Hồng Kông: Ngươi Hồng Hưng Tử, Từ Thiện Đại Vương Cái Quỷ Gì

Chương 182: Long đầu: Ta mấy chục năm người trong giang hồ, lại bị buộc làm một kiện siêu chính năng lượng sự tình! (2)

**Chương 182: Long Đầu: Ta mấy chục năm làm người trong giang hồ, lại bị ép làm một chuyện siêu chính nghĩa! (2)**
Lúc này,
Tại khách sạn The Peninsula,
Trong một phòng riêng, Giản Áo Vĩ mời Quan Tổ dùng bữa.
"Quan tiên sinh, từ lần gần nhất chúng ta ăn cơm, đã hai tuần rồi..."
"Gần đây nghe nói Quan tiên sinh lại ở khu Shek Tong Tsui, mua lại một ngôi trường mới."
"Chúc mừng, chúc mừng."
Giản Áo Vĩ vừa gặp mặt, liền tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Chỉ là sự nhiệt tình quá mức này, khiến Quan Tổ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hơn nữa Giản Đỉnh Trì lần này không đến.
Quan Tổ đặt ly xuống: "Xem ra, Giản luật sư đã có lựa chọn."
Giản Áo Vĩ dừng một chút, vẻ mặt xin lỗi nói: "Vô cùng xin lỗi, cũng rất cảm ơn thành ý của Quan tiên sinh."
"Huynh đệ chúng ta đối với thành ý của Quan tiên sinh vẫn rất động tâm, đặc biệt là ca ca ta, vẫn luôn muốn làm nghị viên."
"Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, chúng ta cảm thấy, không thích hợp."
"Ồ? Xin lắng nghe!"
Giản Áo Vĩ nói: "Ta vẫn cảm thấy ca ca ta, ý chí tiến thủ thì không đủ nhưng lại có thừa kinh nghiệm giữ gìn cơ nghiệp đã có, làm lập pháp nghị viên loại sự tình này, đối với hắn mà nói vẫn là quá nguy hiểm... Còn làm khu nghị viên ngược lại lại rất thích hợp với hắn."
Quan Tổ vừa nghĩ tới dáng vẻ đần độn của Giản Đỉnh Trì, trong nguyên tác còn chạy tới đại hội bỏ phiếu của Hồng Hưng, cuối cùng bị Cơ ca bọn người lôi kéo chụp ảnh chung đăng lên báo.
Thực tế, nếu để cho Giản Đỉnh Trì đi làm lập pháp nghị viên, e rằng sẽ bị những lão già "âm hiểm" kia chơi cho tới c·hết.
Quan Tổ nâng chén: "Vậy thì thật đáng tiếc... Hy vọng sau này chúng ta vẫn là bằng hữu."
Quan Tổ cũng không phải nhất định phải có Giản Áo Vĩ.
Chờ thêm hai năm nữa, đừng nói là luật sư, chính ta, chính là luật pháp!
Giản Áo Vĩ thở dài một hơi: "Đúng vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu!"
Hắn không dám đáp ứng Quan Tổ, còn có một nguyên nhân khác.
Thân phận Hồng Hưng tử đảng của Quan Tổ.
Theo lý mà nói, Quan Tổ muốn thoát ly khỏi câu lạc bộ rất đơn giản, chỉ cần đến bộ môn "Tẩy thoát Tam Hợp hội hội tịch", đăng ký, điền thông tin, làm theo thủ tục, sau đó tuyên bố thoát ly Hồng Hưng, vạch rõ giới hạn, hắn liền triệt để lên bờ.
Nhưng...
Quan Tổ không hề làm vậy!
Mà vẫn tiếp tục giữ thân phận Hồng Hưng này!
Đây là có ý đồ lớn?
Là chính hắn muốn làm chuyện lớn và nguy hiểm hơn?
Hay là có người (từ phía bắc) muốn Quan Tổ làm chuyện lớn hơn?
Giản Áo Vĩ không nghĩ thêm nữa.
Hắn vẫn muốn làm một vị đại luật sư độc lập không có bất kỳ lập trường chính trị nào.
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Bữa cơm với Giản Áo Vĩ, Quan Tổ cũng không hề thấy thất vọng vì bị từ chối.
Ngược lại, càng thêm kiên định!
Rèn sắt thì phải tự thân mình cứng rắn!
Chờ ta từ từ "phát dục", từ từ "phát dục"...
Hiện tại khu vực Hồng Kông: Đã dần dần hoàn thành Wan Chai, Trung Tây khu, tiếp theo còn lại North Point, Chai Wan, Nam khu (khu dân cư thưa thớt, khu biệt thự)...
Giải quyết xong khu vực Hồng Kông, còn có Cửu Long, Tân Giới...
Chờ đến khi "phát dục" đến giai đoạn cuối, lúc đó ai cũng không ngăn được ta!
Cổng khách sạn,
Hai người tạm biệt.
Giản Áo Vĩ đột nhiên nói: "Quan tiên sinh, không biết có thể hỏi một chút, vì sao ngài không thoát ly Hồng Hưng?"
Quan Tổ cười đáp: "Nguyên nhân rất nhiều... Nhưng quan trọng nhất chính là, ta còn có rất nhiều huynh đệ Hồng Hưng, ta đã nói muốn dẫn bọn hắn sống một cuộc sống tốt an ổn, nếu như ta đi, bọn hắn phải làm sao?"
Giản Áo Vĩ ngây người.
Vậy mà lại đơn giản như vậy?
...
...
Một ngày mới,
Ba Tử lão ba lái xe tải, đưa Ba Tử đến trường.
Trước khi vào cổng trường, Ba Tử lão ba lấy ra 100 đô la Hồng Kông, đưa cho Ba Tử: "Đi học cho giỏi, ăn uống đầy đủ... Còn nữa, buổi tối 21:30 ta tới đón ngươi."
Ba Tử im lặng: "Lão Đậu, cha lại quên rồi, buổi chiều con đã tan học rồi."
Ba Tử lão ba cười không nói.
Ba Tử trở lại trường học, chậm rãi đi về lớp, vừa vào cửa, liền bị tên ác bá tóc vàng George chặn lại:
"Ba Tử, mau đưa tiền đây..."
"Ta..."
Ba Tử thở dài, Lão Đậu, cha thấy không? Trường học không có người quản được những tên ác bá này.
Lúc Ba Tử đang định nộp tiền,
Hai người dáng vóc cao to, trên cánh tay đeo phù hiệu màu đỏ có dòng chữ "Tổ quản giáo trường học" bước đến.
"George phải không!"
"Chúng ta là tổ quản giáo trường học, hiện tại ngươi đang dính líu tới việc dọa nạt, trấn lột các bạn học khác, mời theo chúng ta đi một chuyến."
Tóc vàng George mặc dù cảm thấy hai người kia cao to lực lưỡng, khiến người ta không nhịn được phải e sợ, nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường:
"Trường học các ngươi, dám quản ta?"
"Có biết lão đại của ta là ai không?"
Tóc vàng George hừ lạnh một tiếng, giơ ngón cái về phía mình, vô cùng ngạo mạn.
Tổ quản giáo là tiểu đệ của Hồng Hưng, nghe xong, trực tiếp cười nhạo.
Có lão đại?
Càng tốt!
Lần này, có tiền thu rồi!
"Lão đại của ngươi là ai?"
"Nghe cho rõ đây, lão đại của chúng ta tên là Cẩu ca, bang phái là Hòa Liên xã!"
Tiểu đệ Hồng Hưng nghe xong, rất vui mừng.
"Hòa Liên xã hả? Cẩu ca hả? Đâu ra con chó này, dám ở trường học gây chuyện?"
George nghe xong, giận dữ: "Được, được lắm, coi thường Cẩu ca của ta phải không, rồi các ngươi sẽ sớm biết Cẩu ca là ai!"
Tiểu đệ Hồng Hưng: "Không cần, chúng ta sẽ gọi điện thoại cho Phì Trạm, bảo hắn đến nói chuyện với Cẩu ca gì đó của các ngươi."
George: "? ?"
Phì Trạm?
Đây không phải ngoại hiệu của trạm bá sao?
Hắn không phải là lão đại đương nhiệm của Hòa Liên Thắng sao?
Mấy người này sao có vẻ không nể mặt trạm bá chút nào vậy?
Rất nhanh,
Hắn liền bị bắt dẫn tới một phòng học, đóng cửa lại. Cùng bị giam với hắn còn có mấy người khác, đều là những tên ác bá thường ngày chơi thân với nhau.
Không lâu sau,
Phì Trạm thở hổn hển chạy đến trường học.
Cầu kiến Tô Kiến Thu.
"Thu ca!" Phì Trạm lớn hơn Tô Kiến Thu một thế hệ, nhưng lúc này vẫn cung kính, ăn nói khép nép gọi Thu ca.
Tô Kiến Thu chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén: "Nghe nói thủ hạ của ngươi có một tiểu đệ rất lợi hại, tên là Cẩu ca, dọa đến học sinh của ta không dám đến trường... Ngươi nói xem nên làm thế nào mới phải?"
Phì Trạm sợ tới mức vội vàng nói: "Chúng ta không biết ngôi trường này đã bị Tổ ca mua lại, thật xin lỗi, sau này chúng ta tuyệt đối không dám ở trường học gây sự."
Sau đó gọi to ra bên ngoài,
"Cẩu ca" bị trói chặt bằng dây thừng, bị áp giải tới, mặt mũi bầm tím, hiển nhiên là bị đánh đập tàn nhẫn.
"Quỳ xuống!"
Phì Trạm tức giận đá hắn một cước, mẹ kiếp từng đứa một chỉ giỏi gây chuyện!
"Thu ca, thật xin lỗi, ta không dám nữa, xin tha cho ta."
Cẩu ca trong lòng gào thét, mẹ kiếp Quan Tổ đám người này có phải có tật xấu gì không, các ngươi cứ quản lý tốt địa bàn Hòa Hợp Hưng không phải tốt hơn sao? Sao còn mua cả trường học?
Quá oan uổng! !
"Cầu xin tha thứ?"
Tô Kiến Thu thần sắc lãnh đạm: "Nếu cầu xin tha thứ mà hữu dụng, vậy còn cần trường học của chúng ta làm gì? Quy tắc cũ, làm sai thì phải chịu phạt."
Phì Trạm sợ đến mức ruột gan run lên.
Xong, lại tốn tiền để xoa dịu rồi!
Tô Kiến Thu lấy ra một tờ giấy: "Tổ ca dạy bảo chúng ta, làm việc phải công bằng, cho nên ta cũng không lừa các ngươi..."
"Các ngươi có tổng cộng 8 tiểu đệ ở trong trường học, bình thường thu phí bảo hộ ít nhất cũng phải hơn 200 người, tính tròn 200 người đi, ta tính mỗi học sinh bị trấn lột 2000 đô la Hồng Kông một năm, cũng chỉ tính một năm, vậy tổng cộng là 400 ngàn!"
Sắc mặt Phì Trạm tái mét.
Tô Kiến Thu: "Còn nữa, làm sai thì phải làm chút việc thiện, vậy nên, hãy quyên góp 200 ngàn cho quỹ từ thiện Ngũ Tinh của chúng ta..."
Sắc mặt Phì Trạm trắng bệch.
Đám người này, nói là làm từ thiện, nhưng ra tay thật tàn nhẫn!
Hắn đã không nhịn được mà nghi ngờ, đám người này có phải mượn danh nghĩa từ thiện để vơ vét tiền của hay không!
Tô Kiến Thu: "Tổng cộng 600 ngàn... Phì Trạm, khi nào thì đưa tiền?!"
Phì Trạm cắn răng: "Trong vòng 10 ngày, nhất định sẽ giao đủ!"
Tô Kiến Thu gật đầu: "Được... Vậy cút đi!"
Phất tay,
Phì Trạm mang theo thủ hạ, quay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tô Kiến Thu nói: "Đúng rồi, mấy tên học sinh kia, chỉ biết gây họa cho bạn bè, còn không chịu học hành... Ta hy vọng các ngươi có thể giúp bọn chúng thay đổi triệt để, trở về trường học nghiêm túc học tập, hiểu không?"
Phì Trạm vội vàng đáp: "Hiểu rồi ạ."
Nửa giờ sau,
George cùng mấy tên học sinh kia mặt mày bầm tím, khóe miệng chảy máu trở về lớp.
Bị Phì Trạm dạy dỗ.
Phì Trạm trực tiếp nói với bọn chúng, nếu học hành không giỏi, gặp một lần sẽ đánh một lần.
Đây gọi là —— Quyền cước khuyến học!
Phì Trạm trong lòng cũng vô cùng im lặng: Ta làm mấy chục năm người trong giang hồ, đây là lần đầu tiên làm chuyện chính nghĩa như vậy!
Lại còn bị ép buộc.
Người nhà ơi, ai hiểu cho nỗi lòng này!
. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận