Kiếm Khiếu Linh Tiêu

Chương 251: Hai cái người đẹp hết thời.

Chương 251: Hai người đẹp hết thời.
Muốn ma luyện ngoại gia công phu, nơi tốt nhất chính là quân lữ.
Cho nên trong bảy vị ngoại gia tông sư, có bốn vị xuất thân quân ngũ.
Thứ đến là khổ tu, cho nên ba vị còn lại cũng là tăng nhân khổ tu của Phật môn.
Ừm, bây giờ Ma Ha đang bị giam giữ tại đại lao Lạc Kinh, chưa được thả ra.
Tôn Yến Vãn cũng không muốn tòng quân, lúc này Đại Lang cùng Nam Hạ hay Bắc Yên cũng đều không có chiến sự.
Hắn chẳng lẽ lại có thể đi đánh trận thay Bắc Yên sao?
Huống chi đi đến tiền tuyến giữa Bắc Yên và Bá Thực quốc, đường sá lại quá xa xôi.
Hắn cũng không muốn khổ tu, nhưng không có cách nào, Phật môn mới có đường lối khổ tu, Đạo gia lại không có loại đường lối này.
Tôn Yến Vãn tự mình suy nghĩ một con đường, hắn muốn —— Tiễu phỉ!
Gần đây Vô Ảnh Hầu rục rịch, sau khi tự mình ra tay đánh chết Trần Huyền Qua, đã liên tiếp xuất hiện ở các nơi gây án, trộm vô số trân bảo, còn cấu kết cùng với thiên hạ đệ nhất đại phản tặc Ma Tăng Nghiệp Hải.
Dưới tay hắn có tám cơ mười một đem, cũng thường xuyên lộ diện ở các nơi tại Đại Lang, hiển nhiên là muốn làm một vụ lớn.
Tôn Yến Vãn thiếu tư liệu tương ứng, không đoán ra được Vô Ảnh Hầu muốn làm gì, mà hắn cũng không muốn biết Vô Ảnh Hầu muốn làm gì. Hắn chỉ muốn tìm mấy tên thủ hạ của Vô Ảnh Hầu đến để ma luyện bản thân.
Tôn Yến Vãn rất nhanh liền liên lạc với Hồng Liên Hội, thoáng biểu thị một chút ý muốn báo thù cho “hảo hữu chí giao” Trần Huyền Qua.
Hồng Liên Hội đã có hai đời đại long đầu liên tiếp chết, đời đại long đầu trước chết trong tay đại tướng thứ hai dưới trướng Vô Ảnh Hầu là Vân Trung Yến. Bọn hắn vừa mới báo thù xong, Vô Ảnh Hầu liền tự mình ra tay đánh chết Trần Huyền Qua. Trên dưới Hồng Liên Hội, mối hận đối với Vô Ảnh Hầu đã lên đến cực điểm.
Chỉ là Hồng Liên Hội hiện không có cao thủ lợi hại nào, đại đương gia của Hồng Liên Hội hiện tại, người có vị trí gần với long đầu nhất, cũng bất quá chỉ là cảnh giới tam phẩm. Dù cho ba mươi mấy vị đương gia cùng xuất trận, cũng không làm gì được Vô Ảnh Hầu, huống chi dưới tay Vô Ảnh Hầu còn có tám cơ mười một đem.
Hảo hữu của đại long đầu, Đại Thứu thiền sư từ Thiếu Tiền Tự, hy vọng thay hảo hữu báo thù, chư vị đương gia của Hồng Liên Hội, bang chúng các nơi phân đà, làm sao có thể lùi bước?
Hồng Liên Hội thời kỳ đỉnh phong cũng có thể chen chân vào danh sách thập đại bang hội, bang chúng rất đông, trải rộng khắp mười chín lộ, ba mươi lăm đạo dưới bầu trời Đại Lang, bang hội có trên vạn người, đủ mọi ngành nghề.
Hồng Liên Hội dốc hết toàn lực, rất nhanh liền có vô số tình báo về Vô Ảnh Hầu cùng thế lực thủ hạ của hắn, cuồn cuộn không dứt chuyển tới chỗ Tôn Yến Vãn.
Tôn Yến Vãn rất nhanh liền khoanh vùng được mục tiêu xuất thủ lần đầu tiên.
Hai người đứng thứ hai trong tám cơ dưới trướng Vô Ảnh Hầu là Tử Cơ và Hồng Cơ đang thu mua một lô lương thực, đồng thời tính toán vận chuyển bằng đường biển.
Mặc dù hai nữ nhân đã che giấu rất kỹ, nhưng số lượng lương thực các nàng thu mua quá lớn. Trên dưới Hồng Liên Hội, vì báo thù, sớm đã người người mắt đỏ ngầu, khắp nơi tìm kiếm dấu vết, làm sao có thể không tra ra?
Một đoàn xe ngựa vận lương chừng mấy trăm chiếc nối đuôi nhau đi. Giữa đoàn xe có một chiếc xe ngựa, tuy không hoa lệ nhưng lại cực kỳ rộng rãi. Trong xe ngựa, hai nữ nhân tuổi không còn trẻ đang ngồi vững vàng, thưởng trà đánh cờ.
Một người mặc áo tím, ước chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, chín mọng như mật đào thành thục. Một người mặc sa y màu đỏ nhạt, tuổi lớn hơn một chút, đã gần bốn mươi, trên mặt có nhiều vẻ phong sương.
Tám cơ mười hai đem đều đã đi theo Vô Ảnh Hầu rất lâu, người nào tuổi cũng không còn trẻ. Dù sao bồi dưỡng một cao thủ ít nhất cũng phải tính bằng mười năm, đa số cao thủ cũng phải luyện võ hai mươi năm trở lên mới dần dần gặp phải bình cảnh, võ công không tiến thêm được nữa.
Chỉ có cực ít thiên tài mới có thể tuổi còn trẻ đã luyện thành một thân võ công cao thâm, còn tuyệt đại đa số cao thủ võ lâm tuổi đều đã khá lớn.
Tử Cơ bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Vân Trung Yến tên dâm tặc này chết cũng tốt. Hắn đối với tỷ muội chúng ta đều có lòng mơ ước, cũng không biết tại sao Hầu gia lại đối với hắn ưu ái như vậy, còn đem Vô ảnh kiếm pháp truyền cho.” “Chúng ta đi theo Hầu gia lâu như vậy cũng không được truyền dạy toàn bộ Vô ảnh kiếm pháp. Ta chỉ học được chín chiêu, muội tử chắc cũng học được chừng đó chiêu thôi nhỉ?” Hồng Cơ mỉm cười, nói: “Muội tử học được số chiêu còn ít hơn.” Mặc dù Hồng Cơ tuổi lớn hơn, nhưng những người trong tám cơ đều biết, Hồng Cơ kỵ nhất là bị người khác gọi tỷ tỷ, cũng kỵ nhất bị người khác nhắc đến tuổi tác, cho nên Tử Cơ dù nhỏ tuổi hơn nhưng lại chỉ có thể gọi nàng là muội muội.
Hai người đang tán gẫu, đối với chuyện Vân Trung Yến gần đây bị Đại Thứu hòa thượng của Thiếu Tiền Tự đánh chết, kỳ thực thái độ tốt xấu lẫn lộn. Ít nhất Tử Cơ cảm thấy loại dâm tặc này chết không đáng tiếc, còn Hồng Cơ thì thái độ mập mờ, chỉ nói qua loa.
Bỗng nhiên phía trước có người chạy tới bẩm báo: “Có một Tiêu Hoàng Kiểm hòa thượng đang chặn đường.” Hai nữ nhân liếc nhìn nhau, Tử Cơ vén rèm cửa xe, Hồng Cơ cùng nàng xuống xe ngựa.
Hai nữ nhân cũng không khinh thường, vung tay một cái liền có mấy chục tên cao thủ vây quanh tới.
Lần này vì vận chuyển lương thực, hai người mang theo hơn hai trăm tên hảo thủ trong đám hải tặc, những người còn lại còn phải bảo vệ đoàn xe lương thực nên không tới hết. Bất quá Tử Cơ và Hồng Cơ đều cảm thấy, có hai người bọn họ cộng thêm mấy chục tên hảo thủ này cũng đã quá đủ rồi.
Chuyện Tôn Yến Vãn một quyền đánh chết Vân Trung Yến, Hồng Liên Hội cũng không tuyên dương, mà là vì để làm nền cho tân nhiệm đại long đầu Trần Huyền Qua, đã đối ngoại tuyên bố rằng Trần Huyền Qua, cùng với các cao thủ trong hội và Đại Thứu hòa thượng, đã vây công [kẻ địch], rồi lực chiến mà chết.
Trọng điểm là làm nổi bật sự anh minh thần võ của đại long đầu Trần Huyền Qua.
Tử Cơ cùng Hồng Cơ hai người tự nhủ, cho dù là đơn đả độc đấu, bất kỳ ai trong các nàng cũng có thể nắm chắc giết được Trần Huyền Qua. Sở dĩ bày ra trận thế như vậy để đối phó Đại Thứu hòa thượng là vì hắn xuất thân từ Thiếu Tiền Tự, chứ không phải kiêng kị võ công của hắn.
Tử Cơ và Hồng Cơ được mấy chục tên hảo thủ vây quanh, đi đến phía trước đoàn xe, quả nhiên nhìn thấy một Tiêu Hoàng Kiểm hòa thượng đang chắp tay hành lễ, đứng chắn ở đầu đoàn xe, chặn đường đi.
Tử Cơ khẽ cười, nói: “Ngươi chính là Đại Thứu hòa thượng?” Tôn Yến Vãn nhe răng cười, đáp: “Chính là tiểu tăng!” Tử Cơ nhướng mày, nói: “Chuyện của Hồng Liên Hội không liên quan đến Thiếu Tiền Tự các ngươi, hòa thượng nhà ngươi thay mặt Trần gia mà ra mặt làm gì?” “Chuyện ngươi vây công đại tướng Vân Trung Yến của Vô Ảnh kiếm phái chúng ta, chúng ta có thể không tính toán. Nhưng nếu hòa thượng nhất định phải xen vào, cũng đừng trách tỷ muội chúng ta lòng dạ độc ác.” Tôn Yến Vãn mỉm cười, thầm nghĩ: “Mối thù của chúng ta so với Hồng Liên Hội còn sâu hơn nhiều!” Đại kế Vô Ảnh Hầu mưu đồ hơn mười năm chính là bị hủy trong tay Tôn Yến Vãn. Đội tàu hắn tân tân khổ khổ thu thập cũng hơn phân nửa bị Tôn Yến Vãn đoạt mất. Nếu Vô Ảnh Hầu biết Tôn Yến Vãn xuất hiện ở đây, nhất định sẽ bỏ mặc tất cả để chạy đến giết hắn.
Tôn Yến Vãn thấp giọng niệm một tiếng Phật hiệu, từ tốn nói: “Ta và Trần Huyền Qua chính là vẫn cái cổ chi giao, hắn bị người giết, hòa thượng sao có thể không báo thù cho hắn?” Kỳ thực Tôn Yến Vãn trông có vẻ lẻ loi một mình, nhưng ven đường sớm đã mai phục vô số người ngựa của Hồng Liên Hội. Nghe được câu nói này của Tôn Yến Vãn, trên dưới Hồng Liên Hội đều cảm động đến lệ nóng lưng tròng. Đây mới chính là thứ hữu tình quý giá nhất trên giang hồ a!
Vì hảo hữu chí giao mà không tiếc đối đầu với Vô Ảnh kiếm phái, một trong Thập Đại kiếm phái.
Một người bạn tốt như vậy trên giang hồ, ai cũng phải khen một câu nhân nghĩa vô song. Dù là người trong võ lâm không quen biết mà gặp được, cũng phải nhiệt tình mời về nhà, mở tiệc thịnh soạn khoản đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận