Kiếm Khiếu Linh Tiêu
Chương 222: Dương vô kỵ: Vi phụ thương đã tốt
Chương 222: Dương Vô Kỵ: Vết thương của vi phụ đã lành
Tôn Yến Vãn trước kia cũng từng trà trộn vào đội ngũ liệt mã kỵ, nhưng đều chỉ có thể tạm thời tá túc, thời gian lâu một chút là nhất định sẽ bị bại lộ. Có bộ lạc nhỏ này làm vỏ bọc che giấu, liền không dễ dàng bị nhìn thấu.
Bắc Yên Vương Đình đối với loại bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên này trước nay đều là gọi thì tới, đuổi thì đi, xem như gia súc, cũng không để bọn họ tới gần doanh địa.
Tôn Yến Vãn cùng Tây Tây Mộc Lý dùng mật ong trộn với tro than bôi lên mặt, làm một ít dịch dung. Mỗi ngày, chiến sĩ liệt mã kỵ đến dò hỏi tình hình, ngoại trừ quát mắng thì chính là bắt bọn họ nộp thức ăn, cũng chẳng hề quan tâm bộ lạc nhỏ này có tình huống gì.
Tôn Yến Vãn dựa vào thủ đoạn thuần thục của mình, dần dần trở nên thân quen với những liệt mã kỵ ngày ngày tới dò hỏi, cũng nghe ngóng được một chút tình hình của đoàn xe.
Việc đón dâu không thể trì hoãn, Cát Nhã Thản Na vì truy lùng Tôn Yến Vãn đã dừng lại hơn mười ngày, đã đến giới hạn cuối cùng, buộc phải lên đường trở lại.
Vị tiểu công chúa Bắc Yên này đã hạ lệnh treo thưởng, chỉ cần có thể lấy được đầu của Tôn Yến Vãn, nàng sẽ ban thưởng một đồng cỏ, năm ngàn nô lệ. Bây giờ trên đại thảo nguyên, có vô số dũng sĩ lũ lượt kéo đến.
Tôn Yến Vãn trong lòng lo lắng, thầm nghĩ: “Ta làm sao có thể ở lại để bị người ta lùng bắt chứ?”
“Vẫn phải tiếp tục kế hoạch, ám sát vị tiểu vương tử kia.”
“Đáng tiếc Cát Nhã Thản Na còn đích thân ra tìm ta mấy lần, Na Nhân Trá Nhã căn bản không chịu rời đi nửa bước. Có một vị tông sư như thế canh giữ, căn bản không có cách nào hạ thủ a!”
Qua hai ngày, vị liệt mã kỵ kia không còn tới nữa, Tôn Yến Vãn lập tức biết đoàn xe của Cát Nhã Thản Na đã xuất phát. Hắn lập tức chọn lấy hai mươi người từ trong bộ lạc nhỏ. Tác dụng chủ yếu của hai mươi người này là để che giấu thân phận cho hắn và Tây Tây Mộc Lý. Hắn mang đi tất cả ngựa trong bộ lạc, đồng thời cũng để lại toàn bộ tài vật thu được trong khoảng thời gian này từ việc chém giết liệt mã kỵ và cao thủ Bắc Yên trên đại thảo nguyên.
Còn về tương lai của bộ lạc nhỏ này ra sao, vậy cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận. Hắn đã làm những gì có thể làm, những chuyện còn lại cũng không để tâm quản lý nữa.
Tôn Yến Vãn một đường nhanh chóng đuổi theo, ngược lại rất nhanh liền đuổi kịp đội ngũ rước dâu. Nhưng xung quanh đội ngũ này, du kỵ tuần tra không ngừng, căn bản không cho phép bọn hắn tới gần.
Tin tốt là, cũng không ai nghi ngờ, chỉ xem bọn hắn như những bộ lạc kền kền ở gần đó muốn tới nhặt đồ thừa.
Đoàn xe khổng lồ như vậy, mỗi ngày tiêu hao rất lớn, cũng sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ. Những vật này đối với vương công quý tộc mà nói đã là rác rưởi, nhưng đối với các bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên lại là những vật vô cùng quý giá.
Du kỵ hộ tống đoàn xe đã thấy nhiều cảnh tượng này, chỉ cần những bộ lạc kền kền nhỏ này không áp sát quá gần, bọn họ cũng lười để ý. Nếu đến gần thì đánh một trận, thậm chí giết chết cũng không thành vấn đề.
Tôn Yến Vãn mặc dù không muốn tranh cướp những thứ này, hắn là người Đại Lang, không có thói quen nhặt đồ bỏ đi. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, không cướp không được, bởi vì đội ngũ hắn mang theo không có tiếp tế. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, lắc mình biến hóa, trở thành một con kền kền trên đại thảo nguyên.
Sau mấy lần xung đột với các bộ lạc kền kền ở gần đó đến nhặt đồ thừa, hắn lại còn tạo được chút danh tiếng nho nhỏ. Hắn và Tây Tây Mộc Lý bị gọi chung là —— Hắc Phong Song Sát!
Hắn được gọi là Gầy Sát, Tây Tây Mộc Lý được gọi là Béo Sát.
Cái biệt hiệu này nghe rất xui xẻo. Mấy lần trong lúc xung phong, Tôn Yến Vãn cố gắng thử sửa đổi, còn đặt cho mình và Tây Tây Mộc Lý một cặp tên vô cùng uy phong, gọi là Tật Phong Chi Lang và Cuồng Sa Đao Khách. Nhưng căn bản không có ai chấp nhận, nhìn thấy bọn họ liền gọi loạn là Gầy Sát Béo Sát, tức đến nỗi Tôn Yến Vãn phải liên tục bắt mấy chục người, dạy dỗ lại một chút, để bọn họ học cách sử dụng biệt hiệu cho chính xác.
Ừm, cũng không uốn nắn được, ngược lại còn bất ngờ khiến cho đội ngũ nhỏ của hắn lặng lẽ khuếch trương thêm một chút.
Tuyệt đại đa số người bị bắt đều rất tự giác gia nhập vào đội ngũ của Tôn Yến Vãn.
Sau khi đội ngũ lên đường, ban đầu Cát Nhã Thản Na còn hỏi thăm mấy lần, nhưng rất nhanh liền cho rằng Tôn Yến Vãn tất nhiên đã trốn đi xa, đối với việc lùng bắt hắn cũng đã mất đi hứng thú.
Ngược lại, lệnh treo thưởng đã được ban ra, những kẻ muốn cướp đoạt đồng cỏ và nô lệ sẽ tiếp tục qua lại trên đại thảo nguyên, thử tìm kiếm chút vận may.
Đội ngũ này rất nhanh liền ra khỏi cương vực Bắc Yên, tiến vào lãnh thổ Nam Hạ.
Nhân khẩu, quốc lực, kinh tế của Nam Hạ đều yếu hơn Đại Lang và Bắc Yên, nhưng quốc thổ lại cực kỳ rộng lớn, cả nước giai binh, đã từng cùng Đại Lang và Bắc Yên đánh qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, hai bên đều có thắng có bại.
Khi đội ngũ này tiến vào Nam Hạ, Dương Điêu Nhi đang ở Chú Già sơn nhận được tin tức. Nàng mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, giam mình ngồi trong phòng, ngay cả ăn uống cũng rất ít.
Nàng chống má, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong tay mân mê một chiếc quạt xếp, đang tự mình phiền não thì nghe được một giọng nói ôn hòa vang lên: “Điêu Nhi! Sao vẫn không vui thế?”
Dương Điêu Nhi lười biếng nói: “Phụ thân đại nhân, người không cần bế quan dưỡng thương sao?”
Dương Vô Kỵ thong thả đi vào khuê phòng của nữ nhi, cười nói: “Vết thương của vi phụ đã tốt rồi.”
Dương Điêu Nhi giật mình, thất thanh kêu lên: “Phụ thân, thương thế của người không phải cần mấy năm mới tốt sao? Sao bỗng nhiên lại tốt rồi?”
Dương Vô Kỵ mặc một bộ trang phục ở nhà đơn giản, khoác một chiếc áo bào xám, trông rất nhàn tản, mỉm cười nói: “Bắc Yên Vương Đình và Long Tàng Tự vô cùng cần một vị tuyệt đỉnh! Cho nên đội ngũ đón dâu còn đang trên đường, thì viên chí tôn xá lợi kia lại đã sớm được bốn vị tông sư hộ tống tới Chú Già sơn rồi.”
Hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, liền có một viên hạt châu ngũ sắc rực rỡ, tựa như mã não, xuất hiện trước mặt Dương Điêu Nhi.
Dương Điêu Nhi lộ ra ánh mắt khó tin, trong lòng hơi vui mừng, nhưng lập tức ánh mắt lại tối sầm đi.
Nàng vui vì cha đã khỏi bệnh, nhưng cũng biết chuyện kết thân với Bắc Yên giờ đây không còn bất kỳ đường lui nào nữa.
Dương Vô Kỵ cũng không biết làm thế nào, hắn mặc dù sủng ái nữ nhi, nhưng kể từ khi đi Lạc Kinh khiêu chiến lão tổ tông, hắn đã bước lên một con đường không có lối về.
Ma giáo cần địa bàn lớn hơn, cũng cần nhiều không gian sinh tồn hơn.
Đất đai quanh Chú Già sơn cằn cỗi, căn bản không nuôi sống nổi số lượng tín đồ ngày càng đông.
Hắn dùng lời lẽ ôn tồn an ủi nữ nhi một hồi, thấy Dương Điêu Nhi vẫn không vui vẻ, không nhịn được nói: “Tên thiếu niên trạng nguyên Tôn Yến Vãn kia đã đi đại thảo nguyên rồi.”
Dương Điêu Nhi uể oải nói: “Hắn đi đại thảo nguyên làm gì?”
Dương Vô Kỵ nhịn không được cười một tiếng, nói: “Hắn đi đánh lén đội ngũ rước dâu, thiếu chút nữa thì bị Cát Nhã Thản Na đánh thành một đống thịt nát.”
“May mà khinh công của Tung Dương phái cũng xem như cao minh, Cát Nhã Thản Na lại không quá am hiểu khinh công, mới để cho tiểu tử này chạy thoát.”
“Bây giờ Cát Nhã Thản Na đã phát hiệu lệnh của Bắc Yên Vương Đình, ai giết được tiểu tử này, sẽ được ban thưởng một đồng cỏ, năm ngàn nô lệ.”
Dương Điêu Nhi nghe được tin tức này, cả người đều vui vẻ hẳn lên, mặt mày hớn hở. Nhưng khi nghe Tôn Yến Vãn suýt bị Cát Nhã Thản Na đánh chết, trên mặt nàng lại hiện lên vẻ lo lắng nặng nề. Biết hắn đã trốn thoát, bộ ngực nhỏ mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Dương Vô Kỵ bất đắc dĩ nói: “Ma giáo chúng ta cùng triều đình Đại Lang, Tung Dương phái đều có huyết hải thâm cừu, hai đứa các ngươi là không thành được đâu!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Điêu Nhi lại một lần nữa ảm đạm xuống, thấp giọng nói: “Nữ nhi biết!”
Dương Vô Kỵ đang muốn rời đi, nhìn thấy chiếc quạt trong tay nữ nhi, liền đưa tay lấy tới, thôi động nội lực, hóa thành bột mịn. Hắn đưa tay vung lên, thổi bay vụn quạt ra ngoài cửa sổ, từ tốn nói: “Quên hắn đi!”
Tôn Yến Vãn trước kia cũng từng trà trộn vào đội ngũ liệt mã kỵ, nhưng đều chỉ có thể tạm thời tá túc, thời gian lâu một chút là nhất định sẽ bị bại lộ. Có bộ lạc nhỏ này làm vỏ bọc che giấu, liền không dễ dàng bị nhìn thấu.
Bắc Yên Vương Đình đối với loại bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên này trước nay đều là gọi thì tới, đuổi thì đi, xem như gia súc, cũng không để bọn họ tới gần doanh địa.
Tôn Yến Vãn cùng Tây Tây Mộc Lý dùng mật ong trộn với tro than bôi lên mặt, làm một ít dịch dung. Mỗi ngày, chiến sĩ liệt mã kỵ đến dò hỏi tình hình, ngoại trừ quát mắng thì chính là bắt bọn họ nộp thức ăn, cũng chẳng hề quan tâm bộ lạc nhỏ này có tình huống gì.
Tôn Yến Vãn dựa vào thủ đoạn thuần thục của mình, dần dần trở nên thân quen với những liệt mã kỵ ngày ngày tới dò hỏi, cũng nghe ngóng được một chút tình hình của đoàn xe.
Việc đón dâu không thể trì hoãn, Cát Nhã Thản Na vì truy lùng Tôn Yến Vãn đã dừng lại hơn mười ngày, đã đến giới hạn cuối cùng, buộc phải lên đường trở lại.
Vị tiểu công chúa Bắc Yên này đã hạ lệnh treo thưởng, chỉ cần có thể lấy được đầu của Tôn Yến Vãn, nàng sẽ ban thưởng một đồng cỏ, năm ngàn nô lệ. Bây giờ trên đại thảo nguyên, có vô số dũng sĩ lũ lượt kéo đến.
Tôn Yến Vãn trong lòng lo lắng, thầm nghĩ: “Ta làm sao có thể ở lại để bị người ta lùng bắt chứ?”
“Vẫn phải tiếp tục kế hoạch, ám sát vị tiểu vương tử kia.”
“Đáng tiếc Cát Nhã Thản Na còn đích thân ra tìm ta mấy lần, Na Nhân Trá Nhã căn bản không chịu rời đi nửa bước. Có một vị tông sư như thế canh giữ, căn bản không có cách nào hạ thủ a!”
Qua hai ngày, vị liệt mã kỵ kia không còn tới nữa, Tôn Yến Vãn lập tức biết đoàn xe của Cát Nhã Thản Na đã xuất phát. Hắn lập tức chọn lấy hai mươi người từ trong bộ lạc nhỏ. Tác dụng chủ yếu của hai mươi người này là để che giấu thân phận cho hắn và Tây Tây Mộc Lý. Hắn mang đi tất cả ngựa trong bộ lạc, đồng thời cũng để lại toàn bộ tài vật thu được trong khoảng thời gian này từ việc chém giết liệt mã kỵ và cao thủ Bắc Yên trên đại thảo nguyên.
Còn về tương lai của bộ lạc nhỏ này ra sao, vậy cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận. Hắn đã làm những gì có thể làm, những chuyện còn lại cũng không để tâm quản lý nữa.
Tôn Yến Vãn một đường nhanh chóng đuổi theo, ngược lại rất nhanh liền đuổi kịp đội ngũ rước dâu. Nhưng xung quanh đội ngũ này, du kỵ tuần tra không ngừng, căn bản không cho phép bọn hắn tới gần.
Tin tốt là, cũng không ai nghi ngờ, chỉ xem bọn hắn như những bộ lạc kền kền ở gần đó muốn tới nhặt đồ thừa.
Đoàn xe khổng lồ như vậy, mỗi ngày tiêu hao rất lớn, cũng sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ. Những vật này đối với vương công quý tộc mà nói đã là rác rưởi, nhưng đối với các bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên lại là những vật vô cùng quý giá.
Du kỵ hộ tống đoàn xe đã thấy nhiều cảnh tượng này, chỉ cần những bộ lạc kền kền nhỏ này không áp sát quá gần, bọn họ cũng lười để ý. Nếu đến gần thì đánh một trận, thậm chí giết chết cũng không thành vấn đề.
Tôn Yến Vãn mặc dù không muốn tranh cướp những thứ này, hắn là người Đại Lang, không có thói quen nhặt đồ bỏ đi. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, không cướp không được, bởi vì đội ngũ hắn mang theo không có tiếp tế. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, lắc mình biến hóa, trở thành một con kền kền trên đại thảo nguyên.
Sau mấy lần xung đột với các bộ lạc kền kền ở gần đó đến nhặt đồ thừa, hắn lại còn tạo được chút danh tiếng nho nhỏ. Hắn và Tây Tây Mộc Lý bị gọi chung là —— Hắc Phong Song Sát!
Hắn được gọi là Gầy Sát, Tây Tây Mộc Lý được gọi là Béo Sát.
Cái biệt hiệu này nghe rất xui xẻo. Mấy lần trong lúc xung phong, Tôn Yến Vãn cố gắng thử sửa đổi, còn đặt cho mình và Tây Tây Mộc Lý một cặp tên vô cùng uy phong, gọi là Tật Phong Chi Lang và Cuồng Sa Đao Khách. Nhưng căn bản không có ai chấp nhận, nhìn thấy bọn họ liền gọi loạn là Gầy Sát Béo Sát, tức đến nỗi Tôn Yến Vãn phải liên tục bắt mấy chục người, dạy dỗ lại một chút, để bọn họ học cách sử dụng biệt hiệu cho chính xác.
Ừm, cũng không uốn nắn được, ngược lại còn bất ngờ khiến cho đội ngũ nhỏ của hắn lặng lẽ khuếch trương thêm một chút.
Tuyệt đại đa số người bị bắt đều rất tự giác gia nhập vào đội ngũ của Tôn Yến Vãn.
Sau khi đội ngũ lên đường, ban đầu Cát Nhã Thản Na còn hỏi thăm mấy lần, nhưng rất nhanh liền cho rằng Tôn Yến Vãn tất nhiên đã trốn đi xa, đối với việc lùng bắt hắn cũng đã mất đi hứng thú.
Ngược lại, lệnh treo thưởng đã được ban ra, những kẻ muốn cướp đoạt đồng cỏ và nô lệ sẽ tiếp tục qua lại trên đại thảo nguyên, thử tìm kiếm chút vận may.
Đội ngũ này rất nhanh liền ra khỏi cương vực Bắc Yên, tiến vào lãnh thổ Nam Hạ.
Nhân khẩu, quốc lực, kinh tế của Nam Hạ đều yếu hơn Đại Lang và Bắc Yên, nhưng quốc thổ lại cực kỳ rộng lớn, cả nước giai binh, đã từng cùng Đại Lang và Bắc Yên đánh qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, hai bên đều có thắng có bại.
Khi đội ngũ này tiến vào Nam Hạ, Dương Điêu Nhi đang ở Chú Già sơn nhận được tin tức. Nàng mỗi ngày đều rầu rĩ không vui, giam mình ngồi trong phòng, ngay cả ăn uống cũng rất ít.
Nàng chống má, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong tay mân mê một chiếc quạt xếp, đang tự mình phiền não thì nghe được một giọng nói ôn hòa vang lên: “Điêu Nhi! Sao vẫn không vui thế?”
Dương Điêu Nhi lười biếng nói: “Phụ thân đại nhân, người không cần bế quan dưỡng thương sao?”
Dương Vô Kỵ thong thả đi vào khuê phòng của nữ nhi, cười nói: “Vết thương của vi phụ đã tốt rồi.”
Dương Điêu Nhi giật mình, thất thanh kêu lên: “Phụ thân, thương thế của người không phải cần mấy năm mới tốt sao? Sao bỗng nhiên lại tốt rồi?”
Dương Vô Kỵ mặc một bộ trang phục ở nhà đơn giản, khoác một chiếc áo bào xám, trông rất nhàn tản, mỉm cười nói: “Bắc Yên Vương Đình và Long Tàng Tự vô cùng cần một vị tuyệt đỉnh! Cho nên đội ngũ đón dâu còn đang trên đường, thì viên chí tôn xá lợi kia lại đã sớm được bốn vị tông sư hộ tống tới Chú Già sơn rồi.”
Hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, liền có một viên hạt châu ngũ sắc rực rỡ, tựa như mã não, xuất hiện trước mặt Dương Điêu Nhi.
Dương Điêu Nhi lộ ra ánh mắt khó tin, trong lòng hơi vui mừng, nhưng lập tức ánh mắt lại tối sầm đi.
Nàng vui vì cha đã khỏi bệnh, nhưng cũng biết chuyện kết thân với Bắc Yên giờ đây không còn bất kỳ đường lui nào nữa.
Dương Vô Kỵ cũng không biết làm thế nào, hắn mặc dù sủng ái nữ nhi, nhưng kể từ khi đi Lạc Kinh khiêu chiến lão tổ tông, hắn đã bước lên một con đường không có lối về.
Ma giáo cần địa bàn lớn hơn, cũng cần nhiều không gian sinh tồn hơn.
Đất đai quanh Chú Già sơn cằn cỗi, căn bản không nuôi sống nổi số lượng tín đồ ngày càng đông.
Hắn dùng lời lẽ ôn tồn an ủi nữ nhi một hồi, thấy Dương Điêu Nhi vẫn không vui vẻ, không nhịn được nói: “Tên thiếu niên trạng nguyên Tôn Yến Vãn kia đã đi đại thảo nguyên rồi.”
Dương Điêu Nhi uể oải nói: “Hắn đi đại thảo nguyên làm gì?”
Dương Vô Kỵ nhịn không được cười một tiếng, nói: “Hắn đi đánh lén đội ngũ rước dâu, thiếu chút nữa thì bị Cát Nhã Thản Na đánh thành một đống thịt nát.”
“May mà khinh công của Tung Dương phái cũng xem như cao minh, Cát Nhã Thản Na lại không quá am hiểu khinh công, mới để cho tiểu tử này chạy thoát.”
“Bây giờ Cát Nhã Thản Na đã phát hiệu lệnh của Bắc Yên Vương Đình, ai giết được tiểu tử này, sẽ được ban thưởng một đồng cỏ, năm ngàn nô lệ.”
Dương Điêu Nhi nghe được tin tức này, cả người đều vui vẻ hẳn lên, mặt mày hớn hở. Nhưng khi nghe Tôn Yến Vãn suýt bị Cát Nhã Thản Na đánh chết, trên mặt nàng lại hiện lên vẻ lo lắng nặng nề. Biết hắn đã trốn thoát, bộ ngực nhỏ mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Dương Vô Kỵ bất đắc dĩ nói: “Ma giáo chúng ta cùng triều đình Đại Lang, Tung Dương phái đều có huyết hải thâm cừu, hai đứa các ngươi là không thành được đâu!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Điêu Nhi lại một lần nữa ảm đạm xuống, thấp giọng nói: “Nữ nhi biết!”
Dương Vô Kỵ đang muốn rời đi, nhìn thấy chiếc quạt trong tay nữ nhi, liền đưa tay lấy tới, thôi động nội lực, hóa thành bột mịn. Hắn đưa tay vung lên, thổi bay vụn quạt ra ngoài cửa sổ, từ tốn nói: “Quên hắn đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận