Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 450

Huyền Nguyệt nhìn ánh mắt Nam Mộc Nhiễm, liền biết nàng đang quan tâm điều gì: "Trong khoảng thời gian các ngươi không ở đây, người muốn xâm nhập Bán Sơn cũng không ít đâu."
"Những bóng người mờ ám sao?" Nam Mộc Nhiễm nhíu mày, theo lý thì Trần Kiến Quốc và toàn bộ căn cứ Tây Thị đều rõ tình hình Bán Sơn, không đến mức phải mạo hiểm, vậy chỉ có thể là những người khác.
"Đều có cả, mấy đội dị năng tư nhân từ căn cứ an toàn của phía quan phương cũng muốn tiến vào." Huyền Nguyệt thờ ơ nói.
Ti Dã nghe Huyền Nguyệt nói vậy, lên tiếng nhắc nhở Nam Mộc Nhiễm: "Việc làm ăn của 'Hàng Hóa Hiếm Thấy' gần đây coi như không tệ, không chỉ đội ngũ dị năng của Căn Cứ An Toàn Tây Thị, mà mấy căn cứ như Xuyên Thị, Lan Thị, Kinh Thị, Khánh Thị cũng lục tục có người tìm đến giao dịch."
Nghe Ti Dã nói thế, Nam Mộc Nhiễm hiểu ý: "Những người này phát hiện ra Bán Sơn chính là 'vườn sau' của 'Hàng Hóa Hiếm Thấy' à?"
"Khả năng cao là vậy." Ti Dã gật đầu.
Nam Mộc Nhiễm lúc này mới nhìn về phía Huyền Nguyệt, thăm dò hỏi: "Cho nên, những người đó đều biến thành chất dinh dưỡng cho Bán Sơn rồi sao?"
"Ừ. Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì không đủ, ta cũng sẽ dẫn đàn sói rời Bán Sơn đi săn dị thú biến dị ở các dãy núi khác." Huyền Nguyệt tiếp tục nói.
Bán Sơn chỉ lớn chừng này, dựa vào tinh hạch của mấy người đó sao có thể đủ, đương nhiên cũng phải chủ động xuất kích mới được. Chỉ tiếc là, theo đàn sói cùng Xe Tăng, Thiên Lang bọn chúng 'ba ngày hai bữa' đi săn ở các ngọn núi xung quanh, nên giờ những ngọn núi quanh Bán Sơn đã chẳng còn dị thú biến dị nào nữa.
Ti Dã nghe lời Huyền Nguyệt, trong lòng không khỏi nghĩ, cứ theo đà này mãi, Bán Sơn này trong thế giới tận thế cũng được xem là một tòa Thần Sơn rồi.
Nam Mộc Nhiễm đưa tay nắm lấy chân trước của Huyền Nguyệt, lắc lắc: "Huyền Nguyệt, ta đã từng nói chưa nhỉ, ngươi lợi hại thật đấy."
"Ừ." Nghe Nam Mộc Nhiễm nói vậy, tâm trạng Huyền Nguyệt trở nên vui vẻ.
Xe chạy bon bon theo đường núi cho đến tận biệt thự trên Bán Sơn. Phía sau không để lại bất kỳ dấu vết nào, thực ra đây cũng xem như chuyện tốt, dù sao sau này nếu có người muốn lên núi, cũng chưa chắc tìm được đường.
Lúc họ rời đi, mấy cây ăn quả biến dị trên quảng trường trước cửa đã ra trái. Vậy mà mới qua hơn mười ngày, những quả vốn chưa chín giờ đã treo lúc lỉu đầy cành, nhìn mà thèm.
Điều khiến Nam Mộc Nhiễm bất ngờ là, những trái cây trên cành rõ ràng chưa có ai hái: "Huyền Nguyệt, mấy trái này các ngươi trước giờ không ăn sao?"
Huyền Nguyệt gật đầu: "Đây là trái cây của Nhiễm Nhiễm, tự nhiên phải do ngươi sắp xếp." Cho nên dù là đàn sói hay Xe Tăng, Thiên Lang bọn chúng, thà rời núi đi bắt dị thú biến dị ăn tinh hạch, cũng chưa từng nghĩ đến việc ăn quả biến dị để tăng cường sức mạnh bản thân.
Nghe Huyền Nguyệt nói vậy, Nam Mộc Nhiễm chỉ cảm thấy vô cùng an tâm: "Dù sao lần này chúng ta ở lại Bán Sơn cũng rảnh rỗi, lát nữa đi hái ít trái cây cho mọi người ăn."
Ti Dã cũng thấy bất ngờ vì lời của Huyền Nguyệt, nghe Nam Mộc Nhiễm nói vậy, liền đồng ý: "Dọn dẹp xong ta ra hái cùng ngươi."
"Được." Quyết định xong, hai người liền đi thẳng về biệt thự. Vừa mở cửa lớn biệt thự ra, đã thấy một bóng đen khổng lồ lao tới.
"Nhiễm Nhiễm, cẩn thận!" Ti Dã hoảng hốt, nếu bị cái tên này tông thẳng vào, Nam Mộc Nhiễm chắc chắn sẽ ngã. Vì vậy, dị năng trong tay nhanh chóng tụ lại.
Huyền Nguyệt bên cạnh cũng đã chuẩn bị lao tới ngăn cản nó.
Nam Mộc Nhiễm ra hiệu cho họ đừng ra tay, bản thân lùi lại phía sau trước, lạnh giọng nói: "Xe Tăng, đứng yên!"
Xe Tăng đang bay lên không trung sắp sửa bổ nhào, nghe thấy mệnh lệnh của Nam Mộc Nhiễm thì đầu tiên là sững người, sau đó thắng gấp lại, cả thân hình trông như sắp rơi xuống đất.
Ngay khoảnh khắc nó tưởng mình sắp ngã, một vòng nước kịp thời trói chặt lấy nó, đặt nó vững vàng xuống mặt đất.
Thế nhưng ngay sau đó, một bóng hình màu xám trắng xen kẽ, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã lao thẳng vào lòng Nam Mộc Nhiễm.
"Đại Phúc." Nam Mộc Nhiễm dễ dàng đỡ lấy tiểu gia hỏa rõ ràng đã lớn hơn một vòng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Đại Phúc cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vui vẻ dụi dụi vào cằm Nam Mộc Nhiễm. Trong lòng không khỏi thầm phàn nàn, Nhiễm Nhiễm đáng ghét, đi lâu quá rồi.
Nam Mộc Nhiễm xoa đầu Đại Phúc, rồi đặt nó xuống.
Tiến lại gần Xe Tăng đang rõ ràng có chút buồn bã, nàng ôm chầm lấy nó: "Xe Tăng của chúng ta giỏi quá nhỉ, thăng cấp rồi đúng không?"
Mọi sự buồn bã của Xe Tăng tan biến sạch sẽ, ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng: "Vâng."
Nghe thấy giọng nói trầm khàn của Xe Tăng, Nam Mộc Nhiễm lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó ôm nó chặt hơn một chút.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Thiên Lang và đàn sói đang nghỉ ngơi dưới tầng hầm đều vui vẻ chạy tới vây quanh.
Nam Mộc Nhiễm lần lượt xoa đầu từng đứa, sau đó trực tiếp lấy từ không gian ra một đống quả biến dị chia cho chúng, lúc này lũ tiểu gia hỏa mới yên tĩnh trở lại.
Mãi đến nửa giờ sau mới yên vị được trên ghế sa lon, Nam Mộc Nhiễm thở phào một hơi, bắt đầu nhìn quanh bốn phía.
Dù biệt thự đã một thời gian không có người ở, nhưng mọi nơi đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí hoa quả trên bàn ăn vẫn còn tươi mới. Rất rõ ràng, Mân Tả vẫn định kỳ quay về dọn dẹp biệt thự.
"Về phòng thay bộ đồ thoải mái chút đi, chúng ta đi hái trái cây." Ti Dã cười nhìn Nam Mộc Nhiễm.
Nam Mộc Nhiễm gật đầu: "Không được dùng dị năng đâu nhé, coi như giải trí thôi."
"Được." Ti Dã gật đầu.
Hai người cùng nhau về phòng, thay một bộ đồ mặc ở nhà cùng tông màu xong thì lại ra khỏi biệt thự.
Nam Mộc Nhiễm nhìn những cây trĩu quả, suy nghĩ một lát rồi trực tiếp lấy từ không gian ra rất nhiều giỏ đựng quả.
"Chúng ta hái trước một phần, còn lại để từ từ." Ti Dã nói.
"Được." Nam Mộc Nhiễm vui vẻ hái xuống một quả màu hồng.
Vì hai người không chọn cách dễ dàng mà dùng phương pháp thô sơ nhất để hái quả biến dị, nên không với tới những quả trên cao, phải đặc biệt mang ghế ra.
Ti Dã đứng trên ghế, hái quả xong đưa cho Nam Mộc Nhiễm, Nam Mộc Nhiễm lại bỏ trái cây vào trong sọt. Do hai người phối hợp ăn ý, chỉ loáng cái đã hái đầy một sọt trái cây.
"Huyền Nguyệt, nhiều trái cây quá, ngươi chia cho mọi người một ít đi." Nam Mộc Nhiễm ra hiệu cho Huyền Nguyệt đang lim dim bên cạnh, bảo nó trực tiếp chia sọt quả biến dị màu hồng dưới chân cho mọi người ăn.
Huyền Nguyệt nghe vậy cũng không khách sáo, trực tiếp nghiêng người ra hiệu cho mọi người cứ tự nhiên lấy.
Lũ tiểu gia hỏa thấy có trái cây ăn, đều mừng rỡ xúm lại, ngay cả Hắc Giao vốn đang ủ rũ trên cổ tay trái Nam Mộc Nhiễm cũng bắt đầu thèm thuồng.
Sau đó nó không chút do dự phóng ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc dị thú biến dị thực lực Vương Cấp xuất hiện giữa không trung, lũ tiểu gia hỏa nhanh chóng điều chỉnh vị trí của mình, tạo thành một tấm chắn trước mặt Nam Mộc Nhiễm và Ti Dã, cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của Hắc Giao.
Huyền Nguyệt đang lim dim cũng nhanh chóng nhập hội, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hắc Giao. Nó cảm nhận được thực lực của Hắc Giao rất mạnh, thậm chí bản thân hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng nó tuyệt đối sẽ không lùi bước.
"Hắc Giao, ngươi 'nhất kinh nhất sạ' làm gì thế?" Nam Mộc Nhiễm có chút bó tay nhìn Hắc Giao đang lượn vòng trên không, giọng điệu mang theo vài phần bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận