Hồng Kông: Ngươi Hồng Hưng Tử, Từ Thiện Đại Vương Cái Quỷ Gì

Chương 82: Huy thiếu, ngươi vì sao trước ngạo mạn sau cung kính? Là cho hôn lễ hiện trường cống hiến việc vui sao?

Chương 82: Huy thiếu, sao ngươi lại trước ngạo mạn sau cung kính vậy? Định góp vui cho hôn lễ à?
Thái Bảo Cầu không ngờ Quan Tổ lại có thanh thế lớn như vậy, đến cả chính phủ Wan Chai, cảnh sát Wan Chai cũng đều đến!
Đừng thấy đại ca của hắn là Thân Sĩ Thắng nhìn có vẻ oai phong, cảnh sát nể mặt ba phần.
Nhưng cái loại nể mặt này, là lúc bắt ngươi thì ra tay nhẹ nhàng một chút mà thôi.
Chứ không phải kiểu nể mặt như Quan Tổ, tham gia hôn lễ, vui vẻ hòa thuận.
Hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
...
Một bên khác,
Tống Tử Hào, Tiểu Mã Ca có chút kinh ngạc nhìn Quan Tổ.
Tiểu Mã Ca giật mình nói: "Không phải, Hào ca, không phải ngươi nói hắn là người của câu lạc bộ sao? Sao ta cảm thấy chính phủ và cảnh sát có quan hệ cực tốt với hắn vậy?"
Tống Tử Hào cũng ngạc nhiên: "Đại khái... Có lẽ... Con người hắn không hề tầm thường."
Hắn làm tài xế taxi tuy mới hơn nửa tháng, nhưng tin tức vẫn nghe được không ít, cơ bản hàng xóm láng giềng ở vịnh Causeway đều rất khen ngợi Quan Tổ.
Chỉ là... Không ngờ lại được hoan nghênh đến vậy.
Nhìn hơn 1000 người này, không lẽ tất cả đều là người trong giang hồ sao? Sao đa phần lại là hàng xóm láng giềng?
...
Còn có Đông Tinh Hà Dũng, đang dẫn theo đám đàn em ngồi ở trong góc, nhìn cái cảnh tượng hoành tráng này, âm thầm líu lưỡi.
"Quan Tổ này thật lợi hại!"
"Mẹ nó, cảnh đội, cảnh sát đều đến."
"Còn có cả phía chính phủ..."
Hà Dũng cảm thấy mình với mái tóc vàng, thân hình đầy hình xăm này, dường như không hợp với nơi này.
...
Mà ở một bên khác,
Đầu To và Trần Hạo Nam bọn họ ngồi cùng một chỗ, kỳ thật Đầu To không muốn ngồi cùng bọn họ, nhưng Trần Hạo Nam lấy lý do 'Làm huynh đệ của Trần Hạo Nam ta là cả một đời', lôi kéo Đầu To ngồi xuống.
Đầu To nhìn hôn lễ hoành tráng này, người thực sự quá đông, cũng lần đầu tiên cảm nhận được uy vọng cực cao của Quan Tổ ở vịnh Causeway, cùng với mối quan hệ hài hòa với chính phủ và cảnh sát.
"Xem ra Tổ ca thật sự muốn tẩy trắng!"
Giờ khắc này, Đầu To nhịn không được nảy sinh ý nghĩ muốn gia nhập vào dưới trướng Tổ ca.
...
A Tinh bên này,
Tiểu Do Thái, Linh tỷ, Phương Mẫn, Tế Quỷ, Billy, còn có Cửu Văn Long, A Khang ngồi cùng một chỗ.
Ánh mắt của Tiểu Do Thái, Linh tỷ, Phương Mẫn, đều dõi theo bóng dáng Quan Tổ.
Các nàng đều cảm nhận được Quan Tổ trong đám người, nói cười vui vẻ, chúng tinh phủng nguyệt, toát lên khí chất lãnh tụ khó nói thành lời.
A Tinh không ngừng kể lể các loại sự tình về Quan Tổ, tóm lại chính là những chuyện hàng xóm láng giềng ở quê nhà khen ngợi, như là dẫn dắt huynh đệ đi đường chính đạo, thành lập công ty, kiếm bộn tiền...
Nghe đến mức Tiểu Do Thái cảm thấy tự ti, cho rằng Quan Tổ quá ưu tú, còn mình lại quá bình thường, lại còn mắc bệnh tim...
Không lâu sau,
Quan Tổ, cô dâu chú rể, phù rể phù dâu liền mời rượu đến bàn này của bọn họ.
"Cô đến rồi ~~~ "
Quan Tổ mỉm cười dịu dàng nhìn Tiểu Do Thái.
"Ừm."
Tiểu Do Thái giờ phút này tim đập rộn lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ừm."
Quan Tổ: "Đợi ta mời rượu xong, sẽ quay lại, mọi người cứ ăn trước..."
Tiểu Do Thái đỏ mặt cúi đầu gật đầu: "Ừm."
A Tinh ở bên cạnh quái dị kêu lên: "Đại tẩu, hay là cô cùng Tổ ca đi mời rượu đi, để hàng xóm láng giềng nhận mặt..."
Tiểu Do Thái vội vàng lắc đầu: "Không được, không được ~~~ "
Lúc này Quan Tổ nhìn thấy Linh tỷ bên cạnh Phương Mẫn, sửng sốt một chút, liền nhận ra ngay.
Linh tỷ, trong « Đại Thời Đại » quả thực là một người phụ nữ truyền kỳ, vì thích Phương Tiến Tân, cho nên sau khi Phương Tiến Tân chết, dùng thân phận mẹ kế (không kết hôn) nuôi lớn bốn huynh muội Phương Triển Bác, cuối cùng lại bị Đinh Giải dây dưa, uy h·i·ế·p, cuối cùng bị Đinh Giải bức tử.
Có thể nói nàng là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong Đại Thời Đại.
Nghĩ đến đây, Quan Tổ không nhịn được muốn cứu mấy người phụ nữ nhà họ Phương này.
Quan Tổ đưa tay: "Xin chào, ta là Quan Tổ, hẳn cô là Linh tỷ, mẹ của Phương Mẫn phải không."
Linh tỷ vội vàng bắt tay Quan Tổ: "Quan tiên sinh, xin chào."
Nàng không ngờ Quan Tổ từ nãy giờ không hề bắt tay với ai, vậy mà lại trịnh trọng bắt tay với nàng như vậy, khiến nàng có cảm giác được sủng mà lo, dù sao Phương gia hiện tại đã sa sút.
Lần này cũng cảm thấy người đàn ông này, càng thêm có mị lực khiến người ta tin phục, không giống người thường.
Quan Tổ bắt tay xong, nói với Tiểu Do Thái và Linh tỷ: "Ta đi mời rượu trước, lát nữa rảnh chúng ta nói chuyện tiếp."
Linh tỷ vội vàng nói: "Anh cứ đi trước đi."
"Được rồi..." Quan Tổ lại cùng Trần Vĩnh Nhân bọn hắn, đi mời rượu từng bàn một...
Toàn bộ hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.
...
...
Nhưng mà!
Đúng lúc này, một vị khách không mời mà đến!
Đoạn Lãng... À, không phải, là Huy thiếu của Hòa Hợp Đồ, mặc âu phục màu đỏ, mang theo nụ cười gian xảo, bước vào công viên.
Gần đây vì chuyện Cao Cương, hắn đã chịu thiệt thòi ngầm từ Quan Tổ, lần này, nhất định phải lấy lại thể diện!
Làm sao lấy lại thể diện?
Bởi vì!
Huy thiếu bắt được một người —— Điền Lỵ!
Điền Lỵ khá thảm, sau khi bị người ta bắt cóc, đám người trong giang hồ hỏi han, ban đầu Điền Lỵ còn rất hống hách nói bạn trai của ta là đàn em của Quan Tổ ở vịnh Causeway, còn đưa số điện thoại của Cao Cương.
Đám người giang hồ ban đầu còn sợ, kết quả gọi rất nhiều cuộc điện thoại đều không gọi được, thế là phái người đi điều tra, vừa điều tra, kết quả nghe được hàng xóm láng giềng nói đã chia tay, bị đuổi ra khỏi vịnh Causeway.
Đám người trong giang hồ lúc này mới yên tâm, cô gái này không người thân thích, vừa hay bán sang Tân Giới Bắc, bán cho một gã ma phu, sau đó bị Huy thiếu bắt gặp khi đang chọn gà.
Huy thiếu xem xét, ồ ~~~ đây không phải người quen sao?
Trực tiếp tìm gã ma phu mua lại Điền Lỵ.
Điền Lỵ đương nhiên nhận ra Huy thiếu, biết gã này lòng dạ độc ác, không dám nói mình đang độc thân, chỉ có thể tiếp tục nói mình là bạn gái của Cao Cương.
Huy thiếu lúc này mừng rỡ, ha ha ~~~~ bạn gái của đàn em ngươi rơi vào tay ta, lần này ta nhất định phải lấy lại thể diện!
Sau đó liền dẫn theo Điền Lỵ thẳng đến vịnh Causeway.
Đến vịnh Causeway, mới biết được hôm nay Trần Vĩnh Nhân ở vịnh Causeway muốn cử hành hôn lễ.
Huy thiếu kích động!
Ha ha ha ~~~~~
Càng tốt, cơ hội làm lớn chuyện đến rồi!
Thế là,
Hôn lễ này, hắn đến rồi!
Trực tiếp dẫn theo hơn mười tên đàn em, không phải để đánh nhau, mà chỉ để làm lớn chuyện, hắn cũng tin Quan Tổ sẽ không nổi giận ngay tại đây.
Chỉ thấy hắn dẫn theo mười tên đàn em, đi xuyên qua các bàn, cầm bao lì xì, khiến đám đàn em ở vịnh Causeway tưởng rằng đến chúc mừng, nên không ngăn cản.
Đến khi Cao Tấn bọn hắn nhìn thấy, ý thức được không đúng, thì đã không kịp nữa rồi.
"Ha ha ha ~~~ "
Huy thiếu dưới sự vây quanh của đám đàn em, đi tới trước mặt Quan Tổ, Trần Vĩnh Nhân.
"Ha ha ha ~~ chú rể, chúc mừng chúc mừng!"
"Chút bao lì xì, không có gì đáng kể!"
Mười phần nhiệt tình đưa bao lì xì.
Ô Dăng ý thức được không đúng, chuẩn bị ra hiệu bằng mắt cho A Tây gọi người đến, nhưng bị Quan Tổ ngăn lại.
Quan Tổ mỉm cười nhìn Huy thiếu: "Đây không phải Huy thiếu sao? Sao lại có thời gian rảnh đến đây vậy?"
Huy thiếu cười ha ha một tiếng: "Tổ ca, lần trước thật xin lỗi, khiến đôi bên chúng ta đều không vui... Lần này, ta cố ý đến để giải thích với anh."
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, không giống như là đang xin lỗi.
Mọi người sắc mặt đều thay đổi.
Gã này, là kẻ đến không có ý tốt!
Lúc này,
Hiện trường tiệc cưới, tất cả khách khứa đều nhìn về phía bên này.
Đặc biệt là những người của chính phủ Wan Chai, nhìn thấy mái tóc vàng của Huy thiếu, có chút không thích.
Mà Tưởng Thiên Sinh bọn người, Đông Hưng Hà Dũng, cùng Thái Bảo Cầu, Tống Tử Hào, Tiểu Mã Ca bọn người, đều nhao nhao nhìn lại, đều cảm thấy người này đến không có ý tốt, người của Hồng Hưng lo lắng cho Quan Tổ.
"Ồ?" Quan Tổ mỉm cười, "Huy thiếu, hiện tại là hôn lễ, hay là nể mặt ta chút..."
Huy thiếu cười lạnh: "Nể mặt? Ta vì sao phải nể mặt ngươi! Lần trước ngươi không nể mặt ta, lần này dựa vào cái gì ta phải nể mặt ngươi?"
Vẻ mặt Quan Tổ vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Quan Tổ: "Ngươi đã quyết không nể mặt ta rồi?"
Huy thiếu cười hắc hắc: "Không sai, hôm nay ta muốn hôn lễ của các ngươi không thể tiến hành, ta nói rồi, Jesus cũng không giữ lại được!"
Quan Tổ ngược lại lại hiếu kỳ: "Được thôi, nói ta nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì mà ngươi lại phách lối như vậy."
Huy thiếu: "Bạn gái của Cao Cương, Điền Lỵ, đang ở trên tay ta, nợ ta 1 triệu!"
Chậc chậc chậc ~~
Cao Cương?
Bạn gái Điền Lỵ?
Quan Tổ: ". . ."
Cao Tấn, A Hoa: ". . ."
Trần Vĩnh Nhân, Ô Dăng cùng tất cả mọi người ". . ."
Vẻ mặt kiểu 'Ngươi là đồ ngu sao'.
Huy thiếu chậc chậc chậc ~~~ chậc mấy tiếng, liền phát hiện vẻ mặt Quan Tổ và đám đàn em rất hài hước, hoàn toàn không có dáng vẻ hoảng hốt, không khỏi không chậc được nữa.
Giống như, sự tình không giống như mình nghĩ!
Quan Tổ nói với Cao Tấn: "A Tấn, ngươi xử lý đi..."
Cao Tấn: "Vâng, Tổ ca."
Quan Tổ chào hỏi tất cả mọi người: "Đi thôi, tiếp tục mời rượu..."
Sau đó, một đám người tiếp tục đi về phía trước mời rượu.
Còn Huy thiếu thì sao?
Trợn tròn mắt!
Không phải, các ngươi không phải là nên tranh thủ thời gian cầu hòa với ta, nhận lỗi, sau đó ta sẽ tiến thêm một bước phá rối hôn lễ sao?
Sao lại không thèm quan tâm rồi?
Quan Tổ ngươi không phải nói là trọng nghĩa khí, bảo vệ huynh đệ sao?
"Huy thiếu, ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không?" Cao Tấn khoác vai Huy thiếu, "Điền Lỵ này, đã chia tay với Cao Cương rồi!"
"A? Chia tay?" Huy thiếu hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này, "Không phải, ta vất vả lắm mới có được cơ hội lấy lại thể diện, ngươi nói ta sai lầm?"
Cao Tấn: "Hai ngày trước, Cao Cương đã chia tay với Điền Lỵ, cô ta đã bị đuổi ra khỏi vịnh Causeway, ngươi không biết sao?"
Huy thiếu nghe đến đây, trực tiếp nổi giận.
Mẹ nó!
Hắn bị Điền Lỵ lừa!
Ta, Huy thiếu thông minh một đời, lại bị một con đàn bà lừa gạt!
"Reng reng reng ~~~ "
"Huy thiếu, không xong!"
Đàn em gọi điện thoại tới.
Huy thiếu biến sắc: "Xảy ra chuyện gì?"
Đàn em: "Vừa rồi gặp cảnh sát kiểm tra, người phụ nữ kia chạy ra ngoài, bây giờ được cảnh sát bảo vệ!"
Sắc mặt Huy thiếu trực tiếp tái mét,
"Mẹ kiếp, các ngươi có phải óc ch* không! Chuyện này mà cũng để cô ta chạy mất? !"
Người phụ nữ kia là hắn bỏ ra 200 ngàn để mua đấy!
Huy thiếu quay người muốn đi tìm lại Điền Lỵ.
Sau đó...
"Hả?"
Hắn bị Cao Tấn giữ chặt vai, không đi được.
Giọng nói lạnh lùng của Cao Tấn vang lên: "Ngươi đến đây gây chuyện, còn muốn đi sao?"
Huy thiếu: ". . ."
Cao Tấn kéo hắn, tìm một bàn trống.
"Ăn trước đi... Lát nữa Tổ ca còn muốn tìm ngươi nói chuyện về việc ngươi gây chuyện lần này, giải quyết như thế nào."
Huy thiếu cảm thấy đại họa lâm đầu.
Xong!
Lần này thật sự xong rồi!
Mẹ nó, Điền Lỵ đáng chết, lại dám lừa ta!
...
30 phút sau, kính rượu xong.
Quan Tổ lại cùng cảnh sát, chính phủ Wan Chai, quan viên trung tâm giáo dục hàn huyên một chút.
Trò chuyện xong, Quan Tổ mới đi tới, tìm Huy thiếu.
Huy thiếu nhìn Quan Tổ đi tới.
Càng thêm hoảng loạn.
Không biết Quan Tổ này, sẽ xử lý mình như thế nào.
Quan Tổ ngồi bên cạnh Huy thiếu, uống một ngụm trà.
"Huy thiếu, ta đã bảo ngươi nể mặt ta, ngươi không cho... Giờ thì hay rồi, tình cảnh khó coi quá!"
Huy thiếu khóc lóc: "Tổ ca, anh đại nhân đại lượng..."
Quan Tổ lạnh lùng: "Đừng... Ta là người cực kỳ nhỏ mọn... Đã ngươi không nể mặt ta, ta liền không nể mặt ngươi. Còn nữa, ta thích dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân vừa rồi của ngươi, khôi phục lại cho ta xem."
Huy thiếu vẻ mặt cầu xin: "Được rồi, Tổ ca, anh muốn xử lý như thế nào?"
Quan Tổ lạnh mặt nói: "Tất nhiên là dùng phương pháp của ta, báo cảnh sát về ngươi, càn quét băng đảng, quyền, thuyền cá cược!"
Huy thiếu lần này luống cuống, vội vàng nói: "Anh là người của Hồng Hưng, anh dám báo cảnh sát sao?"
Hắn biết Quan Tổ nói tới báo cáo, là mang chứng cứ loại báo cáo kia. Người trong giang hồ kiểm tra người trong giang hồ, quá rõ, tra một cái là trúng một cái. Ví dụ như thuyền cá cược kia, người của Hồng Hưng đi cá cược, ngươi có để cho hắn lên không? Chắc chắn là có.
Nhưng lỡ như người của Hồng Hưng là nội gián thì sao? Báo cảnh sát ngay tại hiện trường thì sao? Huy thiếu hắn chết chắc!
Quan Tổ buông tay: "Là ngươi chọc ta trước."
Huy thiếu nóng nảy: "Nhưng anh là người của Hồng Hưng, sao anh lại cấu kết với cảnh sát?"
"Không ~ không ~ không ~" Quan Tổ lắc đầu, "Ngươi sai rồi, ta là thương nhân đứng đắn, không phải cấu kết với cảnh sát, mà là cảnh dân hợp tác!"
"Ngươi có biết mấy ngày trước, Trường Nghĩa xã, Hồng Nhạc xã bị ta báo cho cảnh sát, hai sào huyệt trực tiếp bị quét sạch không... Không phải chứ? Không lẽ ngươi không biết việc này? !"
Cái gì?
Còn có chuyện này?
Huy thiếu chấn kinh, chỉ vào Quan Tổ: "Ngươi... Ngươi... Ngươi phá vỡ quy tắc giang hồ! ! !"
Quan Tổ: "Đánh giá của ngươi, thật không có trình độ! Biết Trường Nghĩa, Hồng Nhạc đánh giá ta thế nào không? —— —— bọn hắn đánh giá ta, là ung nhọt của giang hồ! Còn chuẩn xác hơn đánh giá của ngươi một chút!"
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Huy thiếu chỉ vào Quan Tổ,
Hắn vậy mà còn kiêu ngạo!
Huy thiếu triệt để suy sụp tinh thần.
Quá không theo lẽ thường!
Huy thiếu nhìn về phía Tưởng Thiên Sinh, long đầu của Hồng Hưng ở cách đó không xa, hận không thể hung hăng chất vấn Tưởng Thiên Sinh: "Ngươi không quản đàn em của ngươi sao?"
Nhưng mà!
Tức thì tức!
Hiện tại Quan Tổ đã uy h·i·ế·p như vậy, mình nhất định phải giải quyết mới được, bằng không thì đến lúc đó đem thuyền cá cược ra đấu giá, đem tất cả quyền thủ của hắc quyền bắt hết, hắn tổn thất tuyệt đối thảm trọng, còn bị long đầu chém thành mười tám mảnh.
"Tổ ca!"
Tình thế trước mặt, Huy thiếu không thể không cúi đầu, "Tổ ca, lần này là ta sai rồi, mong anh đại nhân đại lượng."
Quan Tổ khóe miệng hơi cong: "Sao? Nhận sai rồi à?"
Huy thiếu vẻ mặt cầu xin gật đầu: "Ta sai rồi!"
Quan Tổ: "Nhanh như vậy đã nhận sai rồi sao?"
Trước ngạo mạn sau cung kính, nghĩ mà buồn cười!
Huy thiếu liền vội vàng lắc đầu: "Không dám, không dám!"
Lần này là hắn quá ngây thơ, cho rằng có thể phá rối hôn lễ, để Quan Tổ chịu thiệt, đồng thời còn phạm phải sai lầm khinh thường Quan Tổ, không ngờ Quan Tổ lại không biết xấu hổ như vậy, cấu kết cảnh đội đều nói ra một cách đường hoàng!
Trường Nghĩa xã, Hồng Nhạc xã mắng không sai: Ung nhọt của giang hồ!
Giới hạn đạo đức so với người trong giang hồ còn linh hoạt hơn!
Mẹ nó!
Đã nhận thức được sự vô sỉ của Quan Tổ, Huy thiếu đương nhiên phải ngoan ngoãn chịu đòn!
Huy thiếu vẻ mặt đau khổ: "Nói đi, Tổ ca, anh làm thế nào mới có thể bỏ qua cho ta? Nói điều kiện đi!"
Quan Tổ lúc này cũng không có tâm trạng nói nhảm nhiều với gã này, nói: "Muốn ta không truy cứu ngươi, có hai điều kiện."
"Điều kiện thứ nhất: "
"Ngươi dẫn đàn em của ngươi, trong vòng một tháng, làm 2000 việc tốt, hơn nữa nhất định phải chụp ảnh cho ta xem... Ngoài ra, còn phải lấy danh nghĩa của Quan Tổ ta!"
Cái hình thức tích lũy công đức này, là hai ngày trước Quan Tổ muốn thử nghiệm.
Lần này Huy thiếu tự đưa tới cửa, vừa hay có thể thử nghiệm một chút.
Xem hệ thống có thừa nhận hay không.
Nếu như hệ thống thừa nhận, vậy thì vui rồi!
"Độ nổi tiếng" của Quan Tổ ta sẽ không còn giới hạn ở vịnh Causeway nữa!
Toàn bộ Hồng Kông, đều là hậu hoa viên của ta!
Chậc chậc chậc ~~~
"Ta?"
Huy thiếu chỉ vào mình, trực tiếp đơ người.
"Tổ ca, anh vừa nói là: Ta dẫn đàn em của ta, làm 2000 việc tốt?"
Không phải, ta Huy thiếu, người gặp người sợ, hung tàn ác độc, lòng dạ nham hiểm, lại muốn ta làm loại chuyện tốt này?
Không thể nào!
Ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này!
Quá sỉ nhục mái tóc vàng của ta!
Hơn nữa, truyền ra ngoài thì mất mặt lắm! !
"Sao? Không đồng ý?"
Quan Tổ cười tủm tỉm, cánh tay khoác lên vai Huy thiếu đột nhiên nặng trĩu.
Huy thiếu vẻ mặt cầu xin: "Ca, có thể đổi điều kiện khác được không?"
Quan Tổ kiên quyết: "Không được! Thôi được, đã ngươi không chấp nhận, ta liền báo cảnh sát vậy..."
Huy thiếu: ". . ."
Nghĩ nghĩ, rốt cuộc là muốn làm chút chuyện tốt, hay là bị long đầu chém thành 18 mảnh?
"Được, ta đồng ý!"
Quan Tổ: "Tốt, điều kiện thứ hai..."
Huy thiếu: "Anh nói đi."
Quan Tổ: "Quyên góp cho cô nhi viện của ta, 2 triệu!"
Huy thiếu: ". . ."
Hay hay hay ~~~ chơi như vậy đó hả?
Ép ta đưa tiền cho ngươi, ngươi cứ nói thẳng ra, còn vòng vo tam quốc vì cô nhi viện!
"Được!"
"Ta đồng ý!"
Huy thiếu biết hôm nay cái khổ này, hắn nhất định phải nuốt xuống.
Quan Tổ vỗ vỗ vai Huy thiếu: "Rất tốt, 2 triệu, ta cho ngươi ba ngày!"
"Nếu như không làm được, đừng trách Quan Tổ ta nổi giận!"
Nói xong,
Quan Tổ đứng dậy rời đi, hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với loại người như Huy thiếu.
Trong tình huống bình thường, hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho Huy thiếu như vậy, nhưng hắn muốn thử cách dùng mới của hệ thống, xem có được hay không.
Tạm thời tha cho hắn vậy.
...
...
Một giờ chiều, hôn lễ kết thúc.
Khách khứa tan hết.
Bàn ghế ở hiện trường hôn lễ, bắt đầu được dọn đi từng cái một.
Lúc này mới thấy được lợi ích của việc có nhiều đàn em, từng tên đàn em cực kỳ nhanh chóng dọn sạch hiện trường yến tiệc, sau đó quét dọn vệ sinh, xe rác chở đi.
Mọi thứ đều đâu vào đấy.
Quan Tổ vỗ vỗ vai Trần Vĩnh Nhân: "Buổi tối gặp."
"Buổi tối gặp."
Buổi tối còn có một bữa tiệc gia đình.
Quan Tổ cáo biệt Trần Vĩnh Nhân, đi tới Cửu Long phòng trà.
"Tổ ca, ở đây."
Trong phòng trà Cửu Long,
A Tinh nhìn thấy Quan Tổ bước vào, lên tiếng.
Quan Tổ ngồi vào bên cạnh Tiểu Do Thái, nói với Linh tỷ: "Xin lỗi, ta tới trễ."
"Đây."
Tiểu Do Thái đem ly trà sữa kiểu Hồng Kông trước mặt mình, chuyển qua bên cạnh Quan Tổ: "Em gọi món này cho anh, nghe nói anh thích uống món này..."
"Cảm ơn..."
Quan Tổ nói: "Hôm qua Tâm tỷ đã xác nhận với ta, phòng khám Mayo bên Mỹ đã hẹn xong bác sĩ cho em, sau 6 ngày nữa, cho nên ngày mai, ngày mốt em phải lên đường sang Mỹ."
Tiểu Do Thái hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
Vừa dứt lời lại buồn bã: "Nhưng em không có tiền..."
Quan Tổ cười khẽ: "Lấy thân báo đáp là được rồi."
Tiểu Do Thái nghe được lời nói thẳng thắn như vậy của Quan Tổ, trên mặt trong nháy mắt hiện lên một mảnh đỏ ửng, khẽ cắn môi...
"Anh... Anh đừng nói lung tung."
Reng reng reng ~~~~
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động Quan Tổ mua cho Tiểu Do Thái vang lên.
Nghe máy.
"Chị Nguyễn Mai, chị Linh có ở bên cạnh chị không?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vội vàng của Phương Đình.
"Có, chờ một chút, em đưa điện thoại cho chị Linh."
Linh tỷ nhận điện thoại: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì? !"
Phương Đình bên kia gấp đến phát khóc: "Chị Linh, không xong rồi, anh cả bị bắt cóc!"
"Cái gì? !" Phương Đình biến sắc, trực tiếp đứng lên.
"Ai bắt cóc?"
"Không biết a!"
"Có phải là bốn tên súc sinh nhà họ Đinh không?"
Linh tỷ vừa nghe đến khả năng này, lập tức vừa tức vừa vội. Phương Mẫn thần sắc cũng vô cùng bối rối.
Linh tỷ: "Con lập tức gọi điện thoại hỏi bà Tiện, Triển Bác bị bắt đi đâu."
Phương Đình: "Vâng, vâng."
Cúp điện thoại, Linh tỷ nói với Quan Tổ: "Xin lỗi, bây giờ em có việc gấp, Quan tiên sinh, chúng em phải đi trước."
Quan Tổ gật đầu: "Được."
Linh tỷ nói với Tiểu Do Thái: "A Mai, chị muốn mượn điện thoại di động của em một chút."
Tiểu Do Thái biết sự tình nghiêm trọng, gật đầu nói: "Được, chị cầm dùng trước đi."
"Cảm ơn."
Linh tỷ kéo Phương Mẫn rời đi.
"Tổ ca!" A Tinh dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Quan Tổ.
Quan Tổ đã đại khái đoán được xảy ra chuyện gì, hẳn là mấy ngày trước bà Tiện chạy tới Phương gia hỏi thăm, bị Phương Triển Bác mắng một trận, mắng vì trước kia nhà họ Đinh nhận được nhiều ân huệ của Phương gia như vậy, kết quả lại bị Đinh Giải làm hại cửa nát nhà tan.
Bà Tiện xấu hổ quỳ xuống cầu xin tha thứ, sau khi trở về liền mắng to bốn anh em nhà họ Đinh, chọc giận bốn anh em nhà họ Đinh, bắt cóc Phương Triển Bác để báo thù.
Quan Tổ có thể nhìn ra A Tinh thật sự rất thích Phương Mẫn này,
Hơn nữa Phương gia này cũng thật thảm.
Đã như vậy, giúp một tay cũng tốt.
"Ngươi đi đi... Nhưng chỉ sợ ngươi đánh không lại bọn chúng, ngươi gọi Cao Cương đi cùng sẽ an toàn hơn..."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận