Mạt Thế: Ẩn Mình Sống Thoải Mái Giữa Rừng Sâu

Chương 368

Chờ đến tám giờ tối, đèn trong thành phố dưới đất dần tắt, lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Chỗ Nam Mộc Nhiễm bọn hắn ở là cuối một mạch nước ngầm. Vì miệng giếng nằm ở nơi vắng vẻ nên rất ít khi nghe thấy động tĩnh gì. Lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp đang tới gần, thậm chí còn có cả ánh đèn lấm tấm.
“Bọn hắn bắt đầu tìm kiếm từng ngóc ngách bí ẩn trong thành phố dưới đất.” Hà Dật Phong nhìn về phía Ti Dã, hạ giọng nói.
Ti Dã trực tiếp dùng dị năng hệ Thổ ngưng kết tường đất, chặn lối ra vào từ miệng giếng của mọi người, tránh bị phát hiện: “Hẳn không phải tìm kiếm, mà là để phòng vạn nhất.”
“Để phòng vạn nhất?” Hà Dật Phong lặp lại, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Bọn hắn muốn lấp giếng à?”
Cùng lúc hắn nói chuyện, bên ngoài đất bắt đầu không ngừng đổ vào giếng nước, mãi đến khi toàn bộ miệng giếng bị lấp bằng, đối phương mới dừng lại.
“Đến rồi, thật sự bị chặn lại rồi.” Giọng Hà Dật Phong hơi có vẻ bất đắc dĩ.
Mặc dù việc chặn miệng giếng sẽ không gây ảnh hưởng lớn đến việc đi lại của bọn hắn, nhưng xử lý rất phiền phức.
Vì bên ngoài ồn ào, những người vốn đang ngủ đều bị đánh thức, nhưng tất cả đều cảnh giác không phát ra tiếng động.
“Ngủ có ngon không?” Ti Dã lấy áo choàng quấn lên người Nam Mộc Nhiễm, lo lắng nàng bị lạnh.
Nam Mộc Nhiễm gật đầu: “Ừm, rất dễ chịu.” Trải qua tận thế, kỹ năng nàng luyện thành thuần thục nhất chính là chỉ cần có cơ hội, ở bất kỳ nơi nào cũng đều có thể ngủ ngay được.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là miệng giếng bị chặn lại thôi.” Ti Dã lấy ra một cái cốc giữ nhiệt đưa cho nàng.
Những người khác cũng đều bất đắc dĩ rời giường, đám người đội hộ vệ của thành phố dưới đất này thật biết giày vò người khác mà.
Chuyện đầu tiên sau khi rời giường là chuẩn bị đồ ăn lót dạ.
Mọi người đều bận rộn việc của mình, Tiểu Bạch bắt đầu cùng Thường Đình lấy gạo, nước trong ba lô ra, giúp mọi người nấu cháo. Hà Dật Phong bọn hắn lấy ra không ít đồ ăn nhanh và bánh làm từ thịt thú biến dị đã chuẩn bị từ trước.
Nam Mộc Nhiễm nhìn đồ ăn chuẩn bị trên bàn đã đủ, liền không lấy thêm ra nữa, tiện tay lấy mấy quả biến dị đưa cho Thiên Trần bọn hắn: “Rửa sạch rồi cắt ra cho mọi người ăn tráng miệng sau bữa ăn đi.”
“Vâng.” Thiên Trần nhìn các loại quả biến dị đủ màu sắc, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu.
Ti Dã và Hà Dật Phong gọi Nam Mộc Nhiễm đến trước bàn, nói cho nàng nghe kết quả phán đoán của hai người thông qua theo dõi video.
Nam Mộc Nhiễm hơi kinh ngạc về đầu óc và năng lực hành động của hai người này, nhưng không biểu hiện ra quá nhiều: “Cho nên nói, giao thủ với Hắc Giao tại Kim Dật Đại Hạ là có lợi nhất cho chúng ta?”
“Ừm, nếu thật sự đến bước phải chính diện giao thủ với Ninh Quân. Trong toàn bộ thành phố ngầm này, Kim Dật Đại Hạ đúng là nơi thích hợp nhất. Bởi vì kết cấu đặc thù của nó, lực lượng dị năng rất khó phá hủy, đồng thời cũng có thể hạn chế hành động của Hắc Giao.” Ti Dã gật đầu.
Nam Mộc Nhiễm nhìn Kim Dật Đại Hạ, liên tiếp chuyển mấy hình ảnh, rồi khẽ nhíu mày: “Nhưng mà, loại người dã tâm bừng bừng như Ninh Quân, sẽ đến nơi này sao?”
“Có ý gì?” Ti Dã và Hà Dật Phong rõ ràng sững sờ, có chút không hiểu lời Nam Mộc Nhiễm nói.
“Nhìn là biết ngay đây là một nơi ăn chơi cao cấp. Chuyên dùng làm nơi tiêu khiển đỉnh cấp cho giới nhà giàu. Ngươi xem cách ăn mặc của mấy mỹ nữ này đi, rồi cách bố trí bên trong tòa nhà, bể bơi nước ấm trên lầu, trung tâm tắm hơi, phòng thuê dài hạn tư nhân, sảnh biểu diễn, mười mấy nhà hàng, sàn nhảy, các loại phòng tiệc lớn đủ phong cách... Nơi này ngay cả trước tận thế cũng được coi là tiêu chuẩn hạng nhất, chắc hẳn có thể chơi rất bay.” Nam Mộc Nhiễm hứng thú chuyển mấy hình ảnh nóng bỏng, xem say sưa ngon lành.
Ti Dã nhìn bộ dạng của nàng, hít sâu một hơi, không chút do dự gập máy tính lại: “Coi chừng đau mắt hột.”
Nam Mộc Nhiễm quay đầu nhìn hắn, hơi bất mãn phàn nàn: “Quỷ hẹp hòi.”
“Ừ.” Ti Dã thuận theo đáp lại, không hề có ý định phản bác.
Hà Dật Phong nhìn sự tương tác thân mật giữa hai người, khẽ thở dài một cái, trong lòng không nén được thất vọng.
Nam Mộc Nhiễm thấy Ti Dã kiên quyết, đành bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, không nhìn những thứ này nữa. Nhưng mà nói đi nói lại, người quản lý thành phố ngầm này cũng lợi hại thật, thế mà có thể xây một nơi như vậy trong lòng núi.”
“Xem xét quy mô và bố cục bên trong, trước tận thế bọn hắn đã chuẩn bị rồi.” Không thể không thừa nhận rằng bất cứ lúc nào, những kẻ cầm quyền và phú hào hàng đầu đều khác với người bình thường. Ngay cả tận thế cũng không thể rút ngắn khoảng cách như vậy. Nhìn xem những người sở hữu tài sản đỉnh cấp này sống qua ngày thế nào trong tận thế, rồi nghĩ lại bộ dạng của mình.
“Đúng là không công bằng mà.” Thường Đình ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của họ, thực sự có chút không nhịn được.
Nam Mộc Nhiễm cười nhẹ nhìn về phía nàng: “Giữa người với người, thứ duy nhất có thể bình đẳng từ trước đến nay chỉ là sinh mệnh. Còn về địa vị xã hội, số lượng tài nguyên chiếm hữu của mỗi người, thì ở bất kỳ thời đại nào cũng khó có khả năng thực sự bình đẳng.”
“Đúng thật là vậy.” Thường Đình hơi suy tư rồi có chút bất đắc dĩ nói.
“Nếu chúng ta cần giao thủ với Ninh Quân ở nơi này, vậy thì phải nghĩ cách để hắn đi vào Kim Dật Đại Hạ trước đã. Trước đó Ninh Quân xuất hiện ở Thanh Hòa Cư này, đúng không?” Nam Mộc Nhiễm chuyển hình ảnh đến một khu phố thương mại phong cách Trung Hoa cách Kim Dật Đại Hạ không xa.
“Lúc đầu phát hiện hắn chính là ở cửa ra vào Thanh Hòa Cư. Nhìn phong cách thì nơi này hoàn toàn khác với Kim Dật Đại Hạ.” Hà Dật Phong đột nhiên hiểu ra lý do Nam Mộc Nhiễm nói Ninh Quân chưa chắc sẽ đến Kim Dật Đại Hạ, bởi vì người này yêu quyền lực hơn sắc đẹp. “Mà phong cách, nội tình của Thanh Hòa Cư, bao gồm cả những người qua lại bên trong, thực sự không cùng đẳng cấp với Kim Dật Đại Hạ, hắn chưa chắc đã vào được nơi đó.”
Nam Mộc Nhiễm nhìn hai người họ, ánh mắt hơi trầm xuống: “Nếu hắn không tự mình đến, vậy chỉ có thể nghĩ cách dẫn hắn đến đây.”
“Dẫn thế nào?” nếu phải trả giá bằng việc bại lộ thân phận để dẫn Ninh Quân mắc câu, khiến hắn sớm cảnh giác, chỉ sợ sẽ gặp phiền phức.
“Không cần chúng ta chủ động ra tay. Chỉ cần châm ngòi đối đầu, hắn sẽ tự tìm tới.” Nam Mộc Nhiễm suy đoán, Hắc Giao và 'màu lam đại gia hỏa' ở cùng nhau lâu như vậy, lại coi trọng 'màu lam đại gia hỏa' đến thế, chắc chắn có thể cảm nhận được sự xuất hiện của nó. Chỉ cần Hắc Giao cảm nhận được khí tức của 'màu lam đại gia hỏa', thì việc có vào Kim Dật Đại Hạ hay không không còn do Ninh Quân hắn quyết định nữa.
Ti Dã hiểu rằng Nam Mộc Nhiễm nói như vậy tức là đã có phương pháp vẹn toàn. Cười nhẹ đưa bát cháo thập cẩm ấm áp cho nàng: “Ăn cơm trước đi, chuyện khác lát nữa nói.”
“Vâng.” Đối diện, Trần Hiểu Dương cầm cái bánh tương do Tiểu Bạch đưa tới, nhìn bát cháo trắng, các món ăn kèm và thịt bò khô trên bàn, lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, ăn như thế này liệu có làm Nam tỷ tỷ phá sản không nhỉ?
Nam Mộc Nhiễm cảm nhận được suy nghĩ của hắn, không nhịn được bật cười: “Ăn cơm cho ngon đi, lát nữa chúng ta còn nhiều việc phải làm đấy.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người nhanh chóng thu dọn hành lý của mình và đều chuẩn bị xong để xuống nước, đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào.
Tâm trạng nặng nề như vậy kéo dài mãi cho đến khi ba chiếc tàu ngầm tư nhân xuất hiện trên mặt nước mới tan biến không còn sót lại chút gì.
“Cái này... có phải là hơi quá rồi không?” Con Sóc kinh ngạc nhìn Nam Mộc Nhiễm, cười rất vui vẻ.
Thanh Long, người quen thuộc các loại vũ khí, sau khi cẩn thận quan sát cũng kinh ngạc không kém: “Nam tiểu thư, mấy cái này đều là chế tạo riêng cho hoàn cảnh đặc biệt sao?”
“Ừm, chúng nó có hình thể nhỏ gọn, tốc độ nhất lưu, lần này vừa vặn phát huy được tác dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận