Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được - Chương 258: Lễ nghi cao nhất. (length: 15477)

Nguyên Bảo cùng Lão Đỗ bọn họ nhìn nhau.
Khá lắm, thì ra người ta thật chỉ là tới nơi này luyện múa!
Lâm Trần còn tưởng rằng là sợ bọn họ, cuối cùng trực tiếp cho người ta bán mất!
Lâm Trần thần sắc bình thản không gì sánh được, trên mặt không có một tia gợn sóng lớn.
Phảng phất gầy thiếu niên nói chuyện không hề liên quan gì đến hắn vậy.
"Ta đối với cái hội làng của thôn các ngươi cũng thật thấy hứng thú, có thể dẫn chúng ta đi xem sao?"
Lâm Trần mở miệng nói.
Lời này vừa thốt ra, Nguyên Bảo cùng Lão Đỗ hơi biến sắc mặt.
Bọn họ đi theo Lâm Trần thời gian dài như vậy.
Có thể nói là Lâm Trần còn chưa đánh rắm, bọn họ đã biết mùi gì rồi!
Lâm Trần cũng không có nhàn nhã nhã trí đến mức đi xem người ta biểu diễn.
Cái này mà đi vào thôn người ta, sợ là có những chuyện khác muốn làm a!
Bất quá Lão Đỗ và Nguyên Bảo là người nhỏ tuổi, nói chẳng ai nghe, cũng chẳng quyết định được gì.
Nghe vậy, gầy thiếu niên nhướn mày.
"Thật sao? Trong thôn chúng ta đã rất lâu không có người ngoài tới."
Lâm Trần nhíu mày.
Chưa có người ngoài tới?
Lời này không đúng lắm.
Nếu không có người ngoài, những thi thể chết ở cửa mỏ là cái gì?
Nguyên Bảo cũng ngốc nghếch, liền trực tiếp hỏi ngay vấn đề này.
Lão Đỗ nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng Nguyên Bảo.
Nhưng tiếc là, Nguyên Bảo nhanh mồm quá, chưa kịp bịt thì Nguyên Bảo đã nói ngay những nghi hoặc trong lòng.
Gầy thiếu niên vẻ mặt thản nhiên, lập tức liền nói.
"Đây là tục lệ trong thôn chúng ta, tổ tiên trong thôn cho rằng quỷ sau khi chết sẽ lên trời."
"Các ngươi nhìn mỏ này xem, trong đó quanh co, nếu mà chôn trong thôn, hoặc chôn trong mỏ, thì Quỷ Hồn nhất định sẽ lạc đường, gần như không thể lên trời được, nếu như vậy thì người trong thôn ta sẽ chôn bọn họ ở cửa động, như vậy họ mới có thể thăng thiên."
Trong lời gầy thiếu niên nhiều sơ hở quá, nhất thời Lâm Trần không biết nên phản bác thế nào.
Nói trắng ra, để mặc thi thể người ta ở đấy cũng coi là an táng à?
Bất quá Lâm Trần cũng có thể hiểu được.
Nơi này chính là sâu trong dãy núi Hi Vọng, vùng khỉ ho cò gáy.
Một thôn trang biệt lập, sinh ra những tập tục kỳ lạ như vậy cũng là bình thường.
"Dẫn chúng ta đi thôn các ngươi xem đi."
Lâm Trần cười nói.
Gầy thiếu niên dường như không có chút phòng bị nào, liền lập tức đồng ý.
Không thể không nói, có gầy thiếu niên này dẫn đường, Lâm Trần có thể rõ ràng cảm nhận được khoảng cách khoáng sản Thái Ất Thanh Đồng càng ngày càng gần.
Sợ rằng thôn trang này có liên quan đến mỏ Thái Ất Thanh Đồng.
Trên đường đi, gầy thiếu niên cũng hỏi han vài chuyện.
Tỉ như Lâm Trần bọn họ đến đây làm gì, đã đi bao lâu rồi các loại.
Đối với câu hỏi đầu tiên, Lâm Trần trả lời thuyết phục rằng bọn họ đến đây du lịch.
Gầy thiếu niên không nói gì thêm, chắc là đã hiểu ý của Lâm Trần.
Nhưng mà Nguyên Bảo và Lão Đỗ thì lại vẻ mặt câm nín.
Lâm Trần bịa chuyện ngày càng trôi chảy.
Nếu không phải bọn họ theo Lâm Trần đến đây.
Không chừng còn bị cái vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Trần lừa gạt mất rồi!
Cứ như vậy, đoàn người Lâm Trần dưới sự dẫn dắt của gầy thiếu niên đi bộ khoảng hai ba chục phút, cuối cùng chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên sáng tỏ.
Đây là một cái không gian trống dưới lòng đất rộng lớn, ở giữa động có đủ loại nhà cửa lớn nhỏ dựng lên vững chắc.
Những căn nhà này hầu hết đều dựng bằng gỗ, tuy đơn sơ nhưng kết cấu rất hợp lý, trông rất kiên cố.
Không những thế, ở trong thôn trang còn có hơn trăm con quỷ đang sinh sống, quần áo của chúng rất mộc mạc.
"Mụ mụ mụ mụ..."
Đoàn người Lâm Trần đi trên con đường nhỏ trong thôn.
Lúc này, một đứa quỷ nhỏ đưa hai tay ra từ bên cạnh Lâm Trần chạy qua.
Đứa quỷ nhỏ này trông chừng bốn năm tuổi, bàn tay nhỏ mũm mĩm, chạy về phía trước.
Nó có sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu nào, trong mắt không có lòng trắng, toàn là lòng đen, nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng cử chỉ lại rất đáng yêu.
Hai mặt hoàn toàn đối lập, tạo thành một vẻ đẹp quỷ dị.
Lâm Trần đi trên con đường nhỏ, nhiều nhà hai bên mở cửa sổ, người ở bên trong đều đổ dồn ánh mắt nhìn Lâm Trần.
Xem ra thôn trang này đã thật lâu không có người ngoài đến. Nếu không Lâm Trần bọn họ đã không bị người ta chú ý đến như vậy.
"Tiểu Trương này! Bọn họ là ai vậy?"
Phía trước cách đó không xa bên một cái giếng nước, một bà lão đang giặt quần áo.
Bà lão này cũng là một con quỷ, mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, chỉ có bụng là lớn.
Bà vừa cúi người giặt quần áo, vừa quay đầu hỏi Tiểu Trương.
Tiểu Trương trong miệng bà ta chắc là gầy thiếu niên.
Gầy thiếu niên mở miệng nói.
"Họ đến đây du lịch, muốn xem hội làng của chúng ta."
"Vậy à! Thôn ta đã rất lâu rồi không có khách tới chơi, phải chiêu đãi họ thật tốt nhé!"
"Vâng, con biết rồi ạ."
"Các ngươi chờ chút."
Ngay khi đoàn người Lâm Trần định rời đi.
Bà lão kia đột nhiên lên tiếng.
Sau đó chỉ thấy bà ta đỡ bụng từ từ đi vào nhà trong.
Chẳng bao lâu, bà lão liền mang theo một giỏ trái cây đi ra.
Trong giỏ để đủ các loại hoa quả lớn nhỏ.
Có táo, lê, chuối các kiểu.
Chỉ có điều những trái lê, táo, chuối này đều đã gần như nát hết rồi.
Đặc biệt là quả táo, khô queo đáng sợ, nhìn qua hầu như không còn một chút hơi ẩm.
"Nhà chúng ta cũng không có gì ngon, đây là cha của mấy đứa nhỏ hái về cách đây không lâu, vẫn còn tươi lắm, các con ăn đi."
Nguyên Bảo và Lão Đỗ có chút ghét bỏ nhìn lướt qua giỏ trái cây.
Cái này mà ăn được á?
Trong ánh mắt của chúng đã thể hiện rõ vấn đề này.
Vừa lúc đó, quỷ tân nương bước lên nhận lấy giỏ trái cây, liên tục cười nói.
"Cảm ơn bác ạ! Thật sự cảm ơn bác nhiều ạ! Chúng con sẽ quý trọng món quà này."
Bà lão thấy quỷ tân nương xinh đẹp như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn Lâm Trần cười nói.
"Đây là thê tử của cậu à, đẹp quá đi mất, mà lại hiền lành như vậy, cậu phải đối xử tốt với nàng đấy."
Nghe vậy, mặt quỷ tân nương thoáng cái đỏ ửng đến tận cổ.
"Thê tử gì gì... vẫn chưa có quyết định mà."
Bên kia, Lâm Trần chỉ cảm thấy đau đầu.
Bà lão này uống rượu giả à?
Sao có thể nói lung tung thế được.
Bất quá Lâm Trần cũng không nhiều lời, chỉ cảm ơn bà lão rồi rời đi.
Trên đường, gầy thiếu niên mở miệng nói.
"Các ngươi là người ngoài tới, không biết tình hình bên trong dãy núi Hi Vọng rất bình thường, ta biết người bên ngoài các ngươi có thể không thích mấy loại quả này, nhưng mà đừng thấy quả này hư rồi, ở trong dãy núi Hi Vọng, mấy loại này thực sự rất khó kiếm được, trong thôn ta có mấy trăm miệng ăn, số quả như này chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi."
Quỷ tân nương khẽ gật đầu.
Quỷ tân nương sinh ra ở bí cảnh, nhưng cũng là một con quỷ lớn lên ở địa phương này.
Nàng biết ở một vài nơi, có thể đưa được quả này đã là lễ nghi cao nhất rồi.
Cậu thiếu niên gầy gò dường như không hề phòng bị, lập tức liền đáp ứng.
Không thể không nói, có cậu thiếu niên gầy gò này dẫn đường, Lâm Trần có thể cảm giác rõ ràng khoảng cách đến mỏ khoáng Thái Ất Thanh Đồng ngày càng gần.
E rằng thôn trang này cùng mỏ khoáng Thái Ất Thanh Đồng có liên quan. Trên đường đi, cậu thiếu niên gầy gò cũng hỏi thăm một số chuyện.
Tỉ như Lâm Trần bọn họ đến nơi này làm gì, trên đường đi bao lâu rồi các loại.
Đối với câu hỏi thứ nhất, Lâm Trần đưa ra câu trả lời là, bọn họ đến nơi này du lịch.
Cậu thiếu niên gầy gò không nói thêm gì, chắc là hiểu ý Lâm Trần.
Bất quá ngược lại là Nguyên Bảo cùng Lão Đỗ bọn họ lại tỏ vẻ không nói nên lời.
Lâm Trần bịa chuyện nói dối một cách rất trôi chảy.
Nếu không phải là bọn họ đi cùng Lâm Trần đến nơi này.
Có lẽ thật đúng là bị khuôn mặt chăm chú của Lâm Trần lừa gạt!
Cứ như vậy, đoàn người Lâm Trần dưới sự dẫn dắt của cậu thiếu niên gầy gò đi khoảng hai mươi phút, cuối cùng chỉ thấy phía trước đột nhiên rộng mở.
Đây là một khoảng trống lớn dưới lòng đất, ở giữa không trung có vô số căn nhà lớn nhỏ đứng vững vàng.
Những căn nhà này phần lớn đều được dựng bằng gỗ, tuy rất đơn sơ nhưng kết cấu cơ học rất hợp lý, trông rất kiên cố.
Không chỉ vậy, trong thôn trang còn có hơn một trăm bóng ma sinh hoạt, quần áo của bọn chúng mộc mạc.
"Mụ mụ mụ mụ..."
Đoàn người Lâm Trần đi trên con đường nhỏ trong thôn trang.
Lúc này, một đứa bé ma quỷ chìa hai tay từ bên cạnh Lâm Trần chạy qua.
Đứa bé ma quỷ này trông chỉ mới bốn năm tuổi, có đôi tay tròn ủm, chạy về phía trước.
Sắc mặt của nó tái nhợt, môi càng không có chút máu, trong mắt không có lòng trắng, tất cả đều là tròng đen.
Dáng vẻ nhìn có chút đáng sợ, nhưng cử chỉ lại rất đáng yêu.
Hai mặt hoàn toàn khác biệt đụng vào nhau, tạo thành một loại mỹ cảm quỷ dị, Lâm Trần đi trên đường nhỏ, rất nhiều căn nhà bên cạnh đều mở cửa sổ, người bên trong đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Trần.
Xem ra thôn trang này quả thực rất lâu rồi chưa có người ngoài đến.
Nếu không thì Lâm Trần bọn họ cũng sẽ không thu hút sự chú ý như vậy.
"Tiểu Trương à! Bọn họ là ai vậy?"
Phía trước cách đó không xa, bên cạnh một cái giếng nước, một bà lão đang giặt quần áo.
Bà lão này cũng là một bóng ma, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đổ máu, chỉ là bụng lớn vượt mặt. Nàng vừa cúi người chà xát quần áo, vừa quay đầu hỏi Tiểu Trương.
Tiểu Trương trong miệng nàng hẳn là cậu thiếu niên gầy gò kia. Cậu thiếu niên gầy gò lên tiếng.
"Bọn họ đến du lịch, muốn xem thôn chúng ta."
"Thế à! Thôn chúng ta đã rất lâu rồi chưa có người ngoài đến! Phải chiêu đãi họ cho tốt nhé!"
"Ừm ân, ta biết rồi."
"Các ngươi chờ đã."
Ngay lúc đoàn người Lâm Trần muốn rời đi. Bà lão kia đột nhiên nói.
Sau đó chỉ thấy nàng bụng lớn chậm rãi đi vào trong nhà.
Không lâu sau, bà lão này liền xách một giỏ trái cây đi ra. Bên trong bày đủ loại hoa quả lớn nhỏ.
Có táo, lê, chuối tiêu các loại.
Bất quá những quả táo, lê, chuối tiêu này cũng đã gần nát vụn hết.
Đặc biệt là quả táo kia, khô héo đáng sợ, trông gần như không có chút độ ẩm nào.
"Nhà ta cũng không có gì tốt, đây là cha của các cháu hái về từ lần đi ra ngoài trước, còn tươi lắm, các cháu mau ăn đi."
Nguyên Bảo và Lão Đỗ đều có chút ghét bỏ liếc nhìn giỏ trái cây. Cái này mà ăn được à?
Từ trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy rõ vấn đề này.
Đúng lúc này, quỷ tân nương bước lên phía trước, nhận lấy giỏ trái cây, liên tục cười nói.
"Đa tạ ngài! Thật sự rất đa tạ ngài! Chúng ta nhất định sẽ trân trọng món quà này."
Bà lão thấy quỷ tân nương xinh đẹp như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Lâm Trần cười nói.
"Đây là vợ của ngài à, đẹp quá đi thôi, hơn nữa lại hiền lành như vậy, ngài nhất định phải đối tốt với nàng đấy nhé."
Nghe nói vậy, quỷ tân nương lập tức đỏ mặt đến tận cổ.
"Vợ gì gì đó còn chưa quyết định đâu."
Bên kia, Lâm Trần chỉ cảm thấy nhức đầu. Bà lão này là uống rượu say à?
Sao có thể nói lung tung thế chứ.
Bất quá Lâm Trần cũng không nói nhiều, chỉ là cảm tạ bà lão, sau đó liền rời đi. Trên đường đi, cậu thiếu niên gầy gò mở miệng nói.
"Các ngươi là người bên ngoài tới, không biết tình hình bên trong dãy núi Hy Vọng của chúng ta rất bình thường, ta biết người bên ngoài các ngươi có lẽ không để ý đến những loại hoa quả này, nhưng đừng thấy chúng đã hư hỏng rồi, ở trong dãy núi Hy Vọng, thực sự rất khó tìm được chúng, trong thôn chúng ta mấy trăm miệng ăn, số hoa quả như thế này đếm trên đầu ngón tay."
Quỷ tân nương khẽ gật đầu.
Quỷ tân nương sinh ra ở bí cảnh, nhưng cũng là một quỷ vật sinh sống ở địa phương này.
Nàng biết ở một vài nơi, có thể đưa ra những hoa quả như vậy đã là lễ nghi cao nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận