Hồng Kông: Ngươi Hồng Hưng Tử, Từ Thiện Đại Vương Cái Quỷ Gì

Chương 187: « A Lang đích cố sự - 1989 »: Nói như vậy, Quan tiên sinh chẳng phải là Sheung Wan thanh thiên? (2)

**Chương 187: « A Lang Đích Cố Sự - 1989 »: Nói như vậy, Quan tiên sinh chẳng phải là Thanh Thiên Đại Lão Gia ở Sheung Wan? (2)**
Cha của JoJo, một người đàn ông sáu mươi tuổi, có phần uy nghiêm, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nhìn chằm chằm trên dưới Hoa Đệ, đó là một loại ánh mắt dò xét của người lớn đối với con rể tương lai.
"Ngồi đi." Cha JoJo chỉ vào ghế sofa bên cạnh.
Hoa Đệ khẩn trương ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối.
"Nghe nói, trước kia cậu là người trong giang hồ?"
"Đúng vậy."
"Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng một người trong giang hồ như cậu có thể mang lại hạnh phúc cho con gái ta? Con gái ta là lá ngọc cành vàng, cậu có thể cho con bé cuộc sống như vậy sao?"
"Ta có lòng tin!"
Hoa Đệ nhanh chóng nói về sự cố gắng, nỗ lực của mình.
"Ta biết trước kia ta không xứng với JoJo, cho nên ta đã rất cố gắng, ta mỗi ngày đều lên lớp, đi làm, sắp xếp việc học kín mít, ta ở Đại học Hồng Kông mỗi ngày đều có một buổi chiều học..."
Hắn không ngừng nói.
Ánh mắt của cha mẹ JoJo dần dần trở nên ôn hòa.
Cuối cùng, Hoa Đệ nói về việc làm hiệu trưởng.
Cha mẹ JoJo nghe xong, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Cậu nói trường học, là trường học nào?" Cha JoJo hiếu kỳ hỏi, "Vừa hay, ta có một vài người bạn trong giới giáo dục."
"Là trường trung học Tat Tak ở Sheung Wan." Hoa Đệ nói, "Trường học này tương đối kém, công ty của chúng ta muốn thu mua nó, sau đó cải cách theo mô hình Wan Chai."
Cha JoJo gật đầu.
Việc cải cách mấy trường học ở Wan Chai, ông ta có nghe qua. Nghe nói lãnh đạo sở Giáo Dục rất hài lòng.
Mà đối với Quan Tổ, cha của JoJo cũng luôn chú ý, đối với những hành động tốt của Quan Tổ vẫn rất bội phục.
Sau đó, cha JoJo lại hỏi thêm mấy vấn đề, liên quan tới việc quản lý trường học như thế nào, Hoa Đệ đã từng theo Tô Kiến Thu, Trần Vĩnh Nhân làm việc, cho nên trả lời rất trôi chảy.
Lần này, cha JoJo thật sự hài lòng.
Ông bày tỏ sự khẳng định đối với những nỗ lực của Hoa Đệ.
"Liên quan tới việc thu mua trường học, ta biết mấy người bạn ở sở Giáo Dục có thể giúp một tay, ta có thể giới thiệu cho các cậu..."
Lời này vừa nói ra, JoJo, Hoa Đệ đều vui mừng.
Điều này nói rõ điều gì?
Nói rõ cha cô đã đồng ý cho bọn họ quen nhau!
"Cảm ơn ba!"
JoJo vui vẻ ôm cha cười lớn.
Đối với bọn họ mà nói, hạnh phúc của con gái là quan trọng nhất, mà một người bạn trai có chí tiến thủ, có năng lực lại yêu thương con gái thật lòng, không nghi ngờ gì là điều mà bọn họ mong muốn.
Trong lúc nói chuyện, không khí dần trở nên thoải mái hơn.
Mẹ JoJo đúng lúc đó bưng trà lên, hơi ấm gia đình khiến cho sự căng thẳng trong lòng Hoa Đệ hoàn toàn tan biến.
Hắn biết, cửa ải này, hắn xem như đã thuận lợi vượt qua.
...
...
Một bên khác,
Khách sạn The Peninsula.
Ánh đèn vừa mới lên, cảnh đêm ở cảng Victoria tuyệt đẹp, từng chiếc du thuyền chầm chậm xuyên qua giữa không trung, để lại từng vệt sáng kéo dài. Hai bên bờ Wan Chai, Central, Tiêm Sa Chủy, các tòa nhà cao tầng đèn đuốc rực rỡ, cùng cảng Victoria soi bóng lẫn nhau.
"Đẹp quá ~~~"
Ba Tử đứng trước cửa sổ sát đất của phòng ăn, nhìn ra bên ngoài vui vẻ kêu lên.
Ăn cơm xong,
Quan Tổ và A Lang tạm biệt nhau, trở về vịnh Causeway.
20 phút sau,
Chiếc Bentley màu lam dừng tại cổng võ quán.
"Tổ ca!"
Thạch Thỉ Đinh đã sớm đợi ở cửa, nhìn thấy Quan Tổ, liền bước nhanh tới.
Cách xưng hô cũng thay đổi.
Quan Tổ kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây?"
Thạch Thỉ Đinh nắm chặt tay Quan Tổ: "Ta tới là để cảm ơn anh, nếu như không phải có anh, hai em gái của ta đã bị người ta bắt cóc."
Quan Tổ khoát tay: "Ta làm việc thiện, chỉ là tiện tay mà thôi, cậu không cần phải cố ý chạy tới cảm ơn ta."
Đại B, Tiểu B trốn sau lưng Thạch Thỉ Đinh, lần này nhìn Quan Tổ bằng ánh mắt kính sợ.
Quan Tổ nhìn hai người này, nói với Thạch Thỉ Đinh: "Nếu như muốn cảm kích ta, hãy để các em ấy học hành cho giỏi, thi đỗ đại học, như vậy mới không uổng công ta thu mua trường học."
Thạch Thỉ Đinh trừng mắt liếc hai em gái: "Nghe thấy chưa? Nghiêm túc học hành đi!"
Hàn huyên vài câu, Quan Tổ lấy cớ có việc.
Thạch Thỉ Đinh cùng hai em gái lên xe, rời đi.
Trên xe,
Thạch Thỉ Đinh không khỏi cảm thán.
Tầm nhìn, tấm lòng của Tổ ca đã vượt xa bất kỳ ai trong giang hồ!
...
...
Quan Tổ lên lầu không bao lâu, Tô Kiến Thu, Trần Vĩnh Nhân liền cùng nhau tới.
"Tổ ca, ta phát hiện việc học của học sinh trong trường quá nặng, gò bó quá chặt, ta nghĩ ra một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Đại hội thể dục thể thao của trường!"
"Đại hội thể dục thể thao của trường không những thú vị, còn có thể rèn luyện thân thể, các học sinh đều sẽ rất thích, còn có thể cho bọn họ giải tỏa một chút, cũng có lợi cho việc học tập."
Quan Tổ nghe xong, cảm thấy ý tưởng này không tệ.
Trước kia khi hắn còn đi học, thích nhất chính là hội thao của trường, so với việc học thì thú vị hơn nhiều, cơ bản hội thao hồi cấp hai, cấp ba hắn đều nhớ rất rõ, ngược lại đại học thì không nhớ rõ.
"Tốt!"
Quan Tổ gật đầu nói:
"Muốn làm thì làm lớn một chút!"
"Gộp chung các trường học mà chúng ta phụ đạo, tổng cộng 3 trường trung học, 5 trường tiểu học, trước tiên từng trường tổ chức riêng, sau đó lại tổ chức chung giữa trường trung học với trường trung học, trường tiểu học với trường tiểu học, làm một cái đại hội thể dục thể thao liên hợp..."
"Mặt khác, chuyện này rất đáng để tuyên truyền, ta định để các cậu tranh cử nghị viên Lập Pháp vào tháng 9, các cậu hãy liên hệ với ký giả đài truyền hình, để bọn họ phỏng vấn các cậu, nâng cao danh tiếng của hai người."
"Đúng rồi, có thể kêu gọi phụ huynh... Để bọn họ làm tình nguyện viên, khà khà khà ~~~ "
Trần Vĩnh Nhân, Tô Kiến Thu sau khi nghe, cảm thấy rất tốt.
Lúc này, Quan Tổ nhịn không được nhìn về phía "Thẻ thiên phú thiên tài chạy nước rút".
Không biết có thể đào móc được người mới từ trong trường học hay không.
Có "Vầng hào quang nôi tài năng" ở đây, những nhân tài sau này đều là người của ta - Quan Tổ!
Nếu như có thể bồi dưỡng được một tuyển thủ cấp huy chương Olympic, vậy sẽ là một chuyện tốt.
"Reng reng reng ~~~"
Đúng lúc này, Quan Tổ nhận được một cuộc điện thoại từ Hoàng Bính Diệu.
"Ha ha ha ~~"
Vừa nghe máy, bên kia Hoàng Bính Diệu liền truyền đến tiếng cười lớn vui vẻ của hắn.
"A Tổ, nói cho cậu một tin tốt, ta thăng chức rồi!"
"Trợ lý Trưởng phòng Sở cảnh sát!"
"Lệnh bổ nhiệm làm Tổng thự trưởng khu Đảo Hồng Kông vừa mới được ban xuống!"
"Thăng chức rồi?"
Quan Tổ bỗng nhiên đứng lên.
"Ha ha ha ~~~"
"Quá tốt rồi, chúc mừng chúc mừng!"
Đối với Quan Tổ mà nói, việc Hoàng Bính Diệu thăng chức lên trợ lý phó trưởng phòng, tuyệt đối là một tin tức tốt vô cùng bất ngờ.
Mặc dù đã sớm biết kết quả này, nhưng bây giờ lệnh bổ nhiệm được ban xuống, mới tính là cuối cùng đã xác định.
Từ Tổng cảnh ty lên trợ lý trưởng phòng tuyệt đối là một bước ngoặt lớn, vượt qua được rồi, con đường phía sau sẽ rộng mở thênh thang.
Sau đó còn có cao cấp trợ lý trưởng phòng, phó trưởng phòng, lão đại.
Hơn nữa Hoàng Bính Diệu vừa lên chức, trở thành người Hoa thứ hai trong toàn bộ Hồng Kông giữ chức trợ lý trưởng phòng, chờ 6 năm nữa quỷ lão vừa rời đi, nếu như không có sai lầm lớn, Hoàng Bính Diệu tuyệt đối là ứng cử viên sáng giá cho chức lão đại.
Với mối quan hệ sắt son giữa hai người, việc Hoàng Bính Diệu thăng chức, đối với tương lai của Quan Tổ mà nói lợi ích vô cùng to lớn.
"Ha ha ha ~~"
Hoàng Bính Diệu cười lớn: "Còn phải cảm ơn cậu về hai vụ án tiền giả kia."
Trong đó hơn phân nửa công lao đều là do Quan Tổ bên này, hơn nữa còn có hai khoản tiền kia, nếu như không phải hai khoản tiền kia, làm sao hắn có thể thuận lợi đứng cùng chiến tuyến với quỷ lão và lão đại.
Có thể nói, Hoàng Bính Diệu đối với Quan Tổ vô cùng cảm kích.
"A Tổ, ta vốn định cùng cậu ăn một bữa cơm, nhưng cấp trên đã sắp xếp cho ta mấy ngày tới rất nhiều hoạt động, ta sẽ rất bận, khả năng không thể rồi... 4 ngày nữa, chúng ta lại ăn cơm!"
"Không vấn đề, ta hiểu mà, đến lúc đó chúng ta tổ chức tiệc lớn..."
"Không không không, phải khiêm tốn..."
"Đúng đúng đúng, phải khiêm tốn!"
Hai người lại hàn huyên rất nhiều, còn cụng ly uống rượu từ xa, rất vui vẻ.
...
...
Một bên khác, đội Phi Hổ cũng xảy ra một sự kiện.
Trong một cuộc khảo thí chỉ huy quan của đội Phi Hổ, Châu Tinh Tinh miệng mồm lanh lợi đã xử lý tất cả tội phạm, thành công cứu vớt con tin.
Sau đó...
Giám khảo mắng lớn:
"Chết tiệt!"
"Chúng ta muốn chọn là chỉ huy quan, lãnh đạo đội ngũ!"
"Không phải chuyên quyền độc đoán, không phải Rambo!"
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận