Hồng Kông: Ngươi Hồng Hưng Tử, Từ Thiện Đại Vương Cái Quỷ Gì

Chương 576: Quan Tổ tầng khí quyển: Hi hí ha ha hà ~ ~~ đem Samsung chủ tịch đương kiếp sống "trâu ngựa"!

Chương 576: Quan Tổ tầng khí quyển: Hi hí ha ha hà ~ ~~ xem chủ tịch Samsung như kiếp sống "trâu ngựa"!
Chẳng bao lâu sau, Quan Tổ hôn xong.
Hắn buông Lee Boo-Jin ra.
Lee Boo-Jin vẫn còn đang trong cơn mơ màng, vô thức liếm liếm khóe miệng, vẫn còn đang dư vị.
Quan Tổ: "?"
Những vị công tử thiếu gia người Hàn Quốc kia: "? ? ? ?"
Giờ khắc này, răng rắc ~~~~ Nội tâm họ, tựa như mảnh thủy tinh, không ngừng rạn nứt, sau đó *bành* ~~~ vỡ nát đầy đất.
"Không ~~~~ "
Giờ khắc này, tuyết rơi lất phất, gió bắc thổi hiu hắt ~~~ Từng người ngửa mặt lên trời thét dài.
Lee Boo-Jin bị ai hôn cũng được, nhưng không thể bị một người Trung Quốc mà bọn hắn xem thường hôn.
Quan Tổ hơi liếc bọn hắn, "A ~~~~ "
"Nữ thần của các ngươi, ta muốn!"
"Các ngươi, đám liếm chó người Hàn Quốc chết tiệt này!"
Quan Tổ kéo Lee Boo-Jin rời khỏi quán bar, bỏ lại phía sau một đám công tử thiếu gia người Hàn Quốc đang ghen ghét đến phát cuồng.
Ra khỏi quán bar, Gió lạnh thổi qua, Lee Boo-Jin cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Xong rồi, mình bị hôn, hơn nữa còn quên phản kháng.
Sao bản thân lại có thể yếu đuối như vậy?!
Mình rõ ràng là muốn chinh phục người đàn ông này cơ mà!
"Ở đâu có đồ ăn?"
"A a a..." Lee Boo-Jin hoàn hồn, "Oppa, ngươi muốn ăn gì?"
"Vừa đi vừa xem có gì ăn..."
"Vâng ạ, Oppa."
Đi trên đường, Khi hai người đi sát lại gần nhau, Lee Boo-Jin bất giác khoác lấy cánh tay Quan Tổ.
Cô vô thức nhận ra có gì đó không đúng, muốn rút tay về, nhưng kết quả lại phát hiện không rút ra được.
Lee Boo-Jin: ". . . . ."
Cuối cùng, Lee Boo-Jin dẫn Quan Tổ đến một quán kim chi: "Quán này kim chi không tệ, ta thường xuyên ăn ở đây, mùi vị rất ổn."
Quan Tổ: "..."
Cả nhóm người đi vào trong, ngồi xuống rồi gọi món.
Không lâu sau, món ăn được dọn lên. Quan Tổ ăn thử một miếng, cảm thấy cũng được. Chủ yếu là vì ít ăn món này, lần đầu tiên ăn nên cảm giác vẫn ổn. Nếu để Quan Tổ ăn nhiều lần, có lẽ sẽ hơi chịu không nổi.
Đúng lúc này, TV đột nhiên xen vào một bản tin.
"Hiện tại xin được cắt ngang để phát một bản tin khẩn... Vào 10 giờ tối hôm nay, giáo sư Kim, một giáo sư nổi tiếng, đã bị người tấn công và tử vong tại nhà riêng trên lầu..."
"Hiện tại hung thủ đang bỏ trốn..."
"Nghi phạm trông giống như..."
Quan Tổ nghe hiểu lõm bõm, nhưng hắn cảm thấy gương mặt của tên tội phạm bị truy nã kia trông rất quen.
Đây không phải là Gu-nam, nhân vật nam bi kịch trong phim 《Hoàng Hải》 sao?
Trong phim còn có một nhân vật nữa —— Diên Biên Chiến Thần - Kim Yoon-seok.
Quan Tổ cười cười, không để ý nữa.
. . . .
Một ngày mới bắt đầu, Quan Tổ tỉnh dậy trong khách sạn, rửa mặt xong xuôi, liền dẫn theo Hứa Chính Dương, Củng Vĩ, Vương Kiến Quân, cùng với Tống Tử Hào, tiểu Mã ca và những người khác đi xuống lầu ăn sáng.
Sau đó, Quan Tổ hỏi quản lý nhà hàng xem có món ngon nào giới thiệu không.
Lúc này Quan Tổ đã nắm vững tiếng Hàn cơ bản, giao tiếp hàng ngày dù có chút vấp váp nhưng không thành vấn đề.
"Ở Hàn Quốc chúng ta, đương nhiên là kim chi rồi."
"Còn có mực sống ướp..."
Quan Tổ: "..."
Cuối cùng hắn chọn món cơm chiên.
Không lâu sau, Lee Boo-Jin đến: "Oppa ~~~~ "
Cô ngồi thẳng xuống bên cạnh Quan Tổ.
Quan Tổ: "Ta chọn cho ngươi một phần kim chi."
9 giờ sáng, Quan Tổ và mọi người ăn sáng xong, rời khách sạn, lên xe của tập đoàn Samsung, đi thẳng đến Seocho-dong ở quận Seocho.
Seocho và quận Gangnam ở Seoul mà PSY nhắc đến trong bài "Gangnam Style" chỉ cách nhau một con đường.
Nơi đây có ba tòa nhà cao ốc màu bạc mang đậm cảm giác hiện đại, sừng sững hai bên đường, đây chính là nơi đặt trụ sở chính của tập đoàn Samsung —— tòa nhà Seocho.
"Chào Đại tiểu thư!"
"Chào Đại tiểu thư!"...
Trên đường đi, các nhân viên nhìn thấy Lee Boo-Jin đều cúi đầu chào. Sau đó, khi thấy Quan Tổ đi bên cạnh nàng, vừa đi vừa nói cười, ai nấy đều bất giác che miệng, mắt trợn tròn.
"A ~~~ "
"Đẹp trai quá!"
"A a a a (nói nhỏ, kích động giậm chân)~~~ "
"Sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy chứ."
"Nam thần Oppa!"
Họ xì xào bàn tán.
Chẳng bao lâu sau, họ đi thang máy lên tầng cao nhất.
Chủ tịch Lee cùng thư ký đã đứng ở cửa phòng làm việc để chào đón Quan Tổ.
"Chủ tịch Lee!"
"Quan tiên sinh!"
Hôm nay, Quan Tổ đến để bàn bạc chuyện hợp tác.
Đầu tiên là hợp tác về lĩnh vực điện tử, hai bên sẽ tiến hành hợp tác giao lưu kỹ thuật. Điện tử Ngũ Tinh sẽ cử nhân viên sang Samsung đào tạo và học tập trong kỳ hạn 5 năm tới. Samsung cũng sẽ hỗ trợ kỹ thuật ở một mức độ nhất định cho Điện tử Ngũ Tinh.
Lúc này, thực lực của Samsung về kỹ thuật trong ngành điện tử vượt trội hơn hẳn so với Hồng Kông và Trung Quốc đại lục.
Cho nên, thực chất là Samsung đang giúp đỡ tập đoàn Ngũ Tinh.
Mà một lão cáo già như chủ tịch Lee, đương nhiên không thể nào chịu thiệt, nên hắn cần Quan Tổ phải bỏ ra một vài thứ.
Đó chính là mô hình của Bất động sản Ngũ Tinh.
Chủ tịch Lee rất coi trọng mô hình Bất động sản Ngũ Tinh.
Bởi vì hắn đã cẩn thận khảo sát Bất động sản Ngũ Tinh ở đảo Hồng Kông, có thể gọi là đáng kinh ngạc!
Kinh ngạc đến mức nào?
Nó dễ dàng chiếm được lòng dân, tỷ lệ ủng hộ của người dân siêu cao!
Thậm chí có thể ảnh hưởng đến bầu cử, giúp Quan Tổ và người của hắn dùng số phiếu lớn thắng cử chức ủy viên khu vực và ủy viên hội đồng lập pháp!
Điều này nói lên điều gì?
Chỉ cần mình áp dụng thành công mô hình này tại Hàn Quốc, vậy mình có thể ảnh hưởng đến bầu cử, trở thành vua của Hàn Quốc.
Mấy kẻ tổng thống kia, chẳng qua cũng chỉ là con chó dưới chân ta mà thôi.
Nghĩ lại về tập đoàn Ngũ Tinh của Quan Tổ, mở siêu thị, lập ngân hàng... làm gì thành công cái đó!
Chỉ cần mình đạt tới được trình độ này, mặc kệ là tổng thống nào lên nắm quyền, hay mấy cái tập đoàn ô tô Hyundai, SK Group, Tập đoàn LG, Lotte Group... tất cả đều là rác rưởi! Chỉ có ta —— gia tộc họ Lee của tập đoàn Samsung!
Chậc ha ha ha ~~~ ..."Ta chuẩn bị đặt tên công ty bất động sản này là 'Bất động sản Samsung'..."
Chủ tịch Lee mỉm cười nhìn Quan Tổ.
Quan Tổ nghe xong, lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, không thể gọi là Bất động sản Samsung!
Công ty bất động sản này là chúng ta hợp tác cùng nhau, tập đoàn Ngũ Tinh của ta cũng đầu tư một nửa, tiền của ta không thể cứ thế mỗi năm bỏ ra 20 tỷ won mà không được gì." (Năm 1993, tỷ giá hối đoái USD/KRW là 1:800) Quan Tổ giả bộ mình là con mồi.
"Nếu ngài cứ khăng khăng muốn đặt tên là Bất động sản Samsung, ta nghĩ chúng ta không cần bàn chuyện hợp tác nữa đâu, ta sẽ không đầu tư vào Hàn Quốc."
Chủ tịch Lee nói: "Vậy cậu muốn đặt tên là gì?"
Quan Tổ suy nghĩ một chút: "Nếu ta là Ngũ Tinh (5 sao), ngài là Tam Tinh (3 sao), Tam Tinh + Ngũ Tinh tương đương với Bát Tinh (8 sao), vậy thì gọi là Bất động sản từ thiện Bát Tinh đi!"
Chủ tịch Lee, Lee Boo-Jin: "..."
Tống Tử Hào, tiểu Mã ca và những người khác: "...."
Không phải chứ.
Ngươi đặt tên tùy tiện vậy sao?
Quan Tổ giải thích: "Thực ra ban đầu còn định gọi là —— Bất động sản từ thiện Tứ Tinh (4 sao). Nhưng nghĩ đến khách sạn 4 sao là khách sạn hạng xoàng rồi, nên Tứ Tinh nghe hơi tầm thường, dứt khoát lên thẳng Bát Tinh luôn."
"Trên thế giới, khách sạn đỉnh cấp nhất được gọi là khách sạn bảy sao."
"Ta là Bát Tinh, lợi hại hơn!"
Chủ tịch Lee nghe xong, cảm thấy hình như cũng không tệ thật.
"Được, vậy cứ gọi là Bất động sản từ thiện Bát Tinh!"
"Dựa theo thỏa thuận miệng lúc đầu, chúng ta góp vốn như nhau, ta chiếm 60% cổ phần."
Quan Tổ gật đầu: "Không vấn đề!"
Hai người bắt tay!
Hợp tác thành công!
Trong lòng chủ tịch Lee đã vang lên tiếng cười âm hiểm của lão cáo già:
"Ha ha ha... Hàn Quốc là sân nhà của ta!"
"Sau này Bất động sản từ thiện Bát Tinh chẳng phải sẽ do ta quyết định hết sao."
"Ngươi, Quan Tổ, cứ việc liều mạng ném tiền vào, ta sẽ dùng tiền của ngươi để tích lũy lòng dân, đến lúc đó lòng dân đều là của ta."
"Ngươi, Quan Tổ, chẳng qua chỉ là một người nước ngoài, lẽ nào người Hàn Quốc chúng ta lại đi ủng hộ ngươi, tán thành ngươi sao?"
"Tiền ngươi bỏ ra một nửa, danh tiếng thì ta hưởng hết!"
"Hi hí ha ha hà ~ ~~~~ "
Nụ cười trên khóe miệng chủ tịch Lee không thể che giấu được.
Hắn không biết rằng trong lòng Quan Tổ cũng có ý nghĩ tương tự.
"Tiền ngài bỏ ra một nửa, tỷ lệ ủng hộ thì ta hưởng!"
"Dần dần, đừng nói Samsung của ngài, cả Hàn Quốc đều sẽ là của ta."
"Hi hí ha ha hà ~ ~~ "
Bề ngoài Quan Tổ tỏ vẻ đau lòng vì tiền: "Không vấn đề, chỉ hy vọng chủ tịch Lee về phương diện viện trợ kỹ thuật cho Điện tử Ngũ Tinh chúng tôi có thể giữ đúng lời hứa."
Chủ tịch Lee: "Không vấn đề, ta là người luôn coi trọng chữ tín, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"
Sau đó, Hai bên tiếp tục bàn bạc chi tiết.
Quan Tổ giới thiệu Tống Tử Hào và tiểu Mã ca: "Đây là Tống Tử Hào, bạn của ta, cũng là quản lý cấp cao của tập đoàn Ngũ Tinh... Còn đây là Mark..."
"Từ khi Bất động sản Ngũ Tinh thành lập, họ đều đã giúp đỡ ta, hoàn thiện chế độ quản lý của Bất động sản Ngũ Tinh... Họ rất quen thuộc với mọi công việc của Bất động sản Ngũ Tinh."
"Sau này, họ sẽ là đại diện của tập đoàn Ngũ Tinh tại Hàn Quốc."
Chủ tịch Lee cười ha hả: "Tốt, hoan nghênh Tống tiên sinh, Mark tiên sinh..." Hắn đưa tay ra bắt.
Tống Tử Hào và tiểu Mã ca cũng tươi cười bắt tay: "Vô cùng vinh hạnh!"
Sau một giờ, Họ cơ bản đã thỏa thuận xong phương thức hợp tác của Bất động sản Ngũ Tinh.
Tiếp theo, họ bắt đầu bàn về hợp tác VCD.
Có lẽ là do chủ tịch Lee quá khao khát có được sức ảnh hưởng như của tập đoàn Ngũ Tinh tại đảo Hồng Kông.
Ngày thứ ba.
Công ty Bất động sản từ thiện Bát Tinh chính thức được thành lập tại Seoul.
Chủ tịch Lee đích thân tổ chức họp báo, cùng với Quan Tổ, mở một buổi họp báo thu hút sự chú ý lớn.
Tập đoàn Samsung là trụ cột kinh tế tuyệt đối của Hàn Quốc, các nghiệp vụ dưới trướng đa dạng và phức tạp, từ chip bán dẫn đến điện tử tiêu dùng, từ thiết bị điện tử đến dịch vụ tài chính, đã sớm ăn sâu vào mọi mặt của xã hội Hàn Quốc, mỗi hành động đều có thể gây ảnh hưởng lớn.
Chính vì vậy, buổi họp báo lần này giống như một quả bom tấn, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các đài truyền hình lớn như Công ty Phát thanh Truyền hình Hàn Quốc (KBS), Công ty Phát thanh Truyền hình Văn hóa Hàn Quốc (MBC), Công ty Phát thanh Truyền hình Seoul (SBS).
Tại hiện trường buổi họp báo, Ngoài các đài truyền hình, các phóng viên từ những tờ báo lớn như 《Chosun Ilbo》, 《JoongAng Ilbo》, 《Hankook Ilbo》, 《Donga Ilbo》 cũng đã sớm có mặt, lắp đặt xong máy quay, bút và máy ghi âm trong tay đều đã sẵn sàng...
10 giờ sáng, *Cộp cộp cộp ~~~~* Chủ tịch Lee mặc bộ vest thẳng thớm, dáng người thẳng tắp, bước những bước chân trầm ổn, mạnh mẽ lên sân khấu.
Quan Tổ cùng ông bước lên đài.
Đứng sóng vai với chủ tịch Lee.
Chủ tịch Lee đảo mắt nhìn một vòng khắp hội trường, khí thế mạnh mẽ lập tức bao trùm toàn bộ hiện trường họp báo.
"Các vị bằng hữu trong giới truyền thông!"
"Hôm nay là một thời khắc có ý nghĩa phi thường!"
"Công ty Bất động sản từ thiện Bát Tinh hôm nay chính thức thành lập!"
"Vị này là nhà tài phiệt đến từ đảo Hồng Kông —— Quan tiên sinh, Quan Tổ..." Ông nhanh chóng lướt qua, không giới thiệu nhiều.
"Tiếp theo, ta sẽ giới thiệu tình hình cụ thể của Bất động sản từ thiện Bát Tinh..."
"Đầu tiên, về mặt nghiệp vụ của công ty: Chúng tôi sẽ nỗ lực toàn diện để cải thiện môi trường cộng đồng, biến mỗi cộng đồng thành mái ấm hài hòa; chúng tôi sẽ đặc biệt chú trọng đến người cao tuổi, mang đến cho họ sự quan tâm tỉ mỉ; chúng tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ các gia đình có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, trợ giúp họ thoát khỏi nghịch cảnh; chúng tôi càng sẽ tập trung vào việc giáo dục trẻ em, để chúng không còn phải bỏ học vì vấn đề tiền bạc!"
"Bất kỳ hoạt động từ thiện nào, chỉ cần xã hội cần, Bất động sản từ thiện Bát Tinh tuyệt không từ nan, tuyệt không lùi bước!"
Giọng nói hùng hồn, đầy khí phách.
Toàn thể phóng viên có mặt đều kinh ngạc.
Họ nhìn nhau.
Không phải chứ?
Rộng lượng thế sao?
Các vị có giải quyết nổi không đấy?
Chủ tịch Lee: "Tiếp theo, về mặt tài chính, sẽ do ta, Lee Kun Hee, và Quan tiên sinh đến từ đảo Hồng Kông cùng góp vốn, hàng năm đầu tư 40 tỷ won, toàn bộ dùng để làm từ thiện."
Lời này vừa thốt ra, cả hội trường lập tức xôn xao.
Các phóng viên ghé tai thì thầm, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ chấn kinh và khó tin.
40 tỷ won, đây là một con số khổng lồ đến mức nào!
Phóng viên đài KBS không nhịn được hỏi: "Chủ tịch Lee, xin hỏi, thật sự là hàng năm sẽ đầu tư 40 tỷ won sao?"
Chủ tịch Lee giọng nói kiên định: "Ta, Lee Kun Hee, đương nhiên nói được làm được, quyết không nuốt lời."
"Ngoài ra, để khuyến khích làm việc thiện, ta tuyên bố một quyết định: Mỗi một nhân viên dưới trướng (kể cả nhân viên tạm thời), chỉ cần có lòng tốt, tích cực làm việc thiện, mỗi việc tốt đều có thể nhận được 10.000 won tiền thưởng!"
Lời này vừa nói ra, Cả hội trường lại một lần nữa xôn xao.
Làm một việc thiện mà có thể nhận được thưởng 10.000 won? Đây là loại phần thưởng thần tiên gì vậy?!
Phóng viên KBS lại đứng dậy, lớn tiếng hỏi thêm: "Tiêu chuẩn đánh giá việc làm tốt của nhân viên sẽ được xác định chính xác như thế nào?"
Chủ tịch Lee mỉm cười: "Tiêu chuẩn của chúng tôi rất rộng rãi, bao gồm giúp đỡ các nhóm người yếu thế, tích cực tham gia xây dựng cộng đồng, nỗ lực duy trì môi trường công cộng và nhiều phương diện quan trọng tương tự khác. Chỉ cần là người tốt việc tốt, đều được tính!"
"Hơn nữa, ta cho rằng, phần thưởng chỉ là một phương thức khích lệ, điều quan trọng hơn là thông qua đó khơi dậy tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ đối với xã hội ẩn sâu trong lòng mỗi người!"
Đám đông phóng viên lại ong ong cả lên ~~~~ Ông ấy đang làm gì vậy?
Đây là đang làm gì!
Lẽ nào chủ tịch Lee, tên tư bản chuyên bóc lột này, lại bắt đầu lương tâm trỗi dậy sao?
Chủ tịch Lee: "Mặt khác, trong 40 tỷ won này, ta sẽ chia làm hai nửa, 20 tỷ won dùng để thưởng cho các nhân viên làm việc thiện.
Nửa còn lại, dùng để giúp đỡ những người cần quyên góp. Ta cam kết, Bất động sản từ thiện Bát Tinh sẽ đảm bảo 100% số tiền từ thiện đến tay người cần giúp một cách rõ ràng, minh bạch. Trong khi đó, các tổ chức từ thiện khác, có thể đạt được 30% đã là không tồi rồi."
"Ta nguyện ý thực hiện công việc từ thiện một cách chân chính!"
Ông vạch trần sự thật.
Đông đảo phóng viên lại giật mình, kinh ngạc hết lần này đến lần khác...
Chủ tịch Lee vẫn đang hùng hồn tuyên bố:
"Chúng ta muốn dùng hành động thực tế để xã hội Hàn Quốc tràn ngập sự ấm áp, để mỗi một người dân, bất kể đang ở đâu, bất kể hoàn cảnh thế nào, đều có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu thương thuần túy và chân thành giữa người với người!"
"Chúng ta muốn biến Hàn Quốc thành một quốc gia tràn đầy tình yêu thương và thiện ý!"
Chủ tịch Lee nắm chặt nắm đấm, vung mạnh mẽ trên không trung.
Các phóng viên toàn trường: "..."
Gã này điên rồi sao?
Làm gì vậy?
Hắn đang làm cái quái gì vậy?!
Tuy nhiên, dù nói thế nào đi nữa, đây đều là một tin tức cực kỳ gây sốc.
Tin tức lớn!
Tin tức động trời!
Dưới khán đài, các phóng viên nhanh chóng ghi chép, đèn flash nháy lên liên tục không ngừng.
. . Buổi trưa, Các đài truyền hình lớn của Hàn Quốc đồng loạt đưa tin về buổi họp báo rung động lòng người này của chủ tịch Lee.
Các tổ chức từ thiện lớn, cùng với mấy tập đoàn khổng lồ như Hyundai, SK, LG đều bị buổi họp báo này của chủ tịch Lee đánh cho một cú choáng váng.
Chủ tịch tập đoàn SK, sau khi xem xong tin tức, không thể tin nổi, liền chửi ầm lên:
"Lee Kun Hee hắn điên rồi phải không?"
"Hay là thừa tiền quá? Muốn vứt tiền qua cửa sổ à?"
"Tại sao hắn tự dưng lại muốn làm từ thiện, ta không tin lão cáo già này lại làm chuyện tốt!"
Chủ tịch tập đoàn SK cảm thấy không thể hiểu nổi, quá khó hiểu.
SK và Tập đoàn LG cũng bàn tán xôn xao, đều không hiểu tại sao chủ tịch Lee lại làm như vậy.
Một tuần sau đó, Công ty Bất động sản từ thiện Bát Tinh, dưới sự chỉ huy của Tống Tử Hào và sự hỗ trợ về nhân lực, vật lực của Samsung, đã phát triển nhanh chóng như một quả cầu tuyết lăn.
Họ tuyển dụng nhân viên tạm thời để đi làm người tốt việc tốt... 200 người... 500 người... 1000 người... 3000 người... 5000 người...
Chủ tịch Lee, để giành lấy danh tiếng tốt, Đã đích thân đeo dải băng đỏ, dẫn theo phóng viên của ba đài truyền hình, tự mình ra đường làm việc thiện.
Hôm nay, ngay lúc này, Ông ấy, một người đã ngoài 50 tuổi, đang dìu một lão nhân 70 tuổi qua đường. Phóng viên và nhiếp ảnh gia ghi lại khoảnh khắc.
Thêm một tư liệu quý giá.
Mà ở nơi không xa, Quan Tổ đang dẫn theo Hứa Chính Dương và Củng Vĩ quan sát.
Hệ thống nhắc nhở:
"[Nhân viên công ty Bất động sản từ thiện Bát Tinh (Lee Kun Hee) hoàn thành một việc thiện...]"
"[Tiến độ việc thiện (999/1000) +1...]"
Quan Tổ: *Phụt ~~~* Hắn cười phá lên!
Chủ tịch Lee, thật thảm quá đi!
Đã trở thành kiếp sống "trâu ngựa" cho ta rồi!
"[Ngươi nhận được +1% tỷ lệ ủng hộ tại Seoul (Tổng: 2%)...]"
Đúng vậy, 2%!
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Quan Tổ đã thu về được 2% tỷ lệ ủng hộ.
Quan Tổ nhìn vị chủ tịch Lee · đang sống kiếp "trâu ngựa" · hăng hái làm việc thiện ở đằng xa, tắc lưỡi cười ~~~ Đáng đời!
Ngươi tưởng ta ở tầng 10, còn ngươi ở tầng 100 à?
Không, thực ra ta ở tận tầng khí quyển!
"[Việc thiện +1, tiến độ việc thiện (1/1000)...]"
"[Việc thiện +1, tiến độ việc thiện (2/1000)...]"
Trong thời gian tiếp theo, Tiến độ làm việc thiện tăng lên nhanh chóng.
Có lẽ là vì ở Seoul có quá nhiều người cần giúp đỡ, nên số lượng việc tốt cứ thế tăng vùn vụt.
"Ọc ọc ọc ~~~ "
Lúc này, Bụng Quan Tổ hơi đói.
Vừa hay bên cạnh có một quán nhỏ đang bán bánh gạo cay xào (tteokbokki).
Quan Tổ đi tới: "Ông chủ, cho tôi một phần... Bao nhiêu tiền ạ?"
Ông chủ hơn 60 tuổi nhìn Quan Tổ, lập tức lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Ngài có phải là Quan tiên sinh đến từ đảo Hồng Kông không ạ? Sao tôi dám lấy tiền của ngài chứ?"
"Tôi còn phải cảm ơn ngài nữa là, nếu không có công ty Bất động sản từ thiện Bát Tinh của ngài, cái sạp hàng này của tôi đã bị cảnh sát dẹp rồi..."
"Cho nên, tôi mời ngài ăn miễn phí!"
Quan Tổ: ". ."
6!
Ở nơi không xa, Chủ tịch Lee · đang sống kiếp "trâu ngựa" · loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt:
"? ? ?
PS: Phần truyện ở Hàn Quốc kết thúc, chương sau sẽ về Bắc Kinh, Trung Quan thôn, Đông ca, và Lenovo.
Cuối cùng xin vé tháng ~~ . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận