Hồng Kông: Ngươi Hồng Hưng Tử, Từ Thiện Đại Vương Cái Quỷ Gì

Chương 187: « A Lang đích cố sự - 1989 »: Nói như vậy, Quan tiên sinh chẳng phải là Sheung Wan thanh thiên? (1)

**Chương 187: "A Lang Đích Cố Sự - 1989": Nói như vậy, Quan tiên sinh chẳng phải là Thanh Thiên Đại Lão Gia ở Sheung Wan sao? (1)**
"Tiên sinh..."
Quan Tổ nhìn A Lang,
"Không biết ngươi có rảnh không, ta muốn mua lại trường học này, muốn hỏi một chút tình hình của trường, muốn thỉnh giáo một chút."
"Ngại quá," A Lang lắc đầu, sờ lên đầu Ba Tử, ôn nhu cười nói, "Ta muốn cùng nhi tử về nhà ăn cơm."
Quan Tổ mỉm cười: "Hay là như vầy, ta mời khách, đến khách sạn The Peninsula, sẽ không làm chậm trễ thời gian của hai cha con các ngươi quá nhiều..."
A Lang vốn định lắc đầu, nhưng Ba Tử lại rất hưng phấn: "Là khách sạn The Peninsula kia sao? Lão Đậu, con cũng muốn đi..."
Nhi tử muốn đi,
A Lang nghĩ ngợi, nói với Quan Tổ: "Phi thường cảm ơn! Nhưng ta không rõ lắm về trường học..."
Quan Tổ mỉm cười: "Không sao cả, bao nhiêu cũng được."
"Vậy cảm ơn ngươi."
Rất nhanh,
Quan Tổ gọi David lái một chiếc xe tới.
A Tinh lái xe, Quan Tổ, A Lang, Ba Tử ngồi một chiếc xe, Tiểu Phú ngồi chiếc xe phía sau.
Hướng về khách sạn The Peninsula mà đi.
Trên xe,
"Oa, Lão Đậu, xe này cao cấp thật đấy..."
Ba Tử sờ mó khắp nơi, ghế da, cảm giác sờ rất êm, còn có đồng hồ đo của Bentley, cảm giác mọi thứ đều mới mẻ.
A Lang xin lỗi nói: "Trẻ con không hiểu chuyện... Không biết tiên sinh tên là gì?"
Quan Tổ mỉm cười: "Ta là Quan Tổ, ngươi gọi ta Tổ ca, hoặc là Quan tiên sinh đều được."
A Lang lúc này mới phản ứng lại.
"Ngươi là Quan nghị viên ở Vịnh Causeway?"
"Không sai, là ta."
"Không ngờ lại là ngài, Quan tiên sinh, chào ngài, chào ngài!"
A Lang có chút chấn kinh và hưng phấn, không nhịn được bắt tay Quan Tổ, kích động bắt tay.
A Lang biết đến Quan Tổ không phải bởi vì sự kiện đối đầu với ông trùm Lý, mà là vì Quan Tổ mở trường học phụ đạo.
Trường học của Ba Tử chất lượng dạy học rất bình thường, hắn lại không có khả năng cho Ba Tử đổi sang một trường tốt hơn, tuần trước, báo chí đưa tin ở Wan Chai có trường học phụ đạo, thành tích được nâng cao trên diện rộng, điều này khiến hắn chú ý.
Cũng bởi vậy, hắn luôn kỳ vọng trường học phụ đạo của Quan Tổ có thể mở một cơ sở ở bên này.
Không ngờ, hôm nay mình lại trùng hợp gặp được Quan Tổ, hơn nữa còn lên xe của hắn, được hắn mời cùng đi ăn cơm.
Thật là thụ sủng nhược kinh!
Mà điều khiến hắn vui mừng hơn cả là Quan Tổ muốn mua lại trường học này. Vậy chẳng phải nhi tử của mình có thể ở lại trường học này hưởng lợi sao?
20 phút sau, mọi người đến khách sạn The Peninsula.
"Cuối cùng con cũng được đến khách sạn The Peninsula ăn cơm... Cảm ơn Quan thúc thúc!"
"Ha ha ~~~"
Rất nhanh, Quan Tổ đặt một phòng riêng ở khu đồ ăn Tây, ngon hay không không quan trọng, chủ yếu là thỏa mãn cảm giác mới mẻ của tiểu hài tử.
Sau đó Quan Tổ bắt đầu cùng A Lang trò chuyện về trường học,
"Quan tiên sinh, trường học này sắp đóng cửa rồi, ngài mua, chắc là sẽ không quá đắt."
"Nhưng vấn đề duy nhất là, khu Sheung Wan này có bang phái Hồng Thịnh Xã chuyên làm chuyện xấu, khá là phiền toái."
Nói đến đây, A Lang lái xe vận tải hàng hóa không ít lần bị Hồng Thịnh Xã này làm khó, nhưng vì nhi tử, hắn luôn chọn nhẫn nhịn.
Quan Tổ mỉm cười: "Cái này không cần lo, Hồng Thịnh Xã đã bị ta quét sạch rồi, sau này Hồng Hưng sẽ tiếp quản nơi này."
A?
Lúc này A Lang mới sực nhớ ra: Đúng rồi, Quan Tổ mới là thủ lĩnh bang phái lớn nhất khu đảo Hồng Kông, Hồng Thịnh Xã có là cái gì!
Nghĩ như vậy,
Trường học tốt lên, bang phái bị quét sạch... Vậy thì nhi tử của mình không những có được nền giáo dục tốt, mà còn không bị người trong giang hồ quấy rối.
A ~~ nói như vậy, Quan tiên sinh chẳng phải là Thanh Thiên Đại Lão Gia của Sheung Wan sao?
...
...
Lúc này,
Cổng trường Đại học Hồng Kông.
Hoa Đệ mặc một bộ âu phục màu đen cắt may vừa vặn, bước đi vững vàng và tràn đầy tự tin ra khỏi khuôn viên trường.
Hắn vừa mới nghe xong một tiết học quan trọng, bây giờ là giờ tan học.
Tiếp theo, hắn còn có một việc quan trọng.
Đi gặp ba mẹ của JOJO.
Đây là lần đầu tiên gặp ba mẹ của JOJO, nội tâm của hắn rất khẩn trương, lại rất kích động.
Mà ở cổng trường, JOJO sớm đã không kìm nén được sự kích động trong lòng, nhìn về phía trong sân trường chờ đợi Hoa Đệ xuất hiện.
Nàng mặc một chiếc váy xếp nếp màu trắng, tựa như một nàng công chúa xinh đẹp.
Khi nàng nhìn thấy Hoa Đệ, đôi mắt trong nháy mắt sáng lên, nàng nhảy cẫng lên, vẫy hai tay, la lớn:
"Ở đây! Ta ở đây!"
Âm thanh kia tràn đầy sức sống, trong nháy mắt thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Hoa Đệ nhìn thấy JOJO, vội vàng tăng tốc bước chân, gần như là chạy chậm đến chỗ JOJO.
"Ngươi cuối cùng cũng ra rồi, chúng ta rất sốt ruột!" JOJO hờn dỗi nói, hai tay ôm chặt lấy eo Hoa Đệ, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Ta cũng nhớ ngươi." Hoa Đệ thì thầm, giọng nói tràn đầy sự cưng chiều, sau đó nắm lấy tay nàng, cùng đi về phía chiếc Mercedes đã đợi sẵn.
Thật ra xe yêu thích của hắn là chiếc xe gắn máy kia, nhưng lần này là đi gặp gia trưởng, hắn không thể cưỡi "quỷ hỏa", nếu không sẽ bị Lão Đậu của JOJO tung ra liên chiêu đấm đá liên hoàn đánh chết tươi.
Cho nên, hắn mượn chiếc Mercedes-Benz của Hoa ca, chải chuốt bản thân bảnh bao.
"Đi, đi mua lễ vật!"
Hoa Đệ đạp ga, xe nhanh chóng rời khỏi trường học, đến cửa hàng mua đồ.
Hắn có sẵn 3 vạn, lại mượn Hoa ca 100 ngàn đô la Hồng Kông, chính là để mua một ít quà tặng quý giá, thể hiện thành ý.
Hoa Đệ, JOJO và A Lang cùng Bobo yêu đương, sao mà giống nhau được.
Nhưng Hoa Đệ, JOJO may mắn hơn, gặp được Quan Tổ, cứu được Hoa Đệ, còn bồi dưỡng Hoa Đệ, mà Hoa Đệ cũng rất cầu tiến, cố gắng học tập, cố gắng làm việc.
Một phương diện, Hoa Đệ cảm ơn Quan Tổ, muốn báo đáp Quan Tổ thật tốt.
Một phương diện khác, Hoa Đệ cũng biết gia cảnh JOJO rất tốt, hơn nữa còn là con gái một, cho nên mình cần cố gắng, chứng minh thực lực của mình trên cơ sở của Quan Tổ, để được ba mẹ JOJO tán thành.
"Đúng rồi, JOJO, nói cho ngươi một tin tức tốt!"
"Tin tức tốt gì?"
"Hôm nay Thu ca gọi điện thoại cho ta nói, Tổ ca muốn đến Sheung Wan thu mua một trường học, nhưng lại thiếu một hiệu trưởng."
JOJO nghe xong, ánh mắt trực tiếp tỏa sáng.
"Ý của ngươi là, ngươi muốn làm hiệu trưởng?"
Giọng nói của nàng run rẩy, lộ ra niềm vui khó tin.
"Đúng vậy, Thu ca nói, Tổ ca luôn để ý đến sự cố gắng của ta, cho nên lần này muốn cho ta cơ hội thể hiện, để ta làm hiệu trưởng!"
Nói đến đây, Hoa Đệ mặt mày hớn hở, khóe miệng toét ra, tạo thành một nụ cười thật tươi.
"A a a ~~~"
Âm thanh của JOJO vang vọng trong xe, nàng đột nhiên ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt thành quyền, nội tâm không ngừng kích động.
"Tốt quá rồi... Thật sự quá tốt rồi..."
Nói rồi, hốc mắt JOJO có chút phiếm hồng, đó là dấu hiệu của nước mắt kích động sắp trào ra.
Nàng luôn lo sợ phụ mẫu phản đối, cho nên vẫn muốn cùng Hoa Đệ trưởng thành, chờ sự nghiệp thành công, khi đối mặt với phụ mẫu mới có thêm dũng khí.
Đáng tiếc phụ mẫu không ngừng thúc ép, mới có buổi gặp mặt hôm nay.
Nếu như Hoa Đệ thật sự có thể làm hiệu trưởng, đây tuyệt đối là một tin tức cực kỳ tốt,
Khóe miệng JOJO cong lên thành một nụ cười tươi rói, trong nụ cười kia có cả ước mơ vô hạn về tương lai, và cả niềm vui từ tận đáy lòng cho thành tựu của Hoa Đệ.
40 phút sau...
JOJO mang theo Hoa Đệ, mua quà xong, trở về biệt thự nhà JOJO.
Hoa Đệ từng đến đây khi đưa JOJO về nhà, biệt thự rộng lớn khi ấy khiến Hoa Đệ vô cùng tự ti.
"Xuống xe thôi..."
Hoa Đệ ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Bây giờ ta đã không còn là một tên giang hồ nữa.
Rất nhanh, quản gia đi ra.
"Tiểu thư đã về ~~~"
Bà nhìn JOJO, và cả Hoa Đệ, lộ ra nụ cười.
"Lão gia, phu nhân đang đợi ở trong..."
"Cảm ơn bà ~~"
Hoa Đệ tiến vào biệt thự,
Ánh đèn thủy tinh chiếu sáng cả đại sảnh, một cảm giác sung túc hào phóng ập vào mặt. Phòng khách rộng rãi sáng sủa, trang trí giản lược mà không mất đi vẻ cao nhã, mấy bức tranh trừu tượng treo trên tường thể hiện gu nghệ thuật của chủ nhân.
Ba mẹ JOJO ngồi trên ghế sofa, đang đợi bọn họ đến.
"Lão Đậu, mommy, chúng con đã về." Giọng nói của JOJO mang theo một chút khẩn trương khó nhận ra.
Hoa Đệ theo sát phía sau, lễ phép cúi đầu: "Chào bá phụ, bá mẫu, con là Hoa Đệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận