Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được - Chương 58: Ăn ta một cái Đại Uy Thiên Long! (length: 5981)

"Ta lớn như vậy rồi, đến giờ chưa từng thấy con quỷ nào lớn lối như vậy."
Nguyên Bảo liếc nhìn Diệp mẫu, lại liếc nhìn Diệp Tiểu Nhu.
Nó không những không sợ hãi, ngược lại thở dài một tiếng, cảm khái.
"Đúng vậy đúng vậy."
Lão Đỗ phụ họa gật đầu, nhìn về phía hai con quỷ ánh mắt tràn đầy thương hại.
"Cạch!"
Lúc này, chỉ thấy Diệp Tiểu Nhu nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng, sau đó âm trầm mở miệng:
"Vốn dĩ xem ở mặt mũi các ngươi là quỷ, dự định thả cho ba người các ngươi một con đường sống."
"Nhưng các ngươi đã chủ động muốn chết, vậy liền vĩnh viễn ở lại đây đi!"
Nó vừa dứt lời, Diệp mẫu liền mặt mày dữ tợn hướng phía Lâm Trần đánh tới.
"Ngươi còn dám động tay?"
Lâm Trần có chút tức giận, quát lớn: "Ăn ta một chiêu Đại Uy Thiên Long!"
Phanh!
Mông của Diệp mẫu trong nháy mắt nổ tung!
Thân thể của nó "Phù phù" một tiếng, ngã xuống mặt đất, tràn đầy vẻ không dám tin nhìn Lâm Trần.
"Ngươi còn dám trừng ta? Đại Uy Thiên Long!"
Lâm Trần không nói hai lời, lại một lần nữa xác định vị trí nổ tung!
"Phanh!"
Mông của Diệp mẫu lại một lần nữa nổ tung!
"Ngươi..."
Diệp mẫu run rẩy giơ một tay lên, chỉ về phía Lâm Trần, mới muốn nói gì đó.
"Ngươi cái gì ngươi? Đại Uy Thiên Long!"
Lâm Trần ngay lập tức mở miệng, cắt ngang lời đối phương.
"Phanh!"
Diệp mẫu lại một lần nữa bị thương cục bộ, ánh mắt của nàng bộc phát vẻ hoảng sợ:
"Ta..."
"Ta cái gì ta? Đại Uy Thiên Long!"
"Ngươi..."
"Đại Uy Thiên Long!"
"Cầu..."
"Đại uy..."
...
Diệp Tiểu Nhu vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp mẫu đang không ngừng nổ tung.
Nó mãnh liệt xoay người, liều mạng muốn mở cửa phòng.
Chỉ là, trong lúc hoảng loạn, nó lại quên mất cửa phòng đã sớm bị mình khóa trái.
"Răng rắc răng rắc!"
Diệp Tiểu Nhu nghe phía sau không ngừng truyền tới tiếng nổ lớn, liều mạng vặn chốt cửa.
"Răng rắc!"
Theo một tiếng giòn tan, nó dùng sức quá mạnh, chốt cửa... gãy mất.
Ngay lúc này, tiếng nổ mạnh phía sau ngừng lại.
Một giọng nói từ phía sau Diệp Tiểu Nhu truyền đến:
"Ngươi gấp gáp như vậy, là muốn đi đâu nhỉ?"
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Tiểu Nhu trở nên có chút cứng ngắc.
Nó khó khăn quay đầu lại, thấy Lâm Trần không biết từ lúc nào đã tới gần, đang cười híp mắt nhìn mình.
"Ta..."
Diệp Tiểu Nhu há miệng, dường như muốn cầu xin tha thứ.
Bất quá, Lâm Trần cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp là một chiêu xác định vị trí nổ tung.
...
Sau năm phút.
Diệp Tiểu Nhu, Diệp mẫu vô lực quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt tuyệt vọng.
"Nói vậy đủ rồi! Diệp Tiểu Nhu và mẹ của nàng bị các ngươi làm cho đi đâu rồi?"
Lâm Trần nằm trên ghế salon, nhếch chân bắt chéo.
Nguyên Bảo lại đứng ở một bên, chống nạnh, hét lớn:
"Mau nói mau nói! Không thì Lão Đại ta còn có một trăm loại phương pháp giày vò các ngươi!"
Vừa rồi loại thủ đoạn đó, cũng đã đủ đáng sợ rồi, lại còn có 100 loại ???
Hai con kính quỷ nhìn ánh mắt Lâm Trần bộc phát vẻ hoảng sợ.
"Ở... Ở trong gương!"
Diệp Tiểu Nhu do dự một lát, thận trọng nói ra: "Ta đưa bọn nàng ra, ngươi có thể thả chúng ta không?"
"Bớt nói nhảm đi!"
Lâm Trần trừng mắt, quát lớn: "Các ngươi dám đụng đến công nhân viên của ta, còn dám ở đây mặc cả với ta sao?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Nguyên Bảo giơ nắm đấm nhỏ, phụ họa hai câu.
"Xin... xin lỗi."
Hai con kính quỷ đều rụt cổ lại, nào còn dáng vẻ phách lối trước đó?
Lâm Trần nhìn hai con kính quỷ này có bộ dáng giống đà điểu, không khỏi tức giận, liền thúc giục:
"Mau dẫn đường!"
Hai con kính quỷ rất sợ Lâm Trần lại tới một phát Đại Uy Thiên Long, chỉ có thể thành thật dẫn mấy người đến phòng vệ sinh.
Lúc này, chiếc gương trên bồn rửa tay đã biến thành một màu đen kịt.
Giống như một hố đen vô tận, có thể thôn phệ tất cả vậy.
"Ngươi, đi đưa các nàng ra ngoài!"
Lâm Trần chỉ về phía Diệp Tiểu Nhu, ra lệnh.
Diệp Tiểu Nhu nghe thấy lời này, nhất thời liền lộ vẻ vui mừng.
Nếu thực sự để nó trở về trong gương, đây chẳng phải do nó định đoạt sao?
"Đại ca, để ta đi đi!"
Diệp mẫu vội vàng nhìn về phía Lâm Trần, cầu khẩn nói.
"Không được."
Lâm Trần lắc đầu: "Ngươi phải ở lại làm con tin."
"Đại ca, cầu xin ngươi, để nó làm con tin đi"
Diệp mẫu rõ ràng không tin vào quỷ phẩm của Diệp Tiểu Nhu.
"Đại ca, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"
Diệp Tiểu Nhu rất sợ Lâm Trần đổi ý, vội vàng mở miệng cam đoan.
Chỉ là, trong lòng nó, đã quyết định chủ ý.
Chỉ cần trở về trong gương, vậy thì nói gì cũng không đi ra.
"Ngươi? Ta cũng không tin, cho nên ngươi phải đeo cái này vào."
Lâm Trần liếc Diệp Tiểu Nhu một cái, sau đó chậm rãi lấy từ phía sau ra một cái cùm.
????
Diệp Tiểu Nhu chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Diệp mẫu lại có vẻ mặt hả hê.
Sau đó, Lâm Trần cũng không để ý Diệp Tiểu Nhu có nguyện ý hay không, cưỡng ép đeo cùm lên cổ đối phương.
Thấy đối phương chậm chạp không nhúc nhích, hắn dứt khoát giơ tay lên, hung hăng đẩy đối phương vào trong.
Không lâu sau, Diệp Tiểu Nhu và Diệp mẫu, liền được kính quỷ đưa ra ngoài.
Các nàng vẫn có chút chưa tỉnh hồn.
Nhất là khi thấy một con kính quỷ có ngoại hình giống y như mình, càng không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.
"Ông... Ông chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Diệp Tiểu Nhu có chút sợ hãi nhìn kính quỷ, vội vàng kéo mẹ mình lại gần Lâm Trần.
Tuy nói rất nhiều thủ đoạn của Lâm Trần rất là biến thái.
Nhưng không thể không nói, ở bên cạnh hắn, vẫn có cảm giác rất an toàn.
(PS: Vốn dĩ định vào khu bình luận cùng các vị lão gia chém gió, kết quả phát hiện, không đăng được bình luận, thứ lỗi thứ lỗi...).
Bạn cần đăng nhập để bình luận