Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được - Chương 280: Ốc đảo biệt thự. (length: 7506)

Bên kia, Lâm Trần sau khi rời đi trực tiếp bay lên trời.
Hắn không biết quỷ tân nương ở phía sau tìm kiếm hắn.
Mặc dù Lâm Trần biết, điều đó cũng sẽ không làm hắn quay đầu.
Lâm Trần mở ra quỷ lực của chính mình, giống như thủy ngân chảy, bắt đầu cẩn thận dò xét mảnh hoang mạc này. Nhưng theo quỷ lực của Lâm Trần mở ra, sắc mặt của hắn cũng càng lúc càng khó coi.
Trên mảnh hoang mạc này, thậm chí ngay cả một con quỷ vật cũng không có! Điều này thật xấu hổ!
Hắn bây giờ còn có 65 điểm phiến quỷ kim giá trị.
Còn cần 35 điểm mới có thể tiến hành một lần thôi diễn nhân sinh.
35 điểm phiến quỷ kim giá trị, đổi thành đỉnh phong Quỷ Vương cần hơn 100 con. Đổi thành Quỷ Đế cần ba mươi lăm con.
Đổi thành đỉnh phong Quỷ Đế cũng phải cần mười mấy con.
Nhưng bây giờ trong phạm vi quỷ lực của mình thậm chí ngay cả một con quỷ vật cũng không có? Vậy mình từ chỗ nào đi kiếm phiến quỷ kim giá trị?
Trong thoáng chốc, trong đầu Lâm Trần hiện lên vài bóng người. Tiểu Thụ Miêu, năm người chơi kia. Tiểu Thụ Miêu trước đây là Quỷ Thánh, hiện tại hạch tâm Quỷ Thánh của hắn đã bị mình đào đi.
Bây giờ Tiểu Thụ Miêu chỉ là một con quỷ vật thông thường, thể chất tương đương một con quỷ vật phổ thông, tuy là có thể đánh ngang với Quỷ Đế bình thường.
Bất quá nó đã mất đi hạch tâm Quỷ Thánh, nó cũng không đáng giá. Tiếp theo là năm người chơi kia.
Có muốn bán năm người chơi đó đi không? Lâm Trần đang suy tư.
Một lát sau, Lâm Trần cũng khẽ lắc đầu.
Thực lực của mấy người chơi này cũng không có gì đặc biệt, cho dù bán hết cũng không đủ 35 điểm phiến quỷ kim giá trị. Hơn nữa rất rõ ràng, giữ lại mấy người chơi này vẫn có chỗ tốt.
Cứ như vậy mình có thể nắm giữ thông tin trò chơi hoặc hướng đi của người chơi còn lại. Một xu làm khó anh hùng hán, hiện tại Lâm Trần cũng đang gặp khó khăn.
Hiện tại Lâm Trần đang khó khăn vì 35 điểm phiến quỷ kim giá trị.
Nghĩ lúc đó hắn, Lâm Trần, cũng là một hơi kiếm lời hơn vạn điểm phiến quỷ kim giá trị. Ngay khi Lâm Trần chuẩn bị bỏ cuộc thì.
Quỷ lực của hắn đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó.
"Đó là cái gì...?"
Lâm Trần nhíu mày, tỉ mỉ cảm thụ.
Ở phía trước hắn 100 km, có một ngôi nhà. Nhà?
Lâm Trần nghi ngờ trong lòng.
Nơi này là hoang mạc gió cát a.
Ban ngày nhiệt độ cao lớn bốn mươi năm mươi độ, buổi tối còn dưới 0 vài độ. Tại sao có thể có người xây nhà ở đây?
Lâm Trần cảm thấy có gì đó không đúng, thế là, hắn tăng tốc độ, hướng cái ngôi nhà đó bay đi. Đến khi Lâm Trần tới trước mặt thì hắn mới nhìn rõ ngôi nhà.
Đó không phải là một ngôi nhà bình thường, mà là một căn biệt thự nhỏ ba tầng.
Không chỉ vậy, xung quanh tòa biệt thự này không hề có một chút hoang mạc nào, mà thay vào đó là một rừng cây. Nơi này giống như ốc đảo trong sa mạc, mà trong ốc đảo lại xây một căn biệt thự.
"Kiến trúc phong cách này..."
Lâm Trần cau mày.
Từ khi Lâm Trần đến thế giới này, Lâm Trần thấy nhiều nhất là phủ đệ kiểu. Chính là phủ đệ thời cổ đại, còn nhà của quỷ dân thì cũng không khác nhà ở nông thôn là mấy. Nhưng căn biệt thự trước mặt, chính là kiến trúc thế kỷ hai mươi mốt chính hiệu.
Bên ngoài ốp gạch men sứ, thậm chí còn có một cái gara nhỏ.
Điều này làm cho Lâm Trần không khỏi tò mò, chủ nhân căn biệt thự này là ai.
Ngay khi Lâm Trần đang trầm tư, cửa biệt thự mở ra, một bóng dáng mảnh mai bước nhanh ra. Nàng đi vào sân, mở cổng sắt.
Lâm Trần lúc này mới nhìn rõ người tới.
Trước mặt là một người phụ nữ, nàng mặc bộ quần áo màu ấm nhẹ nhàng, trông giống như một quý phụ. Tuy nói là quý phụ, nhưng người phụ nữ trước mặt này không hề già chút nào.
Ngược lại, ngũ quan nàng tinh xảo, làn da trắng nõn, trông tối đa cũng chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Nói là quý phụ thì lại giống thiên kim nhà giàu hơn.
"Ngươi vào đi."
Người phụ nữ dáng người có lồi có lõm, cực kỳ nóng bỏng. Lâm Trần nhíu mày, nhìn nàng nói.
"Sao ngươi biết ta ở bên ngoài?"
Lâm Trần hỏi. Người phụ nữ cười, nàng không giấu giếm, nói.
"Bây giờ thời buổi này, trên người ai mà không có chút quỷ lực."
"Hơn nữa, ngươi mạnh như vậy, vừa đứng ở bên ngoài nhà ta, người ta liền có thể cảm nhận được."
Nói xong, ánh mắt người phụ nữ cong thành hình vành trăng, quan sát Lâm Trần từ trên xuống dưới một phen.
Ánh mắt này của người phụ nữ rất đặc biệt, ngược lại không làm người ta cảm thấy có âm mưu gì. Ngược lại khiến người ta cảm thấy người phụ nữ rất chu đáo.
"Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Dứt lời, người phụ nữ liền kéo tay Lâm Trần, dẫn về nhà mình. Trong nhà người phụ nữ rất rộng rãi, đúng chuẩn biệt thự.
Lâm Trần ngồi trên ghế sofa, người phụ nữ rót cho hắn một cốc nước nóng.
"Đói không? Ta có thể làm chút gì đó cho ngươi ăn."
"Sao cũng được."
Lâm Trần thờ ơ nói.
Lâm Trần có chút cảnh giác nhìn xung quanh, hỏi.
"Chỉ có mình ngươi thôi sao? Người nhà ngươi đâu?"
Trong phòng bếp truyền ra giọng của người phụ nữ: "Ta không có người thân, người thân của ta đều rời bỏ cõi đời từ lâu rồi, bây giờ chỉ có một mình ta ở đây, sao, chẳng lẽ ngươi định có ý đồ gì bất chính với người ta sao?"
Lâm Trần nhíu mày: "Kiến trúc phong cách nhà của ngươi, rất đặc biệt."
"Ha ha ha, thật sao? Đây là ta thấy trong sách của ba ta, tổ tiên chúng ta hình như đến từ một thế giới khác."
Tốc độ nấu cơm của người phụ nữ rất nhanh, không bao lâu sau, một phần mì Ý được bày trước mặt Lâm Trần.
Lâm Trần nhìn dao dĩa cùng mì Ý trước mặt, trong giây lát cảm thấy có chút hoảng hốt! Hắn phảng phất trở về ban đầu, về với thế giới ban đầu kia.
Thế giới trước kia của hắn tuy là quỷ vật tràn lan, nhưng đó là một thế giới tốt đẹp, mình cũng thường hay hoài niệm. Còn khi đến thế giới này thì toàn là các dinh thự cổ đại, điều này khiến Lâm Trần rất không quen. Cho nên bây giờ khi Lâm Trần thấy phần mì Ý này, trong thoáng chốc cảm giác thời gian như đang chảy ngược.
"Sao vậy? Chê người ta làm không ăn được hay là nói là ngại người ta bỏ độc vào mì vậy hả?"
Người phụ nữ có vẻ hơi giận hờn, sau đó cầm dao dĩa lên, nhẹ nhàng cuộn một ngụm mì ý, cho vào miệng mình.
Sau khi người phụ nữ làm mẫu cho Lâm Trần xong, nàng lại cuốn vài sợi mì ý, đưa đến trước miệng Lâm Trần. Người phụ nữ hàm tình mạch mạch nhìn Lâm Trần, trong mắt nàng như đang cầu xin điều gì đó từ Lâm Trần.
Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt lại thân cận như thế.
Chính là Lâm Trần thì không sao, chứ đổi thành người đàn ông bình thường nào đó thì đã không chịu được. Lâm Trần khoát tay, đẩy phần mì ý trước miệng mình ra một bên.
Lâm Trần tưởng người phụ nữ sẽ bỏ cuộc.
Nhưng ai ngờ, người phụ nữ trực tiếp đưa tay đè Lâm Trần xuống ghế sofa.
Sau đó nàng ghé sát mặt vào Lâm Trần, lần nữa đưa mì ý đến bên môi Lâm Trần.
"Người ta đã mất công làm như vậy, ngươi ăn thử một miếng nha."
Người phụ nữ nũng nịu nói, giờ phút này, gò má của nàng đã đỏ bừng cả lên. Trong đại sảnh biệt thự mờ tối tràn ngập bầu không khí ám muội.
"Không có ý tứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận