Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được - Chương 369: Bụi bặm lắng xuống. (length: 5719)

"Đừng sốt ruột, cô nương Công Tôn vừa rồi cũng không phải gấp gáp như vậy, vẫn là theo ta đợi một hồi đã, ta nhưng là luyến tiếc đấy?"
Lâm Trần cười đầy suy tư, trong tay hiện ra lực hút mênh mông, đem con mị ở đằng xa hút tới trong tay, hoặc cũng có thể là, Công Tôn Đại Nương chân chính đã sớm chết trong lịch sử rồi.
Thay vào đó là một con mị sở hữu trí nhớ của Công Tôn Đại Nương, nàng từ nhỏ đã không đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ, việc nàng muốn làm chỉ là sát nhân, từ đó tìm kiếm niềm vui mà thôi.
"Nghe đây, ta không biết ngươi từ đâu tới, thế nhưng ta có thể thả các ngươi ra ngoài, từ chỗ nào đến thì lại quay về nơi đó, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, hiện tại ta còn chưa dùng đến con át chủ bài, đến lúc đó chúng ta lưỡng bại câu thương, cũng sẽ bị một số gia hỏa trong bóng tối 'hoàng tước tại hậu'."
Công Tôn Đại Nương bị bắt trước mặt không nhanh không chậm, dường như người vừa mới lo lắng không phải là nàng, "Không hổ là mị mê hoặc lòng người, cái năng lực trợn mắt nói dối này quả là mạnh mẽ, thật sự cho là ta không biết sao? Xung quanh mặt sông, chỉ có 210 con ngươi là bá chủ, lâu như vậy rồi, đủ để ngươi nuốt hết đám súc sinh kia rồi."
Bằng vào sức mạnh của con mị này, có thể làm cho Lâm Trần đến gần vô hạn với đẳng cấp Quỷ Thần mê hoặc, làm cho hắn không tìm được bản thể, hầu như không gặp được gia hỏa nào có thể phá vỡ ảo cảnh của nàng, cho nên trước đây những tên dưới mặt sông đều đã vào bụng nàng.
Coi như để lại một tên Ngư Long đầu óc không được lanh lợi lắm thì cũng chỉ dùng để đánh lạc hướng, che mắt thiên hạ, xét cho cùng, nàng bất quá là kế hoãn binh mà thôi.
"Hừ! Tiểu tử, đã mời rượu mà không uống thì chỉ thích uống rượu phạt, đã vậy thì chờ chết đi!"
Vừa dứt lời, Lâm Trần cũng cảm giác được Công Tôn Đại Nương trong tay hóa thành vô số quang điểm, dù trói buộc thế nào cũng không khống chế được. Xung quanh vang vọng tiếng cười phóng đãng của nàng: "Ha ha ha, mị không thuộc về sự quản hạt của Thiên Địa Pháp Tắc, ngươi không trói được ta đâu, ngươi cũng vĩnh viễn không có khả năng bắt được ta!"
Lâm Trần buông tay, đỡ Chuyển Luân Vương ngất xỉu bên cạnh dậy, lắc đầu, vẻ mặt bình thản: "Chưa từng có sinh vật nào hoàn toàn bất khả chiến bại, nếu như ngươi thực sự mạnh đến vậy, vì sao còn chưa giết ta?"
Thực tế là, Lâm Trần có thể nhận thấy được, con mị này vẫn chưa dùng hết toàn lực, bởi vì lực lượng của nàng bị phân tán, ở trong đó, hắn có thể cảm giác được sự liên hệ mơ hồ giữa những không gian mà nàng mở ra xung quanh.
Thân tụ sức mạnh Cùng Kỳ, thần lực màu vàng trong cơ thể giống như sôi trào, sau khi Pháp Tướng ngưng tụ, hắn cũng cảm thấy phía sau lưng nóng lên, không nhìn cũng biết, trên lưng mình tất nhiên xuất hiện một đồ đằng Cùng Kỳ.
Một dòng nước nóng vô cớ sinh ra từ trong đầu, giống như là cố gắng nhét vào cho hắn một đoạn ký ức.
Hắn dường như nhìn thấy thời Thượng Cổ huy hoàng, những người mặc da thú chiến đấu khắp nơi, chính là dựa vào sức mạnh đồ đằng huyết mạch, mới có nhân tộc huy hoàng như bây giờ, nhưng rồi cũng trải qua trận hạo kiếp kinh khủng.
Truyền thừa viễn cổ đã bị đoạn tuyệt, truyền nhân chân chính đã tiêu thất, còn những hậu duệ chiếm được một phần truyền thừa thì được tôn xưng là vu!
"Mười hai cự thú, mười hai thần sát, thì ra là thế, cái này mới là 'địa đạo' chí lý, bất quá..."
Đoạn ký ức này đột ngột dừng lại, tuy chỉ là một đoạn nhưng cũng giúp Lâm Trần hiểu ra vài điều, tỷ như con mị trước mặt này, trên thực tế, nói muốn đối phó nàng rất đơn giản, cũng biết lai lịch mười hai cự thú của hắn, bao gồm cả sự chỉ dẫn trong cõi u minh.
Một tràng Thiên Âm phát ra từ xung quanh Lâm Trần, qua sự gia trì của thần lực, mười hai bài hát trấn hồn nhất định là khắc tinh của những tiểu quỷ xung quanh, chúng vốn dĩ cũng đang ở trong một trạng thái sinh tử.
Mười hai bài hát trấn hồn đủ sức khiến ác quỷ câm miệng, huống hồ những con rối không có ý thức của chính mình này?
Cho nên nói chỉ trong nháy mắt, tất cả bóng người bên ngoài đều biến mất, Lâm Trần kéo Chuyển Luân Vương, đi ra khỏi thuyền hoa, bên ngoài đã trở về thế giới thực, trên bức tường cao ở đằng xa đã nổ ra một sự hỗn loạn tưng bừng.
Loại mị này, không phải nó chủ động đến tìm ngươi thì ngươi mới trúng chiêu, mà là sau khi ngươi chủ động nhìn về phía nó, ngươi đã bước vào giấc mộng đẹp mà bản thân tự dệt nên, vô cùng quỷ dị.
"Tần lão!"
Đột nhiên, Lâm Trần biến sắc, không gian bên cạnh tan nát, một bóng dáng yếu ớt bay ra từ một không gian rách nát, Hắc Bào trên người sớm đã biến mất, nhưng trên người đối phương quấn mũ miện và y phục Hắc Long, khí thế càng thêm phi phàm.
"Tiểu hữu, con mị này đã thành hình, tuyệt đối không thể để nó rời đi!"
Trong lúc nói, không gian phía xa hoàn toàn tan nát, càng nhiều sương mù bao phủ mặt sông, dường như muốn hóa thành một 'Thâm Uyên' Cự Khẩu để nuốt chúng vào bụng, Tần lão vừa mới chia sẻ một phần lực lượng của Công Tôn Đại Nương thì bị bắt vào trong ảo cảnh, mặc dù ông ta không có thủ đoạn ngang ngược phá vỡ ảo giác, không theo đạo lý như Cùng Kỳ, nhưng cũng có truyền thừa của mình, không thì đã không phát hiện ra hệ thống của Công Tôn Đại Nương.
Cho nên ngay khoảnh khắc Tần lão cất lời, Lâm Trần đã chuẩn bị xong động thủ, trong nháy mắt đối phương xuất hiện ở thực tế, đồ đằng Pháp Tướng sau lưng bốc lên, hình dáng cự thú Phi Điểu cao cao xoay quanh, hướng về mảnh Thiên Địa mới sinh này hót lên!
"Bá Kỳ, cẩn thận nó!"
Cổ thư ghi chép, Đông Sơn có thú, tên gọi Bá Kỳ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận