Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được - Chương 461: Nhanh chóng phối hợp. (length: 5628)

Lời cầu khẩn của Lý Hướng Dương nghe đặc biệt thảm thiết.
Lâm Trần lúc này nhịn không được cười ha ha.
"Lý Hướng Dương, sau lưng ngươi kỳ thực không có quỷ không đầu gì cả, sở dĩ phía sau ngươi lạnh cả người, là do ngươi mắc bệnh đa nghi, tạo thành ảo giác thôi!"
Lý Hướng Dương nửa ngờ nửa tin nói: "Đại sư, ngươi vừa rồi đã lừa ta, lần này sẽ không lại là đang gạt ta chứ?"
Lâm Trần bất đắc dĩ nói: "Lý Hướng Dương, ta nói thật đấy"
Lời còn chưa dứt, hắn liền nắm lấy tay Lý Hướng Dương kéo về phía sau mình. Sau đó hắn lớn tiếng quát: "Ngươi con quỷ không đầu này, lại dám ban ngày ban mặt đi ra dọa người?"
Nghe Lâm Trần nói vậy, Lý Hướng Dương sợ đến kêu oai oái, hai tay ôm chặt đầu ngồi thụp xuống.
"Đại sư, ngươi mau thu con quỷ không đầu đó đi, ngàn vạn lần đừng để nó chạm vào ta!"
Lâm Trần không rảnh nói chuyện với Lý Hướng Dương, chỉ tập trung thi pháp đối phó quỷ không đầu.
Con quỷ không đầu kia uy lực rất lớn, đối phương dám xuất hiện vào ban ngày đã đủ chứng minh tất cả.
Biến cố của Lâm Trần khiến Trần Long, Trịnh Bội Giai và những người khác chú ý, mọi người đều dồn dập nhìn về phía hắn. Trần Long ra lệnh cho nhiếp ảnh gia nhanh chóng vào vị trí ghi hình.
Trịnh Bội Giai thì kinh hồn bạt vía, cảm thấy nơi này đồn có quỷ thì y như rằng có, thật không phải là nơi người thường ở được.
Nàng cũng có chút muốn rút lui, bởi vì nàng cảm thấy, nếu cứ ở nơi này mãi, chỉ sợ sẽ làm bản thân chịu đựng dằn vặt. Bất quá nàng nhanh chóng xác định, có Lâm Trần ở đây thì không cần lo lắng gì cả, nếu muốn an toàn thì cứ bám sát bên cạnh hắn là được.
Lâm Trần vận dụng pháp thuật, khiến cho quỷ không đầu hiện nguyên hình. Nó dĩ nhiên là một tướng sĩ ăn mặc trang phục thời cận đại!
Xem y phục chỉnh tề, bên hông còn đeo súng lục, thật là uy phong lẫm lẫm!
Chỉ là đầu của hắn bị chặt đứt, lộ ra một vết sẹo to bằng cái bát, trông đặc biệt đáng sợ.
Trong đoàn làm phim, rất nhiều người nhát gan nhìn thấy quỷ không đầu hiện hình, sợ hãi kêu la không ngừng. Nhiếp ảnh gia khiêng máy quay mà thân thể run rẩy.
"Trần đạo, tôi quay không được!"
Trần Long cố nén sợ hãi, nhanh chóng xem lại hình ảnh camera, không khỏi bật cười: "Không sao, cứ theo đúng dáng vẻ bây giờ của cậu mà quay là được, hình ảnh rung lắc càng tạo thêm không khí đáng sợ, sẽ khiến khán giả xem sau này càng thêm như đang ở trong cảnh vậy."
Nhiếp ảnh gia đã hiểu, hóa ra hình ảnh mình quay vô tình lại làm Trần Long hài lòng, như vậy anh ta chỉ cần tiếp tục quay theo kiểu đó là được.
Vì vậy dù trong lòng vô cùng sợ hãi, nhiếp ảnh gia vẫn kiên trì quay tiếp. Lâm Trần đối phó với các loại quỷ quái đã sớm dày dạn kinh nghiệm.
Con quỷ không đầu trước mắt tuy linh hoạt nhưng vẫn nhanh chóng bị chế phục, thu vào Vạn Hồn Phiên. Trần Long có chút chưa thỏa mãn nói: "Đại sư, ngươi có thể thả con quỷ không đầu đó ra, khiến nó phản kháng kịch liệt, sau đó lại thu phục nó được không?"
Lâm Trần nhún vai nói: "Vậy không được! Quỷ không đầu đã bị ta thu vào Vạn Hồn Phiên, trở thành một phần tử của Vạn Hồn Phiên, cùng Vạn Hồn Phiên gắn bó không rời, thả nó ra nó cũng sẽ không chống lại ta nữa!"
Lời Lâm Trần nói chắc chắn như vậy, khiến Trần Long không làm gì được.
"Nếu vậy thì thôi vậy!"
Trần Long chấp nhận sự thật, lập tức suy nghĩ làm sao để cảnh quay vừa rồi thêm đặc sắc.
Lâm Trần cười nhắc nhở: "Trần đạo, nếu muốn quay một cảnh đặc sắc hơn, có thể lợi dụng đạo cụ hoặc để diễn viên đóng vai quỷ không đầu, như vậy sẽ có thể dùng cái giả đánh lừa cái thật!"
Hai mắt Trần Long sáng lên, sau đó lại có chút tiếc nuối nói: "Con quỷ không đầu vừa rồi chỉ xuất hiện chớp nhoáng, ta còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng của nó, nếu để diễn viên đóng thì ta không biết phải chỉ đạo chuyên viên hóa trang thế nào."
Lâm Trần chỉ vào mình, hướng Trần Long cam đoan nói: "Trần đạo, nếu ông lo lắng điều này thì cứ yên tâm, cứ giao cho ta là được! Ta đã khắc hình ảnh quỷ không đầu trong đầu rồi!"
Trần Long đại hỉ nói: "Đại sư nhớ rõ hình dạng quỷ không đầu thì tốt quá, lát nữa có thể giúp tôi chỉ đạo thợ hóa trang, vậy thì quá tuyệt vời!"
Lúc này Trịnh Bội Giai lao tới bên cạnh Lâm Trần, run giọng hỏi: "Đại sư, chuyện vừa rồi hẳn không phải là cô hồn dã quỷ chứ? Lát nữa chúng ta có phải sẽ gặp những con quỷ quái khác không?"
Lâm Trần nghiêm mặt nói: "Giám đốc Trịnh, đến nơi này rồi thì cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, chờ đó mà mở mang tầm mắt! Về sau đừng có hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy nữa!"
Trịnh Bội Giai xấu hổ cười.
"Ta, ta chỉ là nhất thời có chút chưa quen, cảm giác mọi thứ đều không thật! Cũng may có nhiều người ở cùng ta, quan trọng hơn là có anh ở cùng nên tôi mới không gặp nguy hiểm!"
Lâm Trần cười nói: "Nếu cô lo lắng ở cái nơi này lâu không thoải mái, vậy thì nhanh chóng phối hợp với đạo diễn Trần cho tốt vào. Chờ quay xong thì chúng ta có thể đi tiếp."
Trịnh Bội Giai nghe nhắc nhở thì tỉnh táo lại, bắt đầu hỏi Trần Long xem nàng phải diễn thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận