Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 533

Ti Dã trong lòng dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kiên định tin tưởng Huyền Vụ, vì vậy trực tiếp đứng dậy đi về phía Ti Cạnh.
Bởi vì Liên Hồ đã hoàn toàn mở ra, toàn bộ đồ đằng đã bị lực lượng màu xanh bao phủ hoàn toàn. Cho nên mỗi bước đi của Ti Dã đều vô cùng gian nan, nhưng hắn vẫn kiên định không đổi hướng, tiến lại gần Ti Cạnh.
Ti Cạnh nhìn Ti Dã đang dần đến gần, sắc mặt hoàn toàn thay đổi. Ở nơi này, dị năng lực lượng bị vô hiệu hóa, chính mình cũng không phải là đối thủ của kẻ này. Trong tình thế cấp bách, hắn nhìn ra phía ngoài chỗ Tù vực, bắt đầu có chút tuyệt vọng hét lớn: “Ngươi mau hấp thu thanh long lực lượng tiến vào bên trong đồ đằng đi.” Đương nhiên, việc để Tù vực hấp thu thanh long lực lượng chỉ là một cái cớ, điều quan trọng nhất là hắn cần Tù vực đến cứu mạng mình.
Bên ngoài, Tù vực liên tiếp giao đấu bị áp chế cũng đang rất tuyệt vọng. Bởi vì bây giờ chính mình căn bản không có cách nào tiếp xúc được thanh long lực lượng. Theo lý thuyết thì không nên như vậy, cho dù chính mình không thuận lợi tiến vào trung tâm đồ đằng, nhưng bây giờ lực lượng trong tế đàn đã phóng thích ra, xông thẳng lên trời. Không gian cấm vực của chính mình hẳn là phải hấp thu được lực lượng thanh long đang bay lên mới đúng.
Đúng rồi, lực lượng vận chuyển hướng lên.
Kịp phản ứng, Tù vực ngẩng đầu nhìn về phía ngay trên tế đàn, quả nhiên ở độ cao cách tế đàn khoảng hơn mười mét, lực lượng màu xanh vốn nên xông thẳng lên trời lại tứ tán ra. Rõ ràng là đã bị vật chất đặc thù cản đường.
Một loại bình chướng trong suốt cường đại, lại có thể tùy ý hấp thu thanh long lực lượng, thế gian này chỉ có một tồn tại có thể làm được: “Huyền Vụ, là ngươi.”
Tù vực không cần suy nghĩ nhiều liền biết vấn đề nằm ở đâu. Nó thầm hiểu rõ, từ trước đến nay chính mình đã đánh giá sai năng lực của Huyền Vụ. Cho nên mới để Huyền Vụ có cơ hội tạo ra một không gian mới ngay bên trong phạm vi cấm vực của mình, từ đó đem toàn bộ thanh long lực lượng giam giữ lại bên trong tế đàn. Nếu như đoán không sai, bên ngoài phạm vi cấm vực của chính mình, Huyền Vụ cũng tạo thành một không gian còn lớn hơn, mục đích là để khóa chặt hoàn toàn chính mình trong sự khống chế của nó.
Thanh âm Huyền Vụ tức thời vang lên, lạnh nhạt mà tàn nhẫn: “Tù vực, ngươi đã không còn cơ hội.”
Tù vực khẽ cười một tiếng, có chút thanh thản, cũng có chút không cam lòng. Sau đó ngữ khí của nó trở nên lạnh nhạt: “Ta đúng là không còn cơ hội, nhưng các ngươi cũng vậy thôi.”
“Ngươi muốn tự bạo?” Thanh âm Huyền Vụ lộ ra ý cười, dường như không hề để tâm đến lời uy hiếp tự bạo của nó.
Tù vực không trả lời Huyền Vụ, chỉ điều chỉnh tư thế thân thể, chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận cùng tất cả tồn tại nơi đây.
Thực lực Vương Cấp dùng bản thể để tự bạo, đủ sức hủy thiên diệt địa. Sinh linh nơi này, bao gồm cả ngọn núi này, không một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Thấy nó im lặng, ý cười trong thanh âm Huyền Vụ càng đậm thêm mấy phần, nhưng lời nói ra lại lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi trải qua hơn nghìn năm mới đi đến được bước này hôm nay, bây giờ hà tất phải làm vậy?”
“Không làm như vậy, ngươi sẽ tha cho ta sao?” Tù vực cười lạnh: “Huyền Vụ à Huyền Vụ, ngươi vẫn dối trá y như trước kia.”
Huyền Vụ đầu tiên là im lặng, sau đó đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Ta xưa nay không bao giờ dối trá vô cớ với bất kỳ tồn tại nào. Nếu có ngày ngươi cảm thấy ta đột nhiên trở nên dối trá, thì tất nhiên là có nguyên nhân khác.”
Nghe lời Huyền Vụ nói, Tù vực sững sờ trong giây lát, sau đó nó đột nhiên cảm ứng rõ ràng phạm vi cấm vực do chính mình tạo ra đang bị hủy diệt. Thân thể màu trắng trong suốt vốn có của nó, vào khoảnh khắc cấm vực bị hủy diệt, trở nên càng thêm hư ảo, dường như thân hình hồ ly của nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Ngươi vậy mà lại đang hấp thu lực lượng của ta…” Tù vực khó tin nổi, Huyền Vụ lại có thể không có điểm dừng như vậy. Hơn nữa Huyền Vụ rõ ràng có thanh long lực lượng cường đại ở đó, tại sao còn muốn hấp thu chút lực lượng ít ỏi còn sót lại của chính mình?
Huyền Vụ cười lạnh, không hề cảm thấy việc mình làm có vấn đề gì, dù sao hấp thu Tù vực chính là đang cứu vớt sinh linh trong cả ngọn núi này: “Ngươi đại nạn sắp tới, lại muốn dẫn thân tự bạo, thay vì vậy, đem chút lực lượng còn sót lại cho ta tăng cường thực lực thì có vấn đề gì?”
Tù vực cảm nhận được lực lượng của mình dần dần tiêu tán, thanh âm trở nên bén nhọn điên cuồng: “Huyền Vụ à Huyền Vụ, ngươi trước giờ chưa bao giờ xứng làm bạn thân của Thanh Long, càng không xứng trở thành tồn tại Hoàng cấp.”
Đáp lại nó chỉ có tiếng hừ lạnh của Huyền Vụ, một kẻ làm nhiều việc ác mà trong mắt lại còn có Thiên Đạo, thật sự là buồn cười.
***
Một bên khác, ngay tại trung tâm đồ đằng, Ti Cạnh nhìn Tù vực đang dần tiêu tán bên ngoài, tuyệt vọng nhìn về phía Ti Dã đã đứng trước mặt mình: “Tiểu Dã, ta là ông nội ruột của ngươi, ngươi không thể giết ta.”
“Nếu như ta không giết ngươi, liệu có thể đạt được thanh long lực lượng không?” Ti Dã nhìn Ti Cạnh, giọng bình tĩnh hỏi.
Ti Cạnh nghe vậy sững sờ.
Nếu không giết hắn (Ti Cạnh), thì (Ti Dã) không thể nào có được thanh long lực lượng. Huyết mạch lực lượng không đầy đủ, thân thể căn bản không cách nào tiếp nhận thanh long lực lượng. Mà thanh long lực lượng cũng không có khả năng lựa chọn loại tồn tại này.
Sự im lặng của Ti Cạnh đã cho Ti Dã câu trả lời. Hắn (Ti Dã) nhìn Ti Cạnh, nở nụ cười đắng chát: “Cho nên giữa chúng ta vốn là một cuộc đọ sức ngươi chết ta sống, nhất định chỉ có một người được sống sót. Ti Cạnh, ta không muốn giết ngươi, nhưng ta phải để những người bên cạnh ta sống sót. Cũng phải thay ông nội và cha mẹ ta, những người bị ngươi hại chết, đòi lại công đạo.”
Ti Dã nhìn Ti Cạnh đang tự mua dây buộc mình, chỉ cảm thấy buồn cười. Bản thân hắn không thể không cảm ơn Ti Cạnh vào lúc này, vì để đề phòng tất cả mọi người, đã lựa chọn phạm vi cấm vực của Tù vực để khống chế mọi vị trí. Hạn chế của cấm vực đã biến Ti Cạnh, một dị năng giả cường đại, thành một lão nhân già trên 80 tuổi không hề có sức phản kháng trước mặt mình.
Lưỡi dao băng lãnh xẹt qua một vệt sáng bạc, cuối cùng đâm vào tim Ti Cạnh.
Nhìn hắn ngã xuống đất không dậy nổi, nội tâm Ti Dã không khỏi cảm thấy đắng chát và thê lương.
Sau đó, máu của Ti Cạnh bắt đầu thấm vào đồ đằng xung quanh, ngay lập tức, máu đỏ tươi mang theo lực lượng màu xanh lấy một phương thức lưu chuyển quỷ dị tụ tập về phía vị trí của Ti Dã.
Dần dần, lực lượng màu xanh xuyên qua từng tế bào trong toàn thân Ti Dã, cảm giác đau đớn cường đại khiến Ti Dã cực độ khó chịu, mỗi tấc da thịt cùng cơ thể đều đang gào thét điên cuồng, sau đó như muốn nổ tung, cả người Ti Dã rơi vào hôn mê.
Nam Mộc Nhiễm có chút lo lắng nhìn về phía Ti Dã: “Huyền Vụ, Ti Dã hắn không sao chứ?”
“Không cần lo lắng cho hắn. Nhiễm Nhiễm, bây giờ hãy dùng sinh cơ dẫn dắt đám người Giáp Ngọ và Kiêu Long.” Thanh âm Huyền Vụ vang lên.
“Để bọn họ hấp thu thanh long lực lượng?” Nam Mộc Nhiễm không hiểu.
Huyền Vụ hừ nhẹ: “Ừ.”
Nam Mộc Nhiễm không do dự làm theo ngay, sinh cơ của nàng gần như dẫn dắt tất cả những người cùng phe với mình. Nào ngờ, cùng lúc sinh cơ của bản thân đang dẫn dắt mọi người, một luồng lực lượng cường đại tương tự cũng tiến vào thân thể chính nàng, cơn đau nhói dữ dội đột ngột xuất hiện khiến nàng rơi vào hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận