Nhà Trọ Số 18
Chương 137: 【0301 】Nhập lầu các
Chương 137: 【0301】Vào lầu các
Mảnh ngói trên mái hiên có chút lỏng lẻo, Lâm Thâm gần như không có cách nào đứng thẳng người. Hắn một tay kéo lấy giá gỗ nhỏ, tay kia luồn vào sờ đến bệ cửa sổ, sau đó hai tay đồng thời dùng sức, cúi người chui vào khoảng hẹp giữa giá đỡ và lầu các. Khí tức cổ xưa từ bên trong cửa sổ bay ra càng thêm nồng đậm, hắn nhăn mũi, cố nén cảm giác muốn hắt hơi. Cố Thập Viễn đang đứng ở phía dưới, hai tay chống nạnh, mặt đầy vẻ khẩn trương. Lâm Thâm không rảnh để nhìn, sau khi tìm được chỗ giữ thăng bằng, hắn chậm rãi buông hai tay, mở hoàn toàn cả hai cánh cửa sổ. Cũng may dù cửa sổ đã rất hư hỏng, nhưng bức tường của lầu các trông vẫn còn khá chắc chắn. Dùng tay ấn mạnh mấy lần, lại giơ chân đạp thử lên, sau khi xác định không có vấn đề, hắn mới cẩn thận từng li từng tí bước vào, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Cố Thập Viễn. Tro bụi bay lên phiêu tán trong lầu các, Lâm Thâm nhẹ nhàng phẩy tay, vẫn ho khan vài tiếng, ngay sau đó liền lấy tay che kín miệng mình. Chờ hai mắt thích ứng với ánh sáng bên trong, Lâm Thâm mới nhìn rõ phần lầu các nối với nhà chính quả thực đã sụp xuống gần một nửa, tối om một mảng, không rõ bên dưới rốt cuộc có thứ gì. Mé rìa sàn gỗ bị sụp trông lung lay sắp đổ, hắn chỉ có thể men theo tường đi chậm rãi.
Mảnh ngói trên mái hiên có chút lỏng lẻo, Lâm Thâm gần như không có cách nào đứng thẳng người. Hắn một tay kéo lấy giá gỗ nhỏ, tay kia luồn vào sờ đến bệ cửa sổ, sau đó hai tay đồng thời dùng sức, cúi người chui vào khoảng hẹp giữa giá đỡ và lầu các. Khí tức cổ xưa từ bên trong cửa sổ bay ra càng thêm nồng đậm, hắn nhăn mũi, cố nén cảm giác muốn hắt hơi. Cố Thập Viễn đang đứng ở phía dưới, hai tay chống nạnh, mặt đầy vẻ khẩn trương. Lâm Thâm không rảnh để nhìn, sau khi tìm được chỗ giữ thăng bằng, hắn chậm rãi buông hai tay, mở hoàn toàn cả hai cánh cửa sổ. Cũng may dù cửa sổ đã rất hư hỏng, nhưng bức tường của lầu các trông vẫn còn khá chắc chắn. Dùng tay ấn mạnh mấy lần, lại giơ chân đạp thử lên, sau khi xác định không có vấn đề, hắn mới cẩn thận từng li từng tí bước vào, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Cố Thập Viễn. Tro bụi bay lên phiêu tán trong lầu các, Lâm Thâm nhẹ nhàng phẩy tay, vẫn ho khan vài tiếng, ngay sau đó liền lấy tay che kín miệng mình. Chờ hai mắt thích ứng với ánh sáng bên trong, Lâm Thâm mới nhìn rõ phần lầu các nối với nhà chính quả thực đã sụp xuống gần một nửa, tối om một mảng, không rõ bên dưới rốt cuộc có thứ gì. Mé rìa sàn gỗ bị sụp trông lung lay sắp đổ, hắn chỉ có thể men theo tường đi chậm rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận