Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 202

Ăn cơm trưa xong, một đoàn người trực tiếp đi đến khu hàng hóa hiếm thấy ở bên kia.
Tiến vào biệt thự, mới phát hiện đội công binh đã bắt đầu làm việc. Bên trong biệt thự, dựa theo yêu cầu ban đầu của Nam Mộc Nhiễm, các tấm thép đã được trang bị thêm lên tường.
“Nam tiểu thư.” Người phụ trách đội công binh nhìn thấy Nam Mộc Nhiễm liền lập tức tiến lên đón, nhiệt tình không tưởng nổi.
Những công binh khác ở bên cạnh thấy là Nam Mộc Nhiễm thì cũng đều lập tức ngừng công việc trên tay lại và chào nàng một tiếng. Biểu lộ của bọn hắn vừa trang trọng lại vừa kích động.
Nam Mộc Nhiễm nhìn cử động của mọi người, chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Theo bản năng, nàng nhích lại gần phía Ti Dã, hạ giọng hỏi: “Đây là tình huống thế nào?”
“Trong mắt bọn hắn, hôm qua chính là ngươi đã cứu tất cả mọi người trong căn cứ.” Ti Dã thấp giọng nhắc nhở bên tai nàng.
Thế giới của quân nhân trực tiếp lại đơn giản, có cừu báo cừu, có ân báo ân, tôn kính cường giả, kính trọng thực lực. Hôm qua Nam Mộc Nhiễm đã phô bày thực lực của mình, đồng thời lại cứu được toàn bộ căn cứ an toàn.
Thái độ này của bọn hắn đối với nàng là quá đỗi bình thường.
Nam Mộc Nhiễm có chút khó tin, bất đắc dĩ gật đầu, mỉm cười ra hiệu với mọi người rồi trực tiếp đi tới bên cạnh người phụ trách đội công binh: “Ở căn cứ bên này, tiền công của các ngươi đều được trả thế nào?”
“Không cần tiền công đâu ạ. Trần Lữ Trường đã đặc biệt căn dặn, chúng ta giúp ngài sửa sang khu hàng hóa hiếm thấy ở là việc của bộ đội, không thể nào lại thu tiền công của ngài được.” Người phụ trách nghe Nam Mộc Nhiễm nói vậy vội vàng khoát tay từ chối.
Nam Mộc Nhiễm nghe vậy không khỏi nhíu mày, có chút không quen việc mọi người thẳng thắn bỏ công sức ra như vậy: “Việc của bộ đội là của Trần Lữ Trường, việc của ta là của ta. Ngươi cứ nói cho ta biết, trong tình huống bình thường thì căn cứ tính tiền công thế nào?”
Người phụ trách đội công binh nhìn dáng vẻ kiên trì của Nam Mộc Nhiễm, khó xử gãi đầu: “Cái này......”
“Một cân gạo hoặc hai gói mì ăn liền.” Quách Phi đi theo bên cạnh nói thẳng.
Nam Mộc Nhiễm nghe xong con số này, chỉ cảm thấy kinh ngạc, một cân gạo hoặc hai gói mì ăn liền. Đây đều là một đám hán tử to con, từng ấy vật tư ngay cả bản thân họ còn nuôi không nổi, làm sao nuôi sống gia đình được?
Ti Dã và những người khác cũng cảm thấy khó có thể tin. Hóa ra, sinh tồn ở căn cứ lại gian nan đến thế sao?
“Trong căn cứ đồ ăn khan hiếm, về cơ bản đều chỉ đủ để đảm bảo tiếp tế cho nhân viên tác chiến, những người khác thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chính Trần Kiến Quốc cũng hưởng tiêu chuẩn này. Thỉnh thoảng có săn được thịt thú biến dị mang về, mọi người mới cùng nhau có bữa ăn thêm.” Quách Phi giải thích với Nam Mộc Nhiễm.
Nam Mộc Nhiễm thở dài: “Vậy tiền công của chúng ta sẽ là mỗi ngày mỗi người ba cân gạo hoặc sáu gói mì ăn liền, cộng thêm một ít thịt thú biến dị, các ngươi có thể tự chọn thứ mình muốn. Mỗi ngày lúc tan ca cứ trực tiếp tìm Ba Ca để nhận là được.”
Nam Mộc Nhiễm quyết định dứt khoát.
Đứng sau lưng, Trương Ba thấy Quách Phi gật đầu với mình, vội vàng nói với mọi người: “Được, vấn đề này ta sẽ phụ trách.”
Một nhóm công binh xung quanh nghe những lời của Nam Mộc Nhiễm đều có chút choáng váng.
Sao lại nhiều gấp ba lần so với bình thường thế này, Nam tiểu thư có phải là quá hào phóng rồi không, nghe cứ như là đang nằm mơ vậy.
“Cái này......” Người phụ trách công trình còn muốn lên tiếng nói rằng nhiều quá, không thích hợp.
“Dù sao cũng phải ăn no thì mới có sức làm việc chăm chỉ chứ, yêu cầu của ta rất cao đấy.” Nam Mộc Nhiễm khoát tay, không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.
Người phụ trách đội công binh: “Thế nhưng mà......”
“Lão Lưu, cứ làm theo lời Nhiễm Nhiễm nói đi.” Ti Dã nhận ra người phụ trách công binh này, trực tiếp lên tiếng ngăn những lời hắn định nói tiếp.
Mãi cho đến khi nhóm người Nam Mộc Nhiễm lên lầu, đám công binh mới hoàn hồn khỏi cơn rung động vừa rồi, sau đó tất cả mọi người ở tầng một đều lập tức khe khẽ reo hò.
“Đừng chỉ biết vui mừng, phải hoàn thành tốt công việc cho Nam tiểu thư mới được.” Người phụ trách đội công binh tên là Lưu Quân, nhìn bóng dáng mấy người Nam Mộc Nhiễm, hắn cũng có chút kích động.
Gia đình ba miệng ăn nhà hắn cuối cùng cũng có thể được ăn no vài ngày.
Những người khác cũng luôn miệng đồng ý, đều không phải là người không có lương tâm, động tác trên tay cũng theo đó nhanh hơn không ít.
Toàn bộ biệt thự có tổng cộng hai tầng hầm và ba tầng nổi, không gian 2000 mét vuông vô cùng rộng rãi.
“Tầng ba cứ giữ lại làm chỗ đặt chân của chúng ta tại căn cứ này đi.” Nam Mộc Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói.
Toàn bộ tầng ba cộng thêm phần gác mái tạo hình bên trên, còn có sân thượng ngắm cảnh bên ngoài, không gian cũng vào khoảng 400 mét vuông, đối với mọi người mà nói thì đã đủ dùng.
“Ta với Bảy Cân đến căn cứ thì ở bên Trúc Viện rồi, bên này không cần giữ lại phòng ốc đâu.” Diều Hâu cảm thấy ở đây có chút xa xỉ.
“Vậy không được, vẫn nên giữ lại hai phòng cho các ngươi.” Không cần Nam Mộc Nhiễm lên tiếng, Trắng Hồng đã trực tiếp nói.
Diều Hâu còn muốn nói gì đó, thì người phụ trách công binh ở tầng dưới đã vội vàng chạy lên lầu: “Nam tiểu thư, cái con... Sói... Chính là con sói trắng ngày hôm qua ấy.”
“Sói? Là Huyền Nguyệt.” Mấy người Nam Mộc Nhiễm nhanh chóng phản ứng lại.
Sáng sớm lúc rời đi, cả Huyền Nguyệt và Xe Tăng đều không đi theo, theo lý thì chúng phải luôn ở bên Bán Sơn chứ, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Lão Lưu, nó ở đâu?” Diều Hâu nhìn về phía người phụ trách công binh.
“Ở chỗ cổng chính.” Người phụ trách công binh vì chạy gấp nên nói chuyện có chút hổn hển.
Nghe xong, cả nhóm người không chút do dự đi ra khỏi căn cứ an toàn.
Ở cổng căn cứ, Lang Vương Huyền Nguyệt rõ ràng có chút lo lắng, nhưng không xông thẳng vào căn cứ vì sợ sẽ gây phiền toái gì đó cho Nam Mộc Nhiễm.
Nhìn thấy mấy người Nam Mộc Nhiễm đi ra, Huyền Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Huyền Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Mộc Nhiễm lập tức đến gần.
Huyền Nguyệt: *Có Zombie thú và Zombie đại quân đang đến gần Bán Sơn.*
“Các ngươi thế nào, có bị thương không?” Nam Mộc Nhiễm lập tức ôm lấy đầu Huyền Nguyệt xem xét.
Huyền Nguyệt: *Ta đã để tất cả thú thường quay về biệt thự Bán Sơn ẩn nấp. Các thú biến dị thì đang theo dõi động tĩnh của Zombie đại quân từ xa, một khi bị tấn công sẽ nhanh chóng rút về biệt thự.*
Nam Mộc Nhiễm gật đầu: “Làm tốt lắm.”
“Biệt thự bị tấn công rồi sao?” Thông qua vài câu nói đơn giản của Nam Mộc Nhiễm, Ti Dã phán đoán.
“Phi ca, ngươi đưa Mân Tả về căn cứ đợi đi. Chúng ta phải nhanh chóng về biệt thự Bán Sơn một chuyến.” Nhóm người Nam Mộc Nhiễm nhanh chóng quay lại bãi đỗ xe trong căn cứ để lái xe.
Vừa mới vào bãi đỗ xe, liền thấy Hàn Ứng Đình dẫn theo lợi kiếm tiểu đội, Trần Đông dẫn theo sói đầu đàn tiểu đội, đã vũ trang đầy đủ xuất hiện ở đó.
“Nam tỷ, Trần Lữ Trường ra lệnh cho chúng tôi đến hỗ trợ các ngươi.” Trần Đông lập tức đến gần, nói rõ tình huống.
Tin tức Huyền Nguyệt báo ở cổng căn cứ được gửi đồng thời cho cả Nam Mộc Nhiễm và Trần Kiến Quốc. Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, Trần Kiến Quốc liền đoán được chắc hẳn là bên phía Nam Mộc Nhiễm đã xảy ra chuyện.
Vì vậy, ông lập tức để lợi kiếm tiểu đội và sói đầu đàn tiểu đội cùng xuất phát.
Nam Mộc Nhiễm nhìn mười mấy người bọn họ, hơi trầm mặc. Nàng đang suy nghĩ có cần thiết phải trực tiếp vạch rõ giới tuyến, không tiếp nhận sự lấy lòng này của bọn họ hay không.
Nhưng nghĩ đến chuyến đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất sắp tới: “Được rồi, các ngươi đi theo xe chúng ta, cùng xuất phát.”
Ba chiếc xe khởi động, rời khỏi Tây Thị An Toàn Cơ Địa, chạy một mạch trên đường cao tốc thẳng đến khu Bán Sơn.
Trên đường Ti Dã lái rất nhanh, Tiểu Liễu và Thụ Nhân trong tay Nam Mộc Nhiễm bắt đầu thông qua các loài thực vật còn sinh mệnh lực ở hai bên đường để tìm hiểu tình hình bên Bán Sơn.
Mãi cho đến khi sắp tiến vào khu vực Bán Sơn, chúng mới dò rõ tình hình của đối phương.
Thụ Nhân: *Có 120 con Zombie thú.*
Tiểu Liễu: *Lít nha lít nhít rất nhiều rất nhiều Zombie đại quân.*
Thụ Nhân: *Dẫn đầu là một nam một nữ.*
Ưa thích Tận thế: Cẩu thả vào núi sâu rừng già tiêu sái sống qua mời mọi người cất giữ: (m.shuhaige.net) Tận thế: Cẩu thả vào núi sâu rừng già tiêu sái sống qua biển sách các tiểu thuyết Internet đổi mới tốc độ khắp internet nhanh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận