Kiếm Khiếu Linh Tiêu
Chương 199: Trương thanh khê vs cát nhã thản na
Chương 199: Trương Thanh Khê đối đầu Cát Nhã Thản Na
Phạm Nã Già Nhị nhất thời không nói nên lời. Tôn Yến Vãn nổi danh trong giới quan lại Đại Lang, người ta nói nếu có bảng xếp hạng tài tử phong lưu, hắn nhất định đứng đầu, tuyệt không phải là thổi phồng. Nhất thời Phạm Nã Già Nhị không nghĩ ra nên phản bác như thế nào, thì Tôn Yến Vãn cũng đã phiêu nhiên quay về.
Phạm Nã Già Nhị biết không thể lấy lại được băng tằm bảo phiến nữa, đau lòng tột đỉnh.
Tranh đỉnh chi chiến tuy có mười trận, nhưng lại chia làm năm ngày, mỗi ngày chỉ thi đấu hai trận, thậm chí nếu có sự cố, ví dụ như người nào đó không thể lên đài thì còn có thể kéo dài thêm mấy ngày.
Ngày hôm đó đã thi đấu xong hai trận, hòa thượng Không Tiền cùng thượng nhân A Lan Đà cho người trao đổi văn thư, lưu lại người trông coi bệ đá, rồi dẫn đội ngũ của mình xuống núi.
Trên nửa đường, Tôn Yến Vãn bỏ ra một chút thời gian, chuyển hóa toàn bộ công lực thành Huyền Băng Bảo Giám, đem huyền băng chân khí rót vào chuôi băng tằm bảo phiến này, nhất thời sinh ra từng luồng hàn khí. Điều kỳ diệu nhất là, chuôi băng tằm bảo phiến này dường như có kinh mạch, nội lực rót vào trong đó gần như không hao tổn chút nào.
Tôn Yến Vãn thầm nghĩ: “Binh khí này gần như là vũ khí tuyệt hảo cho tất cả võ giả tu luyện hàn băng chân khí, chỉ tiếc là ta không có bộ chiêu thức tương ứng!”
Tôn Yến Vãn có thể sáng tạo ra Đánh Tiên Chùy là vì Kim Cân Ngọc Cốt Quyền của Tung Dương phái rất cao minh, lại tham khảo Hỗn Nguyên Thung và Tử Ngọ Kinh của Hồ gia, chứ không phải tự dưng nghĩ ra. Hắn muốn sáng tạo một bộ võ công phối hợp với băng tằm bảo phiến, tự nhiên liền nghĩ đến chưởng pháp được ghi lại trong Huyền Băng Bảo Giám.
Huyền Hoàng Kinh của Tung Dương phái, mỗi một biến hóa đều có bộ võ học tương ứng. Chưởng pháp đi kèm với Huyền Băng Bảo Giám vô cùng cao minh, cực kỳ phát huy được sự lợi hại của môn nội lực chí hàn này.
Nhưng muốn đổi thành phiến pháp (võ công dùng quạt), thì cũng có chút khó khăn. Tôn Yến Vãn suy nghĩ, nhớ lại võ công Phạm Nã Già Nhị sử dụng trên bãi đá, hơi có chút linh cảm.
Nhưng khi hắn tùy ý thử nghiệm, ngẫu nhiên dùng tới Khô Vinh Công, lại kinh hãi phát hiện chuôi quạt xếp này cùng Khô Vinh Công phối hợp một cách hoàn mỹ. Khô Vinh Công có thể tạo thành một tầng chân khí vô cùng kỳ dị trên mặt quạt, có thể chịu được nhiều lần xung kích của chân khí.
Nói cách khác, cầm quạt này trong tay, Tôn Yến Vãn thậm chí có thể chặn được một kích toàn lực của cấp Tông sư. Đương nhiên đây không phải nói có băng tằm bảo phiến là hắn có thể sánh ngang với cảnh giới Tông Sư, mà chỉ là trước khi chân khí hao hết có thể chặn được hơn mười đòn mà thôi.
Tu vi Khô Vinh Công của Tôn Yến Vãn cũng không cao. Môn võ công này không liên quan gì đến Huyền Hoàng Kinh, chân khí khô khốc tu luyện ra được cũng không thể chuyển hóa lẫn nhau với Huyền Hoàng chân khí. Bình thường để không ảnh hưởng việc vận chuyển chân khí, Tôn Yến Vãn đều giấu chân khí khô khốc vào hai ẩn mạch, chỉ khi chữa thương mới điều động ra.
Về tới doanh địa, Không Tiền liền sai người đưa cho Tôn Yến Vãn và Sư Tự mỗi người một phong văn thư. Trên văn thư có ấn tỉ của thiên tử Đại Lang và Vương Đình Bắc Yên, ghi rõ hai tòa thành trì của Bắc Yên đã được chuyển vào danh nghĩa của Tôn Yến Vãn và Sư Tự.
Hai tòa thành thị này cách nhau rất gần, chỉ hơn mười dặm, đều là thành thị mới, nửa dựa núi, nửa ven biển, lại không được xem là nơi hiểm yếu, có thể bị tấn công cả bằng đường thủy lẫn đường bộ, dễ công khó thủ, việc cai quản kinh doanh có chút hao tổn tâm sức. Bắc Yên cũng chỉ mới cướp được từ Đại Lang mấy năm trước, hơn phân nửa dân cư ở đó vẫn là người cũ của Đại Lang.
Đặc biệt là vùng biển phụ cận, có hơn mười băng hải tặc thường xuyên lên bờ cướp bóc, cho nên Bắc Yên mới lấy ra làm phần thưởng cho tranh đỉnh chi chiến.
Bất kể là Bắc Yên hay Đại Lang, mười tòa thành trì đem ra làm phần thưởng đều không phải là yếu địa chiến lược, cũng không phải đại thành với mấy vạn nhân khẩu, phần lớn là những nơi hai nước giành giật qua lại, mỗi bên đều từng chiếm lĩnh một thời gian, hoặc là nằm ngoài vị trí xung yếu, đúng kiểu gân gà - ăn thì không ngon, bỏ thì lại tiếc.
Hai tòa thành thị này đã là hai nơi có tình hình tốt nhất trong số mười tòa mà Bắc Yên lấy ra, Không Tiền cố ý chỉ định cho hai người.
Hôm nay luận võ thắng bại đã rõ, quân đội Bắc Yên liền sớm rút đi, Đại Lang cũng sẽ không phái quân đội đến đóng giữ, mà chuẩn bị mười chi quân gồm những tù phạm bị thích chữ lên mặt, đều là thanh niên trai tráng ưu tiên tuyển chọn từ các nơi của Đại Lang, đến lúc đó sẽ giao cho người chiến thắng, cũng xem như một phần ban thưởng của Đại Lang.
Tôn Yến Vãn nhận được văn thư, phản ứng đầu tiên chính là, nên xây một tòa Thái Ất Quan ở thành thị này!
Đồng thời cũng thầm nghĩ: “Cũng nên để sư cô cô ‘mượn’ một số người từ chỗ tiểu sư Không Tiền, xây một ngôi chùa miếu nào đó trong thành trì của nàng.”
“Thiên Mã Bang chắc chắn sẽ muốn thiết lập kho hàng tại hai tòa thành thị này, như vậy có thể để Đinh Phượng từ Lạc Kinh ‘dụ dỗ’ một ít hiệp khách, mang cả gia đình di chuyển tới đây thì càng tốt.”
Thân là người xuyên không, việc khai hoang kinh doanh, khai phá lãnh thổ cũng là nghề quen thuộc nhất, Tôn Yến Vãn trong khoảnh khắc liền nghĩ ra bảy tám kế hoạch để thu hút dân cư, phát triển kinh tế, khai phá thành thị.
Ngay đêm đó, hắn liền viết thư cho Thái Ất Quan và Tung Dương Phái, bảo Tôn Linh Điệp và Nam Mộng Cung phái thêm người tới, cũng thỉnh cầu đại sư bá điều động một vài đồng môn đến, còn về Đinh Phượng thì không cần viết thư, chỉ cần cho người truyền lời qua là được.
Ngày đầu tiên, Đại Lang thắng cả hai trận, ngày thứ hai Đại Lang lại thua cả hai trận.
Trận đấu dưới Tiên thiên, một cao thủ trong quân đội Bắc Yên đã chém chết một võ tướng xuất thân từ quân đội Đại Lang. Trận đấu cảnh giới Tiên thiên, một đệ tử đại phái dự bị thay Đường Gia Nghiêu ra sân lại sơ suất mất thần, bị cao thủ của Vương Đình Bắc Yên đánh bại, thân chịu trọng thương.
Hòa thượng Không Tiền cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
Tôn Yến Vãn đứng ngoài quan sát hai trận này, cũng cảm thấy thua có chút oan uổng, thực ra hai vị võ giả Đại Lang ra sân chưa chắc thực lực đã thua đối phương, chỉ là vận khí không tốt, mới dẫn đến thất bại.
Cuộc luận võ ngày thứ ba lại làm Tôn Yến Vãn nơm nớp lo sợ. Trận luận võ dưới Tiên thiên, hắn không biết người dự thi, nên đương nhiên không có cảm xúc gì dư thừa, nhưng người xuất trận ở cảnh giới Tiên thiên lại là đại sư huynh Trương Thanh Khê.
Người đối đầu với Trương Thanh Khê chính là tiểu công chúa Bắc Yên, đồ đệ nhỏ nhận di mệnh của vị chủ trì đời trước của Long Tàng Tự - Đại Nhật Kim Linh trên thảo nguyên, người đứng đầu Thiên kiêu bảng Cát Nhã Thản Na.
Trận này lại là Cát Nhã Thản Na chủ động khiêu chiến, Trương Thanh Khê cũng vui vẻ đồng ý, không hề từ chối.
Mặc dù rất tin tưởng đại sư huynh nhà mình, nhưng Cát Nhã Thản Na dù sao cũng là Thiên kiêu đệ nhất, tuổi lại lớn hơn vài tuổi, luyện võ cũng nhiều hơn mấy năm. Tôn Yến Vãn cũng từng “giao thủ” với Cát Nhã Thản Na, tuy không phải giao đấu nghiêm chỉnh nhưng cũng thăm dò được rằng, Như Lai Thập Lực của vị tiểu công chúa Bắc Yên này đích xác có thể gọi là kinh thiên động địa, đến Sư Tự cũng không làm gì được nàng.
Ngày luận võ thứ ba vừa bắt đầu đã có điềm báo không tốt, trận luận võ dưới Tiên thiên, lại là Đại Lang thua.
Sắc mặt Không Tiền trầm như nước, Tôn Yến Vãn cũng cảm thấy buồn bã, nhưng hắn lập tức tập trung toàn bộ tinh thần vào trận luận võ thứ hai.
Trương Thanh Khê một thân đạo bào màu vàng nhạt, dường như vẫn là vị đại sư huynh kia của Thái Ất Quan, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng luôn cho người ta cảm giác đáng tin cậy, rằng bất kể chuyện gì cũng có thể gánh vác được.
Tôn Yến Vãn không nhịn được mà lớn tiếng cổ vũ cho đại sư huynh, trông giống như linh vật của đội cổ động vậy.
Trương Thanh Khê leo lên bệ đá, nhìn thấy nhị sư đệ của mình đang nhảy nhót cổ vũ cho mình, không hiểu sao cũng cảm thấy có chút yên tâm. Hắn cũng không nói chuyện với Tôn Yến Vãn, thanh Đãng Ma kiếm bên hông, dù còn trong vỏ, đã phát ra tiếng hổ gầm rồng ngâm, quấn quýt không dứt.
Đãng Ma kiếm trong tay Trương Thanh Khê đã sớm được làm lại theo nghi chế hoàng gia, cổ phác mà phóng khoáng, coi như Hồ Phượng Uy đích thân đến cũng không dám nhận cây kiếm này là của nhà mình.
Cát Nhã Thản Na ôm cây thiết côn đen, nhảy lên đài, nhìn vị thiên kiêu này của vương triều Đại Lang, trong lòng dâng lên một cỗ hào khí, quát lên: “Tứ hoàng tử, có người trong hoàng cung Đại Lang nhắn cho ta một câu: Nguyện dùng mười tòa thành thị đổi lấy việc ngươi không thể quay về Lạc Kinh.”
Phạm Nã Già Nhị nhất thời không nói nên lời. Tôn Yến Vãn nổi danh trong giới quan lại Đại Lang, người ta nói nếu có bảng xếp hạng tài tử phong lưu, hắn nhất định đứng đầu, tuyệt không phải là thổi phồng. Nhất thời Phạm Nã Già Nhị không nghĩ ra nên phản bác như thế nào, thì Tôn Yến Vãn cũng đã phiêu nhiên quay về.
Phạm Nã Già Nhị biết không thể lấy lại được băng tằm bảo phiến nữa, đau lòng tột đỉnh.
Tranh đỉnh chi chiến tuy có mười trận, nhưng lại chia làm năm ngày, mỗi ngày chỉ thi đấu hai trận, thậm chí nếu có sự cố, ví dụ như người nào đó không thể lên đài thì còn có thể kéo dài thêm mấy ngày.
Ngày hôm đó đã thi đấu xong hai trận, hòa thượng Không Tiền cùng thượng nhân A Lan Đà cho người trao đổi văn thư, lưu lại người trông coi bệ đá, rồi dẫn đội ngũ của mình xuống núi.
Trên nửa đường, Tôn Yến Vãn bỏ ra một chút thời gian, chuyển hóa toàn bộ công lực thành Huyền Băng Bảo Giám, đem huyền băng chân khí rót vào chuôi băng tằm bảo phiến này, nhất thời sinh ra từng luồng hàn khí. Điều kỳ diệu nhất là, chuôi băng tằm bảo phiến này dường như có kinh mạch, nội lực rót vào trong đó gần như không hao tổn chút nào.
Tôn Yến Vãn thầm nghĩ: “Binh khí này gần như là vũ khí tuyệt hảo cho tất cả võ giả tu luyện hàn băng chân khí, chỉ tiếc là ta không có bộ chiêu thức tương ứng!”
Tôn Yến Vãn có thể sáng tạo ra Đánh Tiên Chùy là vì Kim Cân Ngọc Cốt Quyền của Tung Dương phái rất cao minh, lại tham khảo Hỗn Nguyên Thung và Tử Ngọ Kinh của Hồ gia, chứ không phải tự dưng nghĩ ra. Hắn muốn sáng tạo một bộ võ công phối hợp với băng tằm bảo phiến, tự nhiên liền nghĩ đến chưởng pháp được ghi lại trong Huyền Băng Bảo Giám.
Huyền Hoàng Kinh của Tung Dương phái, mỗi một biến hóa đều có bộ võ học tương ứng. Chưởng pháp đi kèm với Huyền Băng Bảo Giám vô cùng cao minh, cực kỳ phát huy được sự lợi hại của môn nội lực chí hàn này.
Nhưng muốn đổi thành phiến pháp (võ công dùng quạt), thì cũng có chút khó khăn. Tôn Yến Vãn suy nghĩ, nhớ lại võ công Phạm Nã Già Nhị sử dụng trên bãi đá, hơi có chút linh cảm.
Nhưng khi hắn tùy ý thử nghiệm, ngẫu nhiên dùng tới Khô Vinh Công, lại kinh hãi phát hiện chuôi quạt xếp này cùng Khô Vinh Công phối hợp một cách hoàn mỹ. Khô Vinh Công có thể tạo thành một tầng chân khí vô cùng kỳ dị trên mặt quạt, có thể chịu được nhiều lần xung kích của chân khí.
Nói cách khác, cầm quạt này trong tay, Tôn Yến Vãn thậm chí có thể chặn được một kích toàn lực của cấp Tông sư. Đương nhiên đây không phải nói có băng tằm bảo phiến là hắn có thể sánh ngang với cảnh giới Tông Sư, mà chỉ là trước khi chân khí hao hết có thể chặn được hơn mười đòn mà thôi.
Tu vi Khô Vinh Công của Tôn Yến Vãn cũng không cao. Môn võ công này không liên quan gì đến Huyền Hoàng Kinh, chân khí khô khốc tu luyện ra được cũng không thể chuyển hóa lẫn nhau với Huyền Hoàng chân khí. Bình thường để không ảnh hưởng việc vận chuyển chân khí, Tôn Yến Vãn đều giấu chân khí khô khốc vào hai ẩn mạch, chỉ khi chữa thương mới điều động ra.
Về tới doanh địa, Không Tiền liền sai người đưa cho Tôn Yến Vãn và Sư Tự mỗi người một phong văn thư. Trên văn thư có ấn tỉ của thiên tử Đại Lang và Vương Đình Bắc Yên, ghi rõ hai tòa thành trì của Bắc Yên đã được chuyển vào danh nghĩa của Tôn Yến Vãn và Sư Tự.
Hai tòa thành thị này cách nhau rất gần, chỉ hơn mười dặm, đều là thành thị mới, nửa dựa núi, nửa ven biển, lại không được xem là nơi hiểm yếu, có thể bị tấn công cả bằng đường thủy lẫn đường bộ, dễ công khó thủ, việc cai quản kinh doanh có chút hao tổn tâm sức. Bắc Yên cũng chỉ mới cướp được từ Đại Lang mấy năm trước, hơn phân nửa dân cư ở đó vẫn là người cũ của Đại Lang.
Đặc biệt là vùng biển phụ cận, có hơn mười băng hải tặc thường xuyên lên bờ cướp bóc, cho nên Bắc Yên mới lấy ra làm phần thưởng cho tranh đỉnh chi chiến.
Bất kể là Bắc Yên hay Đại Lang, mười tòa thành trì đem ra làm phần thưởng đều không phải là yếu địa chiến lược, cũng không phải đại thành với mấy vạn nhân khẩu, phần lớn là những nơi hai nước giành giật qua lại, mỗi bên đều từng chiếm lĩnh một thời gian, hoặc là nằm ngoài vị trí xung yếu, đúng kiểu gân gà - ăn thì không ngon, bỏ thì lại tiếc.
Hai tòa thành thị này đã là hai nơi có tình hình tốt nhất trong số mười tòa mà Bắc Yên lấy ra, Không Tiền cố ý chỉ định cho hai người.
Hôm nay luận võ thắng bại đã rõ, quân đội Bắc Yên liền sớm rút đi, Đại Lang cũng sẽ không phái quân đội đến đóng giữ, mà chuẩn bị mười chi quân gồm những tù phạm bị thích chữ lên mặt, đều là thanh niên trai tráng ưu tiên tuyển chọn từ các nơi của Đại Lang, đến lúc đó sẽ giao cho người chiến thắng, cũng xem như một phần ban thưởng của Đại Lang.
Tôn Yến Vãn nhận được văn thư, phản ứng đầu tiên chính là, nên xây một tòa Thái Ất Quan ở thành thị này!
Đồng thời cũng thầm nghĩ: “Cũng nên để sư cô cô ‘mượn’ một số người từ chỗ tiểu sư Không Tiền, xây một ngôi chùa miếu nào đó trong thành trì của nàng.”
“Thiên Mã Bang chắc chắn sẽ muốn thiết lập kho hàng tại hai tòa thành thị này, như vậy có thể để Đinh Phượng từ Lạc Kinh ‘dụ dỗ’ một ít hiệp khách, mang cả gia đình di chuyển tới đây thì càng tốt.”
Thân là người xuyên không, việc khai hoang kinh doanh, khai phá lãnh thổ cũng là nghề quen thuộc nhất, Tôn Yến Vãn trong khoảnh khắc liền nghĩ ra bảy tám kế hoạch để thu hút dân cư, phát triển kinh tế, khai phá thành thị.
Ngay đêm đó, hắn liền viết thư cho Thái Ất Quan và Tung Dương Phái, bảo Tôn Linh Điệp và Nam Mộng Cung phái thêm người tới, cũng thỉnh cầu đại sư bá điều động một vài đồng môn đến, còn về Đinh Phượng thì không cần viết thư, chỉ cần cho người truyền lời qua là được.
Ngày đầu tiên, Đại Lang thắng cả hai trận, ngày thứ hai Đại Lang lại thua cả hai trận.
Trận đấu dưới Tiên thiên, một cao thủ trong quân đội Bắc Yên đã chém chết một võ tướng xuất thân từ quân đội Đại Lang. Trận đấu cảnh giới Tiên thiên, một đệ tử đại phái dự bị thay Đường Gia Nghiêu ra sân lại sơ suất mất thần, bị cao thủ của Vương Đình Bắc Yên đánh bại, thân chịu trọng thương.
Hòa thượng Không Tiền cực kỳ tức giận, nhưng cũng không thể làm gì.
Tôn Yến Vãn đứng ngoài quan sát hai trận này, cũng cảm thấy thua có chút oan uổng, thực ra hai vị võ giả Đại Lang ra sân chưa chắc thực lực đã thua đối phương, chỉ là vận khí không tốt, mới dẫn đến thất bại.
Cuộc luận võ ngày thứ ba lại làm Tôn Yến Vãn nơm nớp lo sợ. Trận luận võ dưới Tiên thiên, hắn không biết người dự thi, nên đương nhiên không có cảm xúc gì dư thừa, nhưng người xuất trận ở cảnh giới Tiên thiên lại là đại sư huynh Trương Thanh Khê.
Người đối đầu với Trương Thanh Khê chính là tiểu công chúa Bắc Yên, đồ đệ nhỏ nhận di mệnh của vị chủ trì đời trước của Long Tàng Tự - Đại Nhật Kim Linh trên thảo nguyên, người đứng đầu Thiên kiêu bảng Cát Nhã Thản Na.
Trận này lại là Cát Nhã Thản Na chủ động khiêu chiến, Trương Thanh Khê cũng vui vẻ đồng ý, không hề từ chối.
Mặc dù rất tin tưởng đại sư huynh nhà mình, nhưng Cát Nhã Thản Na dù sao cũng là Thiên kiêu đệ nhất, tuổi lại lớn hơn vài tuổi, luyện võ cũng nhiều hơn mấy năm. Tôn Yến Vãn cũng từng “giao thủ” với Cát Nhã Thản Na, tuy không phải giao đấu nghiêm chỉnh nhưng cũng thăm dò được rằng, Như Lai Thập Lực của vị tiểu công chúa Bắc Yên này đích xác có thể gọi là kinh thiên động địa, đến Sư Tự cũng không làm gì được nàng.
Ngày luận võ thứ ba vừa bắt đầu đã có điềm báo không tốt, trận luận võ dưới Tiên thiên, lại là Đại Lang thua.
Sắc mặt Không Tiền trầm như nước, Tôn Yến Vãn cũng cảm thấy buồn bã, nhưng hắn lập tức tập trung toàn bộ tinh thần vào trận luận võ thứ hai.
Trương Thanh Khê một thân đạo bào màu vàng nhạt, dường như vẫn là vị đại sư huynh kia của Thái Ất Quan, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng luôn cho người ta cảm giác đáng tin cậy, rằng bất kể chuyện gì cũng có thể gánh vác được.
Tôn Yến Vãn không nhịn được mà lớn tiếng cổ vũ cho đại sư huynh, trông giống như linh vật của đội cổ động vậy.
Trương Thanh Khê leo lên bệ đá, nhìn thấy nhị sư đệ của mình đang nhảy nhót cổ vũ cho mình, không hiểu sao cũng cảm thấy có chút yên tâm. Hắn cũng không nói chuyện với Tôn Yến Vãn, thanh Đãng Ma kiếm bên hông, dù còn trong vỏ, đã phát ra tiếng hổ gầm rồng ngâm, quấn quýt không dứt.
Đãng Ma kiếm trong tay Trương Thanh Khê đã sớm được làm lại theo nghi chế hoàng gia, cổ phác mà phóng khoáng, coi như Hồ Phượng Uy đích thân đến cũng không dám nhận cây kiếm này là của nhà mình.
Cát Nhã Thản Na ôm cây thiết côn đen, nhảy lên đài, nhìn vị thiên kiêu này của vương triều Đại Lang, trong lòng dâng lên một cỗ hào khí, quát lên: “Tứ hoàng tử, có người trong hoàng cung Đại Lang nhắn cho ta một câu: Nguyện dùng mười tòa thành thị đổi lấy việc ngươi không thể quay về Lạc Kinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận