Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được - Chương 265: Nghe nói ngươi bị bắt ? . (length: 8055)

"Lão đại, nghe nói ngươi bị bắt ?"
Có người chơi hướng về phía Vương Hạo Thiên nói.
Vương Hạo Thiên lúc này sắc mặt khá là khó coi, nổi giận mắng.
"Đạp mã ngươi là mắt mù sao? Ta mà bị bắt vậy bây giờ ai đang đứng ở trước mặt ngươi ?"
Lời này vừa ra, những người chơi xung quanh đều nở nụ cười.
"Vậy thì kỳ quái, nếu ngài không có bị bắt, vậy thì ai bị bắt vậy?"
"Đúng vậy, chúng ta còn có lão đại nào khác sao?"
Người chơi nhóm lên tiếng nói.
Hút bụi liên minh tầng cao nhất có ba vị Quỷ Thánh người chơi.
Bất quá dù là ba vị Quỷ Thánh này, địa vị của mỗi người cũng khác nhau. Cao nhất đương nhiên là Vương Hạo Thiên.
Hai vị Quỷ Thánh còn lại đều phải nghe theo sự điều khiển của Vương Hạo Thiên.
Nếu không thì trước đây khi cầm lựu đạn, hai gã Quỷ Thánh kia đã không nghe lời như vậy.
"Mặc kệ ai bị bắt, chúng ta đi xem trước."
Vương Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, hai vạn người chơi bắt đầu hướng về trong thôn hội tụ. Trong thôn có một quảng trường khổng lồ, vốn rất rộng rãi.
Nhưng lúc này trên đó đông nghịt người chơi, quảng trường lớn thế nào giờ cũng có vẻ hơi chật chội. Một bên là hai vạn người, một bên là mấy trăm người, tạo thành một sự so sánh rõ ràng.
Lúc này, thôn trưởng thấy đám người chơi đã hội tụ một chỗ, liền lấy ra thanh lợi đao Quỷ Khí trong tay, chỉ vào Lâm Trần, nói với đám người chơi.
"Lão đại của các ngươi hiện giờ đang ở trong tay ta, nếu không muốn hắn gặp bất trắc, ta khuyên các ngươi nên thúc thủ chịu trói!"
Lời này vừa ra, tất cả người chơi đều trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn về phía thôn trưởng.
Khi người chơi nhìn thấy gương mặt của Lâm Trần, bọn họ đều cảm thấy buồn cười. Nhất là Vương Hạo Thiên, lúc này đang ôm bụng, cố gắng nén cười.
Chỉ là độ nhẫn nại của đám người chơi rất kém, cuối cùng không thể nhịn được nữa, phá lên cười. Hai vạn người chơi cùng cười lớn, thanh thế đáng sợ.
"Cười cái gì?"
Thôn trưởng có chút kinh ngạc, đồng thời đưa chủy thủ trong tay tới gần Lâm Trần hơn một chút.
"Không có cười gì cả, hắn chính là lão đại của chúng ta, ngươi mau động thủ đi, mau giết hắn đi."
"Đúng vậy! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau động thủ đi! Giết hắn đi!"
"Mau lên a! Van xin ngươi động thủ đi! Ngươi giết hắn ta dập đầu lạy ngươi!"
"Mau giết! Mau giết! Mau giết!"
Hai vạn người chơi điên cuồng gào thét.
Lúc này đã có người chơi hoàn toàn đỏ mắt! Lâm Trần, kẻ địch cả đời của bọn họ. Hiện tại sắp chết ngay trước mặt bọn họ.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng này thôi, bọn họ đã thấy vô cùng phấn khích.
Âm thanh của đám người chơi càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thậm chí còn tạo thành một khẩu hiệu thống nhất. Mau giết! Mau giết! Mau giết!
Tiếng hô vang như sấm, nhịp điệu rõ ràng, giống như quân lính thời xưa xung phong trận mạc, khiến người ta phải run sợ. Lúc này, thôn trưởng cũng kinh hãi.
Chủy thủ của hắn treo lơ lửng trên không trung, không ngừng run rẩy. Rốt cuộc nên giết hay không nên giết?
Trong mắt thôn trưởng thoáng hiện một tia giãy giụa.
Nhưng ngẫm lại thì cũng thấy lạ, nếu người này thật sự là lão đại của bọn họ, vậy vì sao bọn họ lại la hét muốn giết lão đại?
Chẳng lẽ đám người này từng là đàn em của Lâm Trần, nhưng sau đó bất mãn với cách làm việc của hắn, nên bây giờ mới muốn tạo phản?
Nghĩ vậy, việc hơn hai vạn người ùa vào thôn trang, thực chất là để giết Lâm Trần? Có phải chỉ cần giết Lâm Trần, hai vạn người này sẽ rời đi không?
Thôn trưởng nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.
Dù sao cũng chỉ có một người, giết thì cũng không có nguy hại gì cho thôn trang. Nghĩ đến đây, trong mắt thôn trưởng lóe lên một tia hung ác.
"Xin lỗi lão đệ, muốn trách thì trách lũ thuộc hạ của ngươi tạo phản thôi."
Nói xong thôn trưởng liền giơ cao dao găm, nhắm thẳng vào cổ Lâm Trần mà đâm xuống. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như chậm lại.
Vô số người chơi đều hơi mở to mắt, mong chờ và trông đợi một màn này. Lẽ nào Lâm Trần lại sắp chết sao?!
Tất cả người chơi đều đang chờ đợi một cảnh tượng như vậy. Với tư cách là người chơi, có những người đã hoàn toàn không còn thích trò chơi này nữa.
Điều thúc đẩy họ vẫn tiếp tục chơi game này chính là lòng căm thù với Lâm Trần. Sự tồn tại của Lâm Trần giống như một Mộng Yểm.
Nếu họ không loại bỏ được Lâm Trần, vậy nửa đời sau sẽ phải sống trong bóng tối của hắn.
Chỉ có diệt trừ Lâm Trần, bọn họ mới có thể trở lại cuộc sống bình thường. Ngay lúc mũi dao của thôn trưởng sắp chạm vào Lâm Trần, Lâm Trần khẽ động mắt.
"Phanh" một tiếng nhỏ, chủy thủ trong tay thôn trưởng trong nháy mắt vỡ tan. Đồng thời, sợi dây thừng Quỷ Tác đang trói cổ tay Lâm Trần tự động bung ra.
Không chỉ có Lâm Trần, Cơ Giới Thủy Tổ, Chinh Chiến Quỷ Thánh, quỷ tân nương, Tiểu Thụ Miêu, thậm chí là Lão Đỗ.
Sợi dây Quỷ Tác này căn bản không thể trói được bọn họ.
Lúc này, những người khác thấy Lâm Trần thoát được ràng buộc, mình cũng dồn dập thoát khỏi ràng buộc. Trong đám người của Lâm Trần, người yếu nhất chính là Nguyên Bảo.
Những người khác đã sớm thoát khỏi.
Chỉ có Nguyên Bảo vẫn còn đang nhe răng trợn mắt dùng sức.
"Không phải, làm sao mà các ngươi cởi được vậy!"
Lão Đỗ nở một nụ cười bí ẩn với hắn.
Lúc này trong đầu Nguyên Bảo lóe lên 108 cách giết Lão Đỗ. Cuối cùng Nguyên Bảo thậm chí còn dùng miệng cắn vào dây Quỷ Tác cũng không mở ra được.
Đến cuối cùng vì mất hết mặt mũi, Nguyên Bảo đành giả bộ như không có gì xảy ra rồi giấu sợi dây Quỷ Tác đi.
"Các ngươi...các ngươi..."
Thôn trưởng nhìn Lâm Trần cùng mọi người, mặt mày kinh ngạc.
Đúng lúc đó, phía trước hai vạn người chơi đồng loạt phát ra tiếng huýt sáo. Rõ ràng, bọn họ rất bất mãn với kết quả này.
Lâm Trần không chết, thật là quá đáng tiếc.
Nhưng cũng phải nói lại, bọn họ thực ra cũng không hy vọng quá nhiều vào vị thôn trưởng này. Dù sao, thực lực của Lâm Trần bọn họ đã biết.
Dù cho Lâm Trần đứng im cho thôn trưởng giết, thôn trưởng cũng không thể đâm thủng được lớp da của hắn. Vốn bọn họ chỉ mong mọi chuyện đừng có gì bất trắc.
Lâm Trần phủi bụi trên người, lạnh nhạt nói với thôn trưởng.
"Ngươi vừa rồi là muốn giết ta à?"
Thôn trưởng giật mình, chủy thủ trong tay rơi xuống đất.
"Thôn trang các ngươi đối đãi với ta không tệ, nhưng tất cả tình cảm của chúng ta đều tan thành mây khói."
Sắc mặt Lâm Trần trở nên lạnh lùng.
Thực ra trước đó Lâm Trần cũng từng do dự. Rốt cuộc có nên bỏ qua cho những dân làng này không?
Trước khi đến thôn trang, Lâm Trần chắc chắn là không muốn bỏ qua. Nhưng sau khi nhìn thấy sự hữu hảo và nhiệt tình của các dân làng.
Lâm Trần động lòng trắc ẩn, hắn định sẽ không ra tay với dân làng.
Thậm chí là khoáng sản Thái Ất Thanh Đồng, hắn cũng không định lấy hết, mà sẽ để lại một phần, cung cấp cho lũ quỷ này tiếp tục sinh sống và phát triển. Nhưng sau khi thấy thôn trưởng vừa mới đâm một đao, Lâm Trần quyết định không nể mặt nữa.
Lâm Trần quay đầu nhìn về phía đám người chơi.
Ánh mắt của Lâm Trần sắc như mắt ưng trong nháy mắt khóa chặt Vương Hạo Thiên. Sau đó, Lâm Trần chế nhạo một tiếng, mở miệng nói.
"Thằng nhóc con quỳ trước mặt ta cầu xin tha thứ năm xưa bây giờ lại phát triển thành thế lực lớn mạnh thế này sao?"
"Thật sự là coi thường ngươi."
Lâm Trần nói trên mặt là khen Vương Hạo Thiên, nhưng thực tế ai cũng nghe ra được, Lâm Trần đang mắng Vương Hạo Thiên....
Bạn cần đăng nhập để bình luận