Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 64

Vương Cường và Đông Tử cũng giống nhau, có chút khó chấp nhận quyết định của Nam Mộc Nhiễm. Nhưng trong lòng bọn hắn hiểu rõ, Nam Mộc Nhiễm cùng Giáp Ngọ hai người mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng không phải quân nhân. Cũng xác thực không có lý do gì phải đi cùng bọn hắn để mạo hiểm trong tình huống không rõ ràng.
Bốn người Ti Dã bắt đầu nhanh chóng kiểm kê vũ khí trong hành trang. Lúc này mới phát hiện ba lô dự phòng Nam Mộc Nhiễm đưa cho chứa đầy một túi các loại lựu đạn.
“Đa tạ.” Diều Hâu nhìn Nam Mộc Nhiễm, thật lòng nói lời cảm ơn.
Nam Mộc Nhiễm lắc đầu: “Không cần.”
Nhìn bốn bóng lưng trang bị đầy đủ, đeo ba lô quân dụng, ngược ánh chiều tà chạy về phía vị trí nguy hiểm nhất, nhiệt huyết không sợ hãi, cũng không hề quay đầu lại. Nam Mộc Nhiễm không kìm được cảm thấy sống mũi cay cay.
“Thật sự mặc kệ bọn hắn à?” Giáp Ngọ hơi kinh ngạc. Với tình cảm của Nam Mộc Nhiễm dành cho Ti Dã, làm sao nàng có thể làm được việc trơ mắt nhìn bọn hắn đi chịu chết mà hoàn toàn mặc kệ?
Nam Mộc Nhiễm nhìn bóng dáng của bọn hắn, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Nói thật. Tuyệt đối không muốn quản, đáng tiếc là làm không được.”
Giáp Ngọ nghe vậy liền hiểu, Nam Mộc Nhiễm không thể nào hoàn toàn bỏ mặc tính mệnh của bốn người bọn họ.
“Đi làm việc thôi.” Nam Mộc Nhiễm cảm thấy trong lòng bí bách vô cùng, đặc biệt cần dùng phương thức bạo lực nhất để phát tiết ra ngoài.
Mấy gã đàn ông tụ tập bên cửa sổ lầu ba, nhìn bốn người Ti Dã rời đi, còn tưởng rằng đã thoát được một kiếp. Quay đầu lại phát hiện Nam Mộc Nhiễm cùng Giáp Ngọ hai người đã thu dọn xong ba lô, trực tiếp chạy đến vị trí siêu thị.
“Hai người?” Gã đàn ông thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh nhìn bọn hắn tới gần, trong lòng chẳng thèm để ý. Nếu là sáu quân nhân cùng xông lên, mình quả thật không có cửa thắng. Nhưng bây giờ, chỉ có hai người lên lầu, trong đó còn có một người là nữ nhân. Mười sáu đấu hai, bọn hắn căn bản không cần sợ hãi chút nào, lá gan cũng lớn thêm rất nhiều.
Nam Mộc Nhiễm cùng Giáp Ngọ hai người phá vỡ cửa lớn lầu một xong, liền đi thẳng đến lầu ba nơi bọn hắn tụ tập.
“Ồ, tiểu nữu dáng dấp cũng xinh đẹp đấy.” Nhìn Nam Mộc Nhiễm xuất hiện ở đầu cầu thang lầu ba, một thân trang phục chiến đấu quân đội màu xanh vẫn như cũ vô cùng chói mắt, gã đàn ông dị năng hệ sức mạnh không nhịn được lên tiếng trêu chọc.
Chỉ là lời của gã đàn ông còn chưa dứt. Nam Mộc Nhiễm đã buông trang bị xuống, tay cầm dao găm quân đội ba cạnh, lao thẳng đến giết hắn.
Nàng ra tay tốc độ cực nhanh, chiêu thức càng thêm hiểm độc, căn bản không cho đối phương cơ hội phản kích. Gã đàn ông thức tỉnh dị năng hệ sức mạnh chỉ có lực lượng gấp bội, phương diện tốc độ cũng không có biến hóa gì. Đối mặt với phương thức công kích nhanh nhẹn cấp tốc này của nàng, căn bản không kịp phản ứng. Nhìn lưỡi dao sắp đến mặt, chỉ có thể vô thức đưa cánh tay lên cản.
Dao găm quân đội sắc bén trên cánh tay hắn rạch ra một vết thương sâu hoắm thấy cả xương.
“Mẹ nó, muốn chết.” Gã đàn ông vì vết thương đau đớn mà bắt đầu văng tục.
Mà Nam Mộc Nhiễm cũng không vì làm hắn bị thương mà dừng công kích, ra tay vẫn như cũ, thậm chí càng lúc càng nhanh. Đối phương là dị năng giả hệ sức mạnh, bị đánh trúng một cái cũng phiền phức rồi, cho nên nàng sẽ không cho hắn cơ hội phản kích. Nếu thua vì kinh nghiệm thực chiến không đủ, vậy thì tích lũy kinh nghiệm thôi.
Nam Mộc Nhiễm liên tiếp làm gã đàn ông bị thương mấy lần xong, ngay khoảnh khắc gã đàn ông tức giận vung nắm đấm ra. Nàng nắm lấy cơ hội, trực tiếp mượn lực, lướt qua vai của hắn, tay trái nhanh chóng khống chế đầu hắn, dao găm quân đội trong tay phải đâm vào cổ họng gã đàn ông.
Những gã đàn ông còn lại bên cạnh nhìn tình huống trước mắt, sắc mặt đại biến. Nhưng căn bản không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Nam Mộc Nhiễm lại một lần nữa lao vào đám người, dao găm quân đội trong tay nàng không ngừng vung lên đoạt lấy tính mạng đối phương.
Rất nhanh, máu đã nhuộm đầy không gian không lớn không nhỏ ở lối đi lầu ba siêu thị. Những gã đàn ông bên cạnh định đánh lén không thành, ý đồ chạy trốn cũng bị Giáp Ngọ nhanh chóng ra tay giải quyết.
Đợi đến khi hai người dừng tay lại, trên mặt đất đã nằm ngổn ngang mười bốn bộ thi thể, hầu hết đều là tim bị đâm xuyên hoặc động mạch chủ ở cổ bị cắt đứt.
“Sao lại thiếu mất hai người.” Nam Mộc Nhiễm đếm thi thể xong liền nhàn nhạt mở miệng.
Giáp Ngọ nghiêng đầu ra hiệu cho nàng về phía cửa lớn nhà kho.
Nam Mộc Nhiễm trực tiếp cầm dao đi qua, định đá văng cửa kho hàng. Có chút xấu hổ, không đá văng được.
“Bên trong, nằm xuống đất đừng nhúc nhích.” Nam Mộc Nhiễm trực tiếp rút khẩu súng ngắn trên lưng ra, bắn một phát vào vị trí ổ khóa.
“Không cần, đừng nổ súng.” Sau mấy phát liên tiếp, bên trong truyền đến giọng nam đầy sợ sệt.
Sau đó cửa lớn nhà kho từ từ mở ra, một gã đàn ông tay cầm đoản đao, khống chế một cô gái trông tuổi tác không lớn: “Thả ta đi, bằng không, ta giết nàng.”
Nam Mộc Nhiễm khẽ nhíu mày, trực tiếp giơ súng lên nhắm vào gã đàn ông: “Giết đi, dù sao các ngươi cũng giết không ít người rồi.”
Gã đàn ông căn bản không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy, cả người rõ ràng run lên một thoáng.
Cũng chính là cơ hội trong thoáng chốc này, Nam Mộc Nhiễm không chút do dự nổ súng, trúng ngay giữa mi tâm gã đàn ông. Sau đó, khi gã đàn ông còn lại đang sợ hãi, nàng chuyển họng súng, trực tiếp giải quyết luôn hắn.
Tổng cộng mười sáu gã đàn ông ở siêu thị lầu ba, không thiếu một ai, toàn bộ nằm ngửa trên mặt đất.
Nam Mộc Nhiễm nhàn nhạt thu súng lại, trực tiếp tìm một chỗ không người giữa các kệ hàng bên ngoài siêu thị, lấy lương khô ra ngồi xuống.
Năm cô gái ngồi trong kho hàng nhìn thi thể đầy đất, sợ đến không dám nhúc nhích. Nhưng khi nhìn thấy hành động của Nam Mộc Nhiễm xong, các cô gái lại có chút mê mang.
“Các ngươi, là tới cứu chúng ta sao?” Bởi vì dáng vẻ của Giáp Ngọ thật sự có chút hung dữ. Một cô gái mặc váy liền màu trắng nhìn về phía Nam Mộc Nhiễm đang ngồi uống nước một bên, mặc dù nàng trông cũng rất đáng sợ, nhưng dù sao dung mạo xinh đẹp cũng sẽ khiến người ta trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Nam Mộc Nhiễm gật đầu: “Bọn hắn đã chết, các ngươi có thể đi rồi.”
“Đi? Không phải ngươi dẫn chúng ta rời đi sao? Các ngươi không phải quân nhân sao?” Cô gái mặc váy liền màu trắng có chút không hiểu nhìn Nam Mộc Nhiễm, trong lòng vô cùng mê mang, vẻ mặt cũng vì lời nói của nàng mà bắt đầu lo lắng.
Nam Mộc Nhiễm nhàn nhạt nhìn nàng: “Bên Nam Sơn có quân đội thành lập căn cứ an toàn, các ngươi có thể tự mình đi qua đó.”
“Chúng ta không được, mà lại chúng ta cũng không dám a, trên đường có nhiều Zombie như vậy. Ngươi thân thủ lợi hại như vậy, vì sao không thể mang bọn ta rời đi?” Cô gái mặc váy liền màu trắng nhìn Nam Mộc Nhiễm, vành mắt bắt đầu đỏ lên, sự yếu đuối mềm mại của nữ tính được nàng thể hiện vô cùng tinh tế.
Mấy cô gái phía sau cũng vội vàng rụt rè gật đầu phụ họa nàng.
Nam Mộc Nhiễm đứng dậy, ngữ khí lạnh đi mấy phần: “Nếu ngay cả hy vọng sống sót cũng không dám tìm kiếm, không bằng cứ an tâm ở đây chờ chết đi.”
Nàng quá lạnh lùng, cũng quá quyết tuyệt, khiến năm cô gái trực tiếp sững sờ.
Nam Mộc Nhiễm định rời đi liếc nhìn mấy người, đột nhiên phát hiện ở vị trí trong cùng của nhà kho có hai cô gái vết thương chồng chất, đang đau đớn cuộn mình trên mặt đất: “Vừa rồi là hai nàng cầu cứu?”
“Ân.” Cô gái mặc váy liền màu trắng không biết nàng hỏi câu này có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Nam Mộc Nhiễm sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn liền đi vào trong phòng, đỡ hai cô gái bị thương ngồi dậy. Lại từ trong ba lô của mình lấy ra nước, bánh mì, dược phẩm đưa cho bọn họ.
“Cảm ơn.” Cô gái tết tóc đuôi ngựa, cũng chính là cô gái sớm nhất đứng lên cầu cứu, mặc dù cả người đầy thương tích, vẫn vội vàng nói lời cảm tạ với nàng.
Một cô gái khác cũng cùng nhau nói lời cảm tạ, nhìn Nam Mộc Nhiễm xinh đẹp, hai mắt sáng lên. Mặc dù vết thương trên người các nàng rất nặng, nhưng vẫn vì được cứu mà thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận