Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 466

Bạch Hổ nhìn thấy Huyền Nguyệt cùng Xe Tăng đã kết thúc chiến đấu, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, vết thương trên người bắt đầu cảm nhận được cơn đau nhói xé tim gan. Nào ngờ, hai bọn chúng chỉ đứng trước sau chặn đường lui của bốn con sư tử còn lại. Sau đó cứ thế thảnh thơi đứng yên, không hề có ý định giúp mình chút nào.
“Trong bốn con đó, con mạnh nhất cũng chỉ mới cấp bảy sơ kỳ, kém ngươi đến sáu cấp lận, ngươi mà còn đánh không thắng nữa sao?” Huyền Nguyệt nhìn ánh mắt mong đợi của Bạch Hổ, giọng điệu lạnh nhạt.
Phải biết rằng, yêu cầu đối với tất cả biến dị thú của Diều Hâu và Giáp Ngọ ở Chia Đôi Núi là phải có khả năng trực tiếp vượt cấp săn giết, ngay cả Đại Phúc cả ngày trông uể oải cũng có thể tùy thời tiêu diệt một đối thủ cấp bậc cao hơn, hình thể lớn hơn mình. Kết quả lại lòi ra một con Bạch Hổ bị biến dị thú khác vượt cấp hành hạ, đúng là làm mất mặt loài thú hết mức.
Sau này bọn chúng làm sao mà xưng bá cả dãy Nam Sơn đây.
Xe Tăng cũng vô cùng vô tình, vẻ ghét bỏ và bất mãn trong giọng nói gần như tràn cả ra ngoài: “Ngươi tốc chiến tốc thắng đi, đừng để Nhiễm Nhiễm bọn họ chờ quá lâu.”
Bạch Hổ nhìn bộ dạng của bọn nó, trong lòng tức thì dâng lên cảm giác thất vọng tột cùng. Trải qua hơn một tháng chung sống, nó đã hiểu rõ tính cách của Huyền Nguyệt và Xe Tăng, trong tình huống này, bọn chúng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, trừ phi mình mất mạng.
Nghĩ thông suốt rồi, Bạch Hổ bắt đầu gắng gượng điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với năm con sư tử còn lại.
Bởi vì lúc trước nó đã nếm được vị ngọt khi dùng sức mạnh đâm thẳng vào đối thủ, lần này Bạch Hổ vẫn ỷ vào thân hình to lớn, da dày thịt béo của mình, dứt khoát chỉ công không thủ. Sau khi liên tiếp chịu hai vết thương nặng, nó lại giết chết thêm một con sư tử.
Ba con sư tử còn lại thấy tình hình này đã nảy sinh ý định rút lui.
Nhưng lại bị Xe Tăng và Huyền Nguyệt đang phá hủy hai bên khu phố nhìn chằm chằm chặn mất đường đi. Rất rõ ràng, hôm nay bọn chúng nếu không chết dưới vuốt Bạch Hổ, thì cũng phải bị hai nhân vật còn đáng sợ hơn này trực tiếp giải quyết.
Dưới tình huống này, ba con sư tử không chút do dự lựa chọn tử chiến với Bạch Hổ, đây là cơ hội thắng duy nhất của bọn chúng, cho dù chết cũng có cơ hội kéo theo một kẻ chết cùng, phải không?
Bạch Hổ cũng cảm nhận được ý nghĩ của bọn nó, vì liên tiếp bị thương, đau đớn không ngừng, sự tức giận tích tụ dần trong nháy mắt bùng nổ. Tại sao ai cũng có thể bắt nạt mình? Hắc Giao, Huyền Nguyệt, Xe Tăng thì thôi đi, ba cái thứ rác rưởi trước mắt này còn chưa xứng.
Trong đôi mắt màu xanh băng bùng lên ngọn lửa giận dữ, sau đó Bạch Hổ một cú vọt lên, lao thẳng về phía đàn sư tử.
Lần này tốc độ tấn công của nó cực nhanh, răng nanh sắc bén cắn chặt vào lưng một con sư tử, sau đó dùng sức giật mạnh, trực tiếp xé rách một mảng da thịt. Mùi máu tanh kích thích sự hung bạo của nó, sau đó nó lại giống như bộ dạng điên cuồng ban đầu, lao vào giữa bầy sư tử, thủ đoạn tấn công rõ ràng đã tiến bộ hơn trước đó không ít.
Cứ như thể đã biến thành một con hổ khác.
“Bạch Hổ có phải không ổn không, sao lại giống hệt bộ dạng điên cuồng lúc đầu vậy?” Diều Hâu vẫn luôn chú ý tình hình bên này không khỏi có chút lo lắng.
Những người khác cũng cảm thấy phản ứng của Bạch Hổ không thích hợp.
Quả nhiên, Bạch Hổ sau khi liên tiếp giết chết ba con sư tử, ánh mắt dần trở nên đỏ ngầu, sau đó còn mang theo sát khí đầy người tiến lại gần Huyền Nguyệt đang ở khoảng cách gần nhất.
Trong xe, nhóm người Nam Mộc Nhiễm vẫn luôn chú ý tình hình bên này cũng đều nín thở theo, lo lắng bọn chúng sẽ đánh nhau.
Chỉ có Xe Tăng vẫn bình tĩnh nhìn động tác của Bạch Hổ, trong lòng đang nghĩ tinh hạch của tên này cũng không tệ lắm.
Ngay lúc Nam Mộc Nhiễm cũng định ra tay, cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người không ngờ tới. Đón nhận cơn thịnh nộ của Bạch Hổ là tư thái cao ngạo của Huyền Nguyệt, cùng theo sát đó là một cái tát thô bạo không chút khách khí.
“Đã đánh xong thì yên lặng chút đi, đồ điểm tâm vô dụng nhà ngươi.” Huyền Nguyệt nhìn Bạch Hổ bị mình một tát lại đánh về bộ dạng yếu đuối, chỉ cảm thấy càng thêm bực bội.
Xe Tăng thậm chí bắt đầu cau mày, tên này vừa rồi không phải rất lợi hại sao, tại sao lại sợ sệt thế này?
Cảm nhận được cơn đau, Bạch Hổ ủy khuất gầm gừ một tiếng với Huyền Nguyệt và Xe Tăng, sau đó tội nghiệp quay đầu nhìn về chiếc xe Nam Mộc Nhiễm bọn họ đang ngồi.
Diều Hâu nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt, cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
Cho nên Bạch Hổ cũng chỉ hổ báo được một lúc, sau đó liền xìu, thật là quá đáng thương.
Ở ghế sau, Trần Hiểu Dương, Diều Hâu, Trữ Giảo, Bảy Cân cũng không hề nể mặt mà bật cười. Nói đi cũng phải nói lại, Bạch Hổ đúng là đáng thương thật. Là tồn tại cấp chín cơ mà, thế nào cũng được coi là thực lực xưng bá một phương, kết quả lại bị Huyền Nguyệt kiêu ngạo cấp bậc thấp hơn mình nắm chặt trong tay.
Nam Mộc Nhiễm thở dài, trực tiếp phóng ra sinh cơ, một luồng sinh cơ quấn lấy thân thể Bạch Hổ, sau đó nhanh chóng giúp nó hồi phục vết thương như lúc ban đầu.
Cảm nhận được toàn thân khoan khoái dễ chịu, Bạch Hổ mới phản ứng lại, vết thương của mình đã lành, cũng may đã trải qua mấy tháng ngược đãi trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất nên mình đã đủ cứng cỏi, nếu không thật đúng là không chống đỡ nổi.
“Vẫn là Nhiễm Nhiễm tốt nhất.” Bạch Hổ ủy khuất nhìn Huyền Nguyệt và Xe Tăng.
Huyền Nguyệt liếc nó một cái lạnh lùng: “Vậy ngươi còn vô dụng như thế, có thể giúp được gì cho Nhiễm Nhiễm sao?”
“Vướng víu.” Xe Tăng thản nhiên nói.
Bạch Hổ vốn cảm nhận được một tia ấm áp, trong nháy mắt đã tan biến sạch sẽ, cả con hổ đều rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
“Được rồi các tiểu gia hỏa, đừng ngẩn ra đó nữa, chúng ta vào thành.” Nam Mộc Nhiễm trực tiếp mở cửa xe, cao giọng ra hiệu bọn chúng mau chóng trở về.
Bởi vì có Bạch Hổ, lần này bọn họ còn lái thêm chiếc Bì Tạp, Trần Hiểu Dương cùng Ân Lâu, Thiên Trần liền trực tiếp ngồi sang đó.
Trên một chiếc xe khác, Hàn Ứng Đình thấy bọn họ xuất phát mới lái xe đuổi theo.
“Con Bạch Hổ đó chính là con của Kim Thái Lân sau này bị điên mất.” Trình Trình nhìn Hàn Ứng Đình, giọng điệu có chút trầm thấp.
Hướng Tây ngồi ghế sau thở dài một hơi: “Trình Trình, chuyện ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất trước kia có thể quên thì cứ quên đi.”
“Bạch Hổ nếu đã theo Tinh Thứ, chính là đồng bạn cùng một chiến tuyến, không cần phải xoắn xuýt nhiều chuyện quá khứ như vậy.” Hàn Ứng Đình giọng điệu kiên định.
Đối với Tinh Thứ và Nam Mộc Nhiễm, hắn có sự tin tưởng vượt lên trên tất cả, tự nhiên không hy vọng giữa họ có ngăn cách.
Trình Trình cúi đầu rơi vào trầm mặc, nói thật lòng nàng rất khó chấp nhận điểm này. Bởi vì ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nàng đã tận mắt nhìn thấy Bạch Hổ ăn thịt người sống, hơn nữa không chỉ một lần, mục đích là vì chất lỏng tinh hạch trong não bọn họ. Điều quan trọng nhất là, khi đó Bạch Hổ cũng không hề điên dại.
Mười Lăm sau này cũng dần biết được những trải nghiệm bi thảm của bọn họ ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, trầm tư một lát rồi mở miệng: “Nếu như thực sự trong lòng khó chịu, thì cứ trực tiếp nói cho Nam Tả đi.”
“Nói cho Nam Tả?” Trình Trình sững sờ.
“Bạch Hổ nếu như thật lòng đi theo Trần Hiểu Dương, chúng ta tự nhiên phải chấp nhận sự tồn tại của nó. Nhưng lỡ như nó nảy sinh tâm tư khác, Nam Tả bọn họ cũng nên sớm phòng bị mới được chứ.” Mười Lăm nhấn mạnh từng chữ.
Hướng Tây cũng cảm thấy Mười Lăm nói có lý: “Hay là tìm một cơ hội nói chuyện đi.”
“Được, vào thành rồi tìm cơ hội.” Hàn Ứng Đình cũng đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận