Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 489

Hắc Giao không chút do dự liếc mắt nhìn Nam Mộc Nhiễm: “Dịch nhờn màu đen là thủ đoạn công kích bẩm sinh của ta. Cho nên, dù đạt tới thực lực Hoàng cấp, điểm này cũng không thể thay đổi. Chẳng qua đến lúc đó, ta sẽ trở nên chịu đòn tốt hơn thôi.”
“Nói cách khác, bất kể ngươi lợi hại thế nào, sự tồn tại của dịch nhờn màu đen đều sẽ khiến ngươi cảm thấy thống khổ?” Nam Mộc Nhiễm nhất thời không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Vừa có chút đau lòng cho Hắc Giao, lại có chút mừng thầm. Phải biết rằng sau này mình có thể kiềm chế được tồn tại Hoàng cấp cơ mà, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái rồi.
Hắc Giao không thèm nhìn Nam Mộc Nhiễm, nhưng vẻ mặt rõ ràng cực kỳ hài lòng, tiếp tục nói: “Với lại, tên kia để lại cho tổ chức Hắc Diệu rốt cuộc là cái gì cũng chưa chắc đâu.”
“Lời này là có ý gì?” Nam Mộc Nhiễm nhíu mày, thông tin giữa Hắc Giao và Huyền Vụ dường như có sự khác biệt.
“Huynh trưởng ta Thanh Long, từ nhỏ tính cách đã bị đè nén, lại sớm thông minh đến mức khiến người ta líu lưỡi. Dùng lời của mẫu thân ta mà nói, tên đó có mấy ngàn cái tâm nhãn. Cho nên, trên tế đàn kia chưa chắc chỉ phong ấn lực lượng của nó, cũng có khả năng bí mật mang theo những thứ khác.” Giọng Hắc Giao thờ ơ, không hề cảm thấy kích động vì mình sắp có cơ hội trở thành Hoàng cấp.
Nam Mộc Nhiễm nghe đến đây, chỉ có thể yên lặng ho nhẹ một tiếng, không tiếp tục nói gì. Dù sao ở đây còn có một người bạn thân của Thanh Long nữa mà.
Kết quả là trong không gian, Huyền Vụ không nhịn được trước tiên: “Thanh Long cứ luôn nói đệ đệ hắn, Hắc Giao, ngang ngược khó trị, cà lơ phất phơ, trước giờ không hợp với hắn. Ta còn tưởng là nói quá, kết quả đúng là thật.”
Nghe được lời của Huyền Vụ, Nam Mộc Nhiễm tiếp tục giữ nụ cười, lo lắng mình không cẩn thận sẽ khiến hai người họ khai chiến.
“Nhiễm Nhiễm……” Huyền Vụ nhìn hành động rõ ràng muốn giảng hòa của nàng, có chút bất mãn.
Hai kẻ ngôn ngữ bất đồng, không thể nhìn thấy đối phương mà cãi nhau, người phiên dịch duy nhất ở giữa lại trực tiếp đình công, thế này thì làm sao mà cãi nhau được chứ.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng này, Hắc Giao cuối cùng cũng tìm được trong ký ức một tồn tại Hoàng cấp khác ngoài huynh trưởng của mình.
Sau đó kết hợp với những lời Nam Mộc Nhiễm tình cờ nói, rất nhanh liền hiểu ra người luôn đi theo bên cạnh Nam Mộc Nhiễm chính là người bạn thân mà huynh trưởng nó hay nhắc tới.
Cho nên không cần Nam Mộc Nhiễm nói gì, chỉ cần nhìn biểu cảm của nàng, Hắc Giao liền biết giờ này Huyền Vụ chắc chắn đang nói chuyện. Hơn nữa chắc chắn không phải lời gì tốt đẹp.
“Nhiễm Nhiễm, có phải Huyền Vụ đang mắng ta không?” Giọng điệu Hắc Giao rõ ràng không tốt.
Nam Mộc Nhiễm mỉm cười lắc đầu: “Sao lại thế được, nó mắng ngươi làm gì chứ?”
Ti Dã đứng một bên nhíu mày, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt hẳn là rất náo nhiệt, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có mình bị bọn họ loại ra ngoài rìa.
Những ngày náo nhiệt như vậy chỉ trôi qua ba ngày, sau đó nhóm người bọn họ liền phải xuất phát đến Tây Thị An Toàn Cơ Địa.
Bởi vì trước đó đã đồng ý mang Huyền Nguyệt và Xe Tăng ra ngoài, cho nên lần này người xuất phát cộng thêm các biến dị thú, đội hình trông thực sự có chút đông đảo.
Lão nhân gia nhìn thấy nhóm bọn họ gồm mười một người và ba con biến dị thú, cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Kiến Quốc lại sắp xếp một chiếc máy bay lớn như vậy đi cùng mình.
Nam Mộc Nhiễm nhìn hai chiếc máy bay trực thăng một lớn một nhỏ trước mắt, không khỏi ngẩn ra một chút.
Cái gã khổng lồ trước mắt này khiến nàng không khỏi nhớ tới lúc mình còn tích trữ vũ khí. Lúc đó nàng đã khao khát có được một chiếc máy bay chiến đấu biết bao, chỉ tiếc là bị cái nghèo hạn chế.
“Bên phía quan phương quả nhiên vẫn hào phóng. Hôm nay ta cũng coi như thực hiện được ước mơ rồi.” Nam Mộc Nhiễm không chút kiêng dè đi một vòng quanh máy bay trực thăng, sau đó thì thầm với Ti Dã bên cạnh.
Trần Kiến Quốc đang đứng trước mặt nàng nghe được lời của Nam Mộc Nhiễm, nghiêng đầu nháy mắt với nàng, ra hiệu nàng đừng nói lung tung.
Nam Mộc Nhiễm cười nhìn đối phương, sau đó ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tính cả người, cộng thêm Huyền Nguyệt, Xe Tăng, Bạch Hổ ba con biến dị thú khổng lồ, phải chia ra hai máy bay mới miễn cưỡng ngồi đủ chỗ.
Sau khi máy bay bay lên không trung, Nam Mộc Nhiễm không kìm được nhìn xuống qua cửa sổ, thành phố đã từng rực rỡ đèn neon, bây giờ chỉ còn lại bóng tối vô tận. Chỉ có phía xa trong Nam Sơn Sơn Cốc, vị trí của Tây Thị An Toàn Cơ Địa mới có ánh đèn le lói.
“Thật hoài niệm trước kia nhà nhà đều sáng đèn.” lão nhân ngồi đối diện Nam Mộc Nhiễm, nhìn theo tầm mắt của nàng, không khỏi nói.
Nam Mộc Nhiễm gật đầu: “Sau này sẽ có cơ hội.”
“Ừm, ngươi nói đúng. Hơn nữa bên phía quan phương quả thực đã đang cân nhắc việc khôi phục thành thị. Đợi đến khi cực hàn qua đi, có thể sẽ còn phải đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt hơn, mọi người tập trung lại có thể chống đỡ các cuộc tấn công tốt hơn.”
“Ý ngài là đại quân Zombie?” Nam Mộc Nhiễm nghĩ ngợi.
Lão nhân gia cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của Nam Mộc Nhiễm, dù sao trong mắt nàng, biến dị thú và thực vật biến dị quả thực không được tính là uy hiếp. Gật đầu: “Cũng xem như vậy. Đa Đa dù sao vẫn là một đứa trẻ, đại quân Zombie có thể khống chế cũng có hạn, chúng ta không thể trông chờ nàng khống chế được tất cả Zombie trong nước, phải không.”
“Đa Đa, là tên của tiểu Zombie vương?” Nam Mộc Nhiễm hơi kinh ngạc.
“Ừm, trước kia nàng tên là Trần Đa Nịnh, nhũ danh là Đa Đa, chúng tôi cũng gọi như vậy.” Trần Kiến Quốc bên cạnh giải thích cho Nam Mộc Nhiễm.
“Tên rất dễ nghe.” Nam Mộc Nhiễm nghĩ đến tiểu Zombie vương đặc biệt thích bám dính lấy mình kia.
Đi máy bay từ Tây Thị An Toàn Cơ Địa đến căn cứ an toàn Kinh Thị cũng không mất quá nhiều thời gian, cho nên rất nhanh bọn họ đã đến nơi.
Sau khi hạ cánh, Trần Kiến Quốc chủ động đề nghị đưa mấy con biến dị thú đi sắp xếp chỗ ở. Nam Mộc Nhiễm và những người khác tự nhiên không có ý kiến, bởi vì mấy con thú này quả thực quá mức bắt mắt, dễ dàng thu hút sự chú ý.
Bởi vì là ban đêm, cho nên giờ này toàn bộ căn cứ an toàn Kinh Thị đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, quán ăn, khách sạn, tiệm bách hóa, thậm chí cả mặt tiền của các khu giải trí, đủ loại cửa hàng đều đang mời chào khách. So với đường phố ở căn cứ Tây Thị, bên Kinh Thị rõ ràng có chủng loại phong phú hơn một chút.
Rất hiển nhiên, bên Kinh Thị cũng vì lý do cực nhiệt, đã bắt đầu đảo lộn ngày đêm.
“Nam tỷ.” Từ xa Tiểu Bạch đã nhìn thấy nhóm người Nam Mộc Nhiễm, không kìm được mà dùng hết sức nhảy lên giữa đám đông, ra hiệu cho nhóm Nam Mộc Nhiễm.
Nam Mộc Nhiễm ngẩng đầu lên, vừa hay thấy nhóm người Kiêu Long cách đó không xa, người đi đầu đội ngũ là Hà Dật Phong đang mỉm cười nhìn mình chăm chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận