Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 372

Trước khi chính mình tiến vào không gian, để tránh cho khí tức của con quái vật lớn màu lam không đủ rõ ràng. Nam Mộc Nhiễm trực tiếp bỏ nó vào trong bể bơi đã bỏ trống kia, đồng thời để thụ nhân và Tiểu Liễu ở lại cùng nhau canh chừng.
“Một khi có tình huống đặc biệt, nhớ báo cho ta biết trước tiên.”
Thụ nhân: Được, sẽ không để tên này bị mang đi.
Tiểu Liễu: Vâng, Nhiễm Nhiễm yên tâm.
Bảo bối lớn màu lam đáng thương vô cùng nằm ngang trong bể bơi, cảm nhận sự ẩm ướt cùng khí tức mốc meo mơ hồ dưới thân, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đều không ổn chút nào.
Quả nhiên không gian bên ngoài không hề dễ chịu chút nào như ở trong cơ thể của lão yêu quái sương mù huyền bí kia. Huống chi ở chỗ tên kia còn có thể cảm nhận được sinh cơ xinh đẹp của loài người, quả thực là hoàn mỹ mà.
Vạn nhất Tiểu Hắc Hắc tìm tới, sẽ không lại bắt mình về đầm nước đen chứ, đừng mà.
Trong không gian, Nam Mộc Nhiễm không có tâm trạng để ý xem con quái vật lớn màu lam rốt cuộc nghĩ gì về chuyện này.
Nàng trực tiếp mở tất cả màn hình giám sát, mắt lom lom nhìn chằm chằm vào động tĩnh của tất cả mọi người.
Người đầu tiên nàng chú ý tới tự nhiên là Ti Dã.
Hắn dịch dung thành một phú nhị đại, là khách quen của Kim Dật Đại Hạ này, phóng đãng không kiềm chế, phong lưu thành tính.
Vì vậy, hắn vừa đi qua không gian tầng cao nhất để vào khu vực hội sở bên trong Kim Dật Đại Hạ, liền có một nữ nhân dáng vẻ xinh đẹp, khí chất quyến rũ đến bắt chuyện.
“Bàng thiếu, hôm nay tới sớm vậy.” Nữ nhân mặc lễ phục màu hồng tím, cười rạng rỡ sáp lại gần.
Cánh tay trắng nõn thon dài mềm mại như rắn nước quấn lấy cánh tay Ti Dã, giọng nói kiều mị, làm người ta mê đắm. Chỉ có điều, sự quyến rũ này chỉ hữu hiệu với người bình thường, lúc này cả ba người chỉ còn lại sự chán ghét và bực bội.
Hà Dật Phong và Diều Hâu đi cùng Ti Dã, nhìn bộ dạng của nữ nhân, mí mắt giật liên hồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Nam tỷ chắc đang theo dõi.
Chỉ là không kịp suy nghĩ nhiều, hai người họ cũng bị quấn lấy: “Tần thiếu, Lăng thiếu, chào buổi tối.”
Toàn thân Ti Dã bắt đầu bài xích mọi thứ xung quanh, không kiềm được nhíu mày. Xem phản ứng của nữ nhân thì nơi này là chế độ hội viên, người đến được đều là khách quen.
Một khi có gương mặt xa lạ tiến vào, nhất định sẽ gây nên sự cảnh giác của nhân viên bảo an.
Thấy ba người họ rõ ràng không có phản ứng nhiệt tình như trước đây, mấy cô gái lại càng nhiệt tình sấn tới.
Cảm nhận được hương thơm mềm mại ngày càng áp sát trên người, ba người vốn luôn lạnh lùng cứng rắn lập tức cứng đờ người, hành động này có phải hơi không thích hợp không.
Mà khí tức xa lạ đến gần khiến khí tức lạnh lùng trên người Ti Dã không kiểm soát được mà tăng lên.
Hắn nhíu mày rút cánh tay ra khỏi ngực nữ nhân, giọng điệu lạnh băng: “Dẫn bọn ta đi phòng riêng.”
“Đi phòng ạ, hôm nay ngài muốn hát karaoke sao? Sao không đến phòng suite, theo như dặn dò lần trước ngài đến, lão bản đã chuẩn bị không ít kinh hỉ trong phòng cho ngài đấy.” Nữ nhân mặc váy liền áo màu hồng dịu giọng trấn an Ti Dã.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng là nịnh nọt lại xinh đẹp của nữ nhân, Ti Dã càng thêm bực bội và chán ghét. Đôi mắt phượng thờ ơ không chút tình cảm bình tĩnh nhìn chằm chằm từng cử động của nữ nhân trước mắt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề khiến nữ nhân không thốt ra được lời nào tiếp theo.
Chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Bàng thiếu, ta dẫn các ngươi đi phòng riêng, mời đi lối này.”
Nữ nhân nhìn Bàng thiếu trước mắt, không hiểu tại sao cái tên trước đây vốn rất dễ đối phó này, hôm nay lại có khí tức mạnh mẽ và máu lạnh như vậy.
Hai cô gái còn lại cũng thức thời buông Hà Dật Phong và Diều Hâu đang có sắc mặt không tốt ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ bọn hắn phân phó.
“Dẫn đường đi.” Hà Dật Phong thấy không khí rõ ràng ngưng trệ, liền nói với nữ nhân mặc váy liền áo màu hồng.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của nữ nhân mặc váy liền áo màu hồng, Ti Dã, Hà Dật Phong, Diều Hâu ba người tiến vào một phòng bao.
Toàn bộ phòng riêng rộng khoảng hơn trăm mét vuông, trang trí xa hoa lộng lẫy, trên kệ kính hai bên bày đủ loại rượu đắt tiền. Ghế sofa da thật trông mềm mại thoải mái, dưới ánh đèn thủy tinh chiếu rọi, toàn bộ không gian sáng rực rỡ.
Sau khi sắp xếp cẩn thận cho ba người xong, nữ nhân váy hồng cũng không tự ý hành động như trước đây mà mở miệng hỏi: “Bàng thiếu có sắp xếp nào khác không ạ? Nếu không có, ta sẽ sắp xếp theo thói quen trước đây của ngài.”
“Ừ.” Bởi vì xuống khá vội, Ti Dã chỉ biết Bàng thiếu này tương đối phong lưu, nhưng không có nhiều thời gian tìm hiểu chi tiết, lúc này chỉ có thể gật đầu nhàn nhạt.
“Vậy, ba vị chờ một lát, sẽ lập tức sắp xếp xong xuôi ngay.” Nữ nhân gật đầu rồi nhanh chóng ra khỏi cửa phòng riêng.
Ngay khoảnh khắc đóng cửa lại, nữ nhân dựa vào bức tường bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế chị Lục?” Một nữ nhân mặc váy liền áo màu xanh lá nhanh chóng lại gần, có chút tò mò.
Phải biết ba vị kia là kim chủ nổi danh của Kim Dật Đại Hạ, đặc biệt là cục vàng Bàng thiếu này, nếu hắn chịu chi mạnh tay, có thể để ngươi hưởng phúc nửa năm đấy.
Nữ nhân nhìn cô bạn trước mặt, thở dài một hơi: “Bàng thiếu đột nhiên khí thế mười phần, làm ta giật cả mình.”
“Bàng thiếu? Khí thế mười phần, ý chị là khí chất phong lưu à?” Nữ nhân áo xanh không khách khí trêu chọc.
Nữ nhân áo hồng suy tư một lát rồi trịnh trọng nói: “Sát khí.”
“Sát khí? Đừng đùa, giả bộ thôi.” Nữ nhân mặc váy liền áo màu xanh lá trực tiếp cười phá lên không chút nể nang.
“Thôi, đừng lắm lời, cứ theo quy củ cũ mà làm. Nhớ tìm thêm mấy cô, tốt nhất là dân chuyên nghiệp, tuyệt đối đừng chọc phải vị gia này lúc tâm trạng không tốt, không được lợi ích gì đâu.” Nữ nhân áo hồng chỉ cho rằng sự khác thường của Bàng thiếu là do hôm nay tâm trạng không tốt, nên cẩn thận dặn dò một tiếng.
“Yên tâm đi, mấy người mới tới, trước tận thế đều là những nhân vật cao cao tại thượng, đảm bảo hắn hài lòng.”
Đợi đến khi sáu nữ nhân dáng người hoàn mỹ, dung mạo xinh đẹp, danh tiếng nổi bật đứng trong phòng nhảy những điệu múa quyến rũ, thỉnh thoảng còn cởi bỏ một món đồ trên người, Ti Dã mới hiểu tiết mục theo thói quen của Bàng thiếu này rốt cuộc là gì.
Diều Hâu và Hà Dật Phong nâng ly rượu lên, bắt đầu thầm mong chờ phản ứng của Nam Mộc Nhiễm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
Ở một bên khác, Nam Mộc Nhiễm đang im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình cất giọng trêu chọc: “Không nhìn ra nha, sở thích này của ba người các ngươi thật đúng là không tầm thường. Về phải hỏi Trần Lữ Trưởng một chút, có phải trước đây quản quá nghiêm, khiến người ta bị kìm nén rồi không.”
“Nhiễm Nhiễm, đừng quậy.” Ti Dã cúi đầu, cảm thấy răng mình cũng đau theo.
Bị trêu chọc một cách vô tình, Hà Dật Phong và Diều Hâu nhìn nhau, rồi nhìn mười mấy đôi chân dài trắng nõn trước mặt mà rơi vào xấu hổ.
Chọn dịch dung thành mấy người này, thật là xấu hổ vô cùng.
Ngay lúc này, bên ngoài Kim Dật Đại Hạ, một chiếc xe thể thao màu tím chạy như bay tới. Sau đó, một nam nhân mặc bộ tây trang màu đỏ thẫm từ trên xe bước xuống.
“Chào Bàng thiếu.” Người giữ cửa mặc áo sơ mi và áo gi-lê nhiệt tình tiến lên đón.
Nam nhân tiện tay ném chìa khóa cho hắn: “Phòng bao quen thuộc đã sắp xếp xong chưa?”
“Lão bản đã dựa theo dặn dò trước đó của ngài mà tỉ mỉ sắp xếp xong xuôi, đảm bảo ngài hài lòng.”
Trong không gian, Nam Mộc Nhiễm nhìn màn hình giám sát, không khỏi nhíu mày: “Lúng túng rồi, xuất hiện hai Bàng thiếu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận