Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 151

Thụ Nhân thu lại hàng rào tạo thành từ cành cây của mình, rồi lại dùng cành cây dựng một cái cầu trượt từ trên đài cao xuống mặt đất, cầu trượt được dựng rất bằng phẳng, thậm chí có thể nói là tinh xảo.
“Lợi hại.” Diều Hâu không nhịn được cảm thán.
Nam Mộc Nhiễm cũng cười vỗ vỗ Thụ Nhân tỏ ý tán thưởng.
Nhìn biểu hiện của Thụ Nhân, Nam Mộc Nhiễm thầm nghĩ đã từng ra ngoài quả nhiên vẫn khác hẳn a, Tiểu Liễu thì không thể nào có sự tự giác như vậy.
Thụ Nhân vì được nàng tán thưởng, trong lòng vui sướng không tả nổi, mình đây là được Nhiễm Nhiễm công nhận rồi, thật vui vẻ a.
Tiểu Bạch: Xấu hổ.
Thụ Nhân: So với việc ngươi hấp thu tinh hạch cấp sáu quý giá mà còn không thăng cấp thì có gì đáng xấu hổ hơn sao?
Tiểu Bạch: Tức giận.
Chuyện liên quan tới việc Tiểu Bạch hấp thu tinh hạch cấp sáu mà nhóm người Nam Mộc Nhiễm hao hết thiên tân vạn khổ mới kiếm được nhưng vẫn không đột phá là do Tiểu Liễu vô tình nói lộ ra lúc ba cây nhỏ bọn chúng nói chuyện phiếm.
Từ đó về sau, ngay cả mấy tiểu gia hỏa cấp thấp kia cũng đều sẽ chế giễu Tiểu Bạch một chút.
Tiểu Bạch cũng vì vậy mà buồn bực rất lâu: Nhiễm Nhiễm cũng đâu có trách ta.
Thụ Nhân: Còn có thể làm sao nữa, ngươi phế như vậy.
Tiểu Bạch: Ta là Nhị tỷ của ngươi.
Thụ Nhân: Vậy ngươi cũng phế.
Tiểu Bạch: Rất muốn đánh nó.
Thụ Nhân: Ngươi đánh không lại.
Tiểu Bạch: Liền rất tức giận.
Nam Mộc Nhiễm thỉnh thoảng cũng nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn chúng, nhưng không hề để ý, dù sao đấu võ mồm cũng có lợi cho việc hoạt động đại não. Dù sao Tiểu Bạch đúng là có chút phế.
Hấp thu tinh hạch thực vật cấp sáu cùng loại hình như loan cây mà thế mà không đột phá, điểm này Nam Mộc Nhiễm làm sao cũng không ngờ tới, cho nên đối với lời nói của Thụ Nhân, Nam Mộc Nhiễm không có ý kiến.
Nhìn hai mắt nàng mỉm cười, Ti Dã liền biết nàng lại nghe được chuyện náo nhiệt rồi.
“Cẩn thận một chút, phải đi xuống.” Năm người trực tiếp thuận theo cầu trượt Thụ Nhân dựng sẵn mà trượt xuống mặt đất một cách thuận lợi, không thể không nói Thụ Nhân thật sự lanh lợi, nó dựng cái cầu trượt này hướng về phía sau, cho dù là phía đạo quán bên kia nhìn qua, cũng sẽ không phát hiện bất cứ điều gì.
Cùng lúc đó, trong sân sau đạo quán, bầy sói gồm mười con sói thanh niên cường tráng, trong đó còn có bốn con sói biến dị cấp hai, bắt đầu phát động công kích đối với Lão Hổ.
Lão Hổ mặc dù là rừng rậm chi vương, chiến lực đơn đả độc đấu cường hãn, nhưng dù sao lực lượng dị năng và thể lực đều có hạn.
Dưới tình huống này, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể bị bầy sói công kích dày đặc xé rách đến toàn thân đầy vết thương, co quắp trên mặt đất cuối cùng không động đậy được nữa.
Lang Vương: Đây là kết cục ngươi tự tìm lấy.
Lang Vương vốn dĩ luôn kiêng kị Lão Hổ, cũng không nghĩ tới giết nó, dù sao giết nó cho dù có kế hoạch chu toàn chặt chẽ, bầy sói tổn thất cũng sẽ thảm trọng tương tự, thế nhưng hết lần này tới lần khác tên này không biết đủ, vậy mà cướp đi khẩu phần lương thực qua mùa đông của bọn chúng.
Nó có dự cảm, mùa đông cực hàn sắp đến, thú biến dị trên núi tuy nhiều, nhưng càng ngày càng khó bắt. Mà những nhân loại không chút sức phản kháng này, chính là thức ăn tốt nhất để qua mùa đông. Nếu như bị cướp đi, đợi đến khi cực hàn tới, bầy sói rất có thể sẽ bị chết đói.
Lão Hổ: Đáng tiếc, ngươi cũng không đi được đâu.
Nghe được lời Lão Hổ nói, Lang Vương đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức quay đầu.
Tại vị trí cửa sân thứ hai của đạo quán, bóng dáng bốn lớn một nhỏ vừa vặn bước qua bậc cửa.
Không phải tất cả sói trong bầy đều tiến vào đạo quán chiến đấu.
Bên ngoài còn đặc biệt bố trí canh gác, chính là lo lắng gặp phải con chuột biến dị đáng ghét kia. Nhưng mấy nhân loại này đi đến đây, bọn chúng lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh cảnh báo nào, điều này cho thấy, bọn chúng đều đã bị xử lý.
Thậm chí hai con sói biến dị cấp ba canh giữ bên ngoài trong đó cũng không có mảy may sức phản kháng.
Rất rõ ràng, năm nhân loại này rất mạnh.
Lang Vương chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm năm người ở cửa, nó trước tiên đặt ánh mắt lên người Ti Dã, sau đó lại chậm rãi dời đi, đặt lên người Nam Mộc Nhiễm.
Con ngươi màu lam u tối lộ ra hàn ý lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi e ngại, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhóm người Nam Mộc Nhiễm. Cho dù là Tiểu Thất Cân, sau khi được Giáp Ngọ kéo tay cũng không có chút sợ hãi nào.
Lang Vương: Nhân loại, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện.
Nó không chắc nhân loại mạnh nhất này có thể nghe hiểu mình hay không, nhưng nó muốn thử một lần, không chỉ vì bản thân mà còn vì bầy sói có thể sống sót.
Thụ Nhân truyền lời của Lang Vương cho Nam Mộc Nhiễm.
Khóe miệng Nam Mộc Nhiễm hơi nhếch lên, trong ánh mắt nhiều thêm mấy phần hờ hững: “Ngươi không có thẻ đánh bạc để bàn điều kiện với ta.”
Lang Vương nghe rõ lời Thụ Nhân phiên dịch xong, đầu tiên là không hiểu, sau đó đột nhiên gầm nhẹ một tiếng. Bầy sói vốn đang ở góc tường lập tức tiến lại gần hơn ba mươi người còn lại của nhà máy cơ điện.
Rất rõ ràng, những người này chính là thẻ đánh bạc mà Lang Vương cho rằng mình có thể dùng để đàm phán với Nam Mộc Nhiễm.
“Tiểu Liễu.” Nam Mộc Nhiễm nhàn nhạt mở miệng.
Tiểu Liễu vốn đang thu mình trong túi áo của mẹ Diều Hâu lập tức lao ra, với tốc độ như tia chớp quấn lấy tất cả những người còn sống sót của nhà máy cơ điện. Tốc độ của nó cực nhanh, đợi đến khi mọi người nhìn rõ lại lần nữa, những người sống sót của nhà máy cơ điện kia đã bị cành liễu quấn thành một bức tường bao vây.
Cha mẹ và anh trai của Diều Hâu nhìn Tiểu Liễu trước mắt chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, đây chính là cái đầu Tiểu Liễu ngắn bằng ngón tay cái vừa rồi sao, đây là thành tinh rồi đi?
“Cha, mẹ, đại ca, Đào Tử, cứ ở yên chỗ Tiểu Liễu đừng động đậy, bọn chúng không làm hại được mọi người đâu.” Diều Hâu thấy có vài người rõ ràng bị dọa sợ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Phó Mẫu nhìn đứa con trai thứ hai không hề thay đổi chút nào, trong lòng thở phào một hơi: “Được, mẹ nghe con.”
Lang Vương nhìn Tiểu Liễu đang hiện ra ánh sáng màu lục u tối, tim chìm xuống đáy cốc, đây là một cây thực vật biến dị cấp bảy.
Cho dù Lĩnh Sơn có đại bảo bối ở hậu sơn, toàn bộ Lĩnh Sơn cũng không thể nào tìm ra được một cây thực vật biến dị cấp bảy, thực lực của những nhân loại này thật sự là có chút kinh khủng.
“Ngươi không có thẻ đánh bạc, mà tinh hạch của ngươi lại rất quan trọng đối với ta.” Nam Mộc Nhiễm nhìn Lang Vương, gằn từng chữ.
Lang Vương là tinh hạch thú biến dị cấp năm, có viên tinh hạch này của nó, Ngọ Ca và Ti Dã liền có thể có một người đột phá dị năng cấp bốn, lên tới cấp năm. Tinh hạch của nó xác thực hữu dụng, đương nhiên cũng không phải là thiết yếu.
Lang Vương cả người đều cảm thấy tệ: Chết tiệt, không có chút không gian để nói chuyện sao?
Nam Mộc Nhiễm lẳng lặng nhìn Lang Vương không nói lời nào, Thụ Nhân vừa nói, Lão Hổ có nhắc đến sơn động ở Hậu Sơn.
Kết hợp phán đoán của Ti Dã, cùng với đẳng cấp của Lang Vương, Nam Mộc Nhiễm suy đoán Lang Vương hẳn phải biết vật chất gây ra mọi thứ biến dị kia ở nơi nào.
Lang Vương: Hậu Sơn của Lĩnh Sơn lại có một siêu cấp đại bảo bối.
Nghe được lời Lang Vương, trên mặt Nam Mộc Nhiễm lộ ra một chút khinh thường: “Ngươi chẳng qua chỉ là một con thú biến dị cấp năm, bảo bối kia của ngươi thì có thể lợi hại đến mức nào.”
Đồng thời Thụ Nhân cũng từ cổ tay trái Nam Mộc Nhiễm lao ra, trong nháy mắt hóa thành hình người trên mặt đất.
Lang Vương: Sao lại có một thực vật biến dị cấp bảy, thực lực của nhân loại này cũng quá kinh khủng đi. Khó trách nàng có thể đối thoại với mình.
Lang Vương tiếp tục giãy giụa: Bảo bối kia thật sự rất lợi hại, có thể giúp toàn bộ sinh linh thăng cấp, ngươi tha cho chúng ta, ta có thể dẫn ngươi đi.
Nam Mộc Nhiễm thuận thế ngồi xuống trên bậc thang: “Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú.”
Lang Vương trong lòng thật sự muốn chửi người, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói ta bây giờ liền dẫn ngươi đi xem, ngươi xem xong rồi quyết định cũng không muộn. Lấy thực lực của các ngươi, ta không phải là đối thủ của các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận