Hồng Kông: Ngươi Hồng Hưng Tử, Từ Thiện Đại Vương Cái Quỷ Gì

Chương 108: Toàn bộ Hồng Kông nghị viên: Ta bên trên ta cũng được!

**Chương 108: Toàn bộ Nghị viên Hồng Kông: Ta mà ở trên đó thì ta cũng làm được!**
Chớp mắt một cái, 2 giờ trôi qua, 12 giờ trưa, Đài truyền hình TVB chính thức bắt đầu chương trình tin tức buổi trưa.
"Chào mừng quý vị thị dân. . ."
Nhạc Tuệ Trinh đứng trước ống kính, phía sau là công viên Vịnh Causeway.
"Bây giờ là 11 giờ 20 phút, tôi đang có mặt tại hiện trường quyên góp ở công viên Vịnh Causeway. . ."
"Theo thống kê của nhân viên đài truyền hình chúng tôi, đã có hơn 3300 thị dân tham gia quyên góp, cơ bản mỗi người đều quyên góp 200 đồng. . ."
"Nói cách khác, tính đến 11 giờ 20 phút, đã quyên góp được 66 vạn đô la Hồng Kông. Vẫn còn 9 tiếng rưỡi nữa cho đến khi kết thúc quyên góp vào buổi tối. . ."
"Vậy rốt cuộc có thể quyên đủ 1 triệu hay không? Rốt cuộc ai sẽ phải ăn bàn? Mời quý vị thị dân đón xem bản tin buổi tối!"
Bộ phận thông tin của TVB cực kỳ ranh mãnh, không hề tuyên dương việc Quan Tổ hạn định mức quyên góp 200 đô la Hồng Kông, chính là để ván cược càng thêm hồi hộp.
Rất nhiều thị dân sau khi xem tin tức này đều cảm thấy hứng thú.
"Vẫn còn thiếu 34 vạn, xem ra nghị viên Quan kia hẳn là sẽ thắng."
"Chưa chắc, số tiền quyên góp nhiều nhất chắc chắn là vào buổi sáng, càng về sau sẽ càng chậm lại."
"Bất quá có một vấn đề, cái bàn này làm sao mà ăn?"
"Ta có một cách hay. . . Dùng máy xay thịt, đem cái bàn từng khối từng khối xay nát, đánh thành bột phấn!"
"! ! !"
...
Đông Cửu Long, một nhà máy sản xuất điện gia dụng, ông chủ Lôi Hữu Tài đang đau đầu không biết làm thế nào để quảng cáo cho máy xay thịt của xưởng mình. (phim «Ta là một cái tặc») Sau đó...
Nhìn thấy bản tin này, ánh mắt Lôi Hữu Tài lập tức sáng lên.
"Đúng rồi, đây chẳng phải là cách quảng cáo tốt nhất hay sao?"
Lập tức gọi điện thoại cho lái xe, chuẩn bị xe, hắn phải nhanh chóng đến hiện trường để bàn chuyện hợp tác!
20 phút sau, Lôi Hữu Tài liền mang theo 10 chiếc máy xay thịt gia đình, ngồi xe đến Vịnh Causeway, đến công viên Vịnh Causeway.
Thái Bảo nhìn thấy chiếc xe sang trọng hàng triệu đô la lao vút đến, liền vội vàng chạy tới: "Chào tiên sinh, oa, xe của ngài đẹp quá, có cần tôi giúp đỗ xe không?"
Lôi Hữu Tài trực tiếp ném 100 đồng cho Thái Bảo, rồi cùng thư ký và lái xe đi vào công viên.
Hắn biết những kẻ trông xe này đều là dân địa phương, tiền thì vẫn phải đưa.
Vào đến công viên, liếc mắt liền thấy được địa điểm quyên góp, còn có phóng viên đài truyền hình TVB và máy quay phim.
Lôi Hữu Tài chỉnh trang lại âu phục và cà vạt, rồi đi qua.
Lấy ra 1 vạn, chuẩn bị nhét vào.
"Chờ một chút. . ."
Quan Tổ đưa tay ngăn lại: "Vị tiên sinh này, nhiều nhất chỉ cần quyên 200 là đủ rồi."
"Ha ha ha ~~~ vị này hẳn là nghị viên Quan rồi, quả nhiên là thanh niên tuấn kiệt!" Lôi Hữu Tài nhiệt tình bắt tay Quan Tổ, "Nghị viên Quan, tôi là Lôi Hữu Tài, ông chủ công ty điện tử Lôi Lão Hổ, tôi là người rất thích làm việc thiện. . . 1 vạn này là tấm lòng của tôi."
Lôi Hữu Tài?
Quan Tổ nghe xong thấy quen quen, lại nhìn kỹ ông chủ này, sau đó lại nhìn người phía sau Lôi Hữu Tài, đây không phải là Đàm Diệu Văn đóng vai đại ca Hoa sao? Không lẽ là gã Lập Hoa Dương kia?
Quan Tổ mỉm cười nói: "Nếu đã vậy, vậy cảm ơn Lôi lão bản."
Charlie Cho ở bên cạnh vẫn luôn lo sợ quyên góp vượt quá 1 triệu liền vội vàng lớn tiếng nói: "Không được, đây là gian lận! 1 vạn này không tính! Đừng quên anh đã nói là hàng xóm láng giềng quyên góp!"
"Anh xem, anh lại cuống lên rồi."
Quan Tổ bình thản nói: "Được, 1 vạn này không tính."
Dù sao quyên góp 1 triệu sẽ rất dễ dàng, căn bản không thiếu 1 vạn này.
Không biết có phải là do giữa trưa sau khi mọi người ăn cơm trưa xong hay không, mà số người đến quyên góp lại tăng vọt.
Hết người này đến người khác, từng đoàn láng giềng không ngừng tràn vào công viên, những bà thím béo mập, những ông chú bụng phệ, bà lão, ông lão, còn có không ít thanh niên. . .
"A Tổ, chúng tôi đến ủng hộ cậu!" Một bà lão nắm tay Quan Tổ.
"Cảm ơn!"
"Anh Tổ, cảm ơn anh đã giúp đỡ, cuối cùng tôi đã tốt nghiệp thuận lợi, gia nhập một công ty không tệ. . . Đây là tháng lương đầu tiên của tôi. . ." Một thanh niên khoảng hai tư, hai lăm tuổi cảm kích nói.
"Cảm ơn!"
Từng người hàng xóm lần lượt quyên góp.
Tất cả đều là 200, chưa từng thấy ai quyên 100.
Mà hàng người xếp hàng đã biến thành một hàng dài, ít nhất cũng phải hơn 200 người, còn có thể thấy được càng nhiều hàng xóm láng giềng từ bên ngoài chạy tới.
Charlie Cho càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Xong rồi.
Lần này chỉ sợ mình sẽ thua.
Có thể chuồn êm được không?
Nghĩ đến đây, Charlie Cho cúi đầu, quay người chuẩn bị chuồn êm, kết quả "bành" một tiếng, đụng vào bức tường người.
Ô Dăng dẫn theo Laughing và những người khác, đứng thành một hàng, hài hước nhìn Charlie Cho.
"Sao thế? Nghị viên Tào muốn bỏ chạy à?"
Nhạc Tuệ Trinh có giác quan nhạy bén của phóng viên tin tức trong nháy mắt liền bật dậy, ánh mắt lập tức nhìn sang.
Ống kính máy quay nhắm thẳng vào.
"Nghị viên Tào, không lẽ anh định bỏ chạy?"
Charlie Cho lau mồ hôi: "Không có, không có, tôi chỉ là buồn đi vệ sinh thôi."
Ô Dăng cười hắc hắc: "Buồn đi vệ sinh, nửa tiếng trước anh vừa mới đi vệ sinh rồi, chẳng lẽ không đi tiểu?"
Charlie Cho vội vàng giải thích: "Lúc đó tôi đi đại tiện, không có tiểu tiện."
"Ha ha ha ~~~ "
Mọi người nhao nhao cười ha hả: "Ai đi đại tiện mà không tiện thể đi tiểu?"
Nhạc Tuệ Trinh cũng bật cười, nhưng rất nhanh ý thức được điều gì, vội vàng che miệng lại.
Charlie Cho: ". . ."
Hận không thể tự tát mình một cái.
Lúc này, nhân viên công tác của sở phúc lợi xã hội đã bắt đầu kiểm kê tiền mặt.
Từng tờ tiền mặt được xếp ngay ngắn, đưa vào máy đếm tiền, động cơ không ngừng xoẹt xoẹt xoẹt ~~~ chuyển động.
Số lượng không ngừng nhảy lên.
Hơn 40 phút sau, nhân viên công tác đem tờ giấy ghi lại con số đưa cho lãnh đạo sở phúc lợi xã hội.
Toàn bộ ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Lãnh đạo sở phúc lợi xã hội đem tờ giấy chuyển cho sở giáo dục, sau đó lại chuyển đến trước mặt Quan Tổ.
"Các vị!"
Quan Tổ nhìn tờ giấy trên tay, lộ ra nụ cười, cao giọng nói, "Cảm ơn các vị hàng xóm láng giềng đã quyên góp ủng hộ!"
"Tính đến thời điểm hiện tại, tổng số tiền quyên góp là. . ."
Toàn thể hàng xóm láng giềng, quần chúng hóng chuyện như Tống Tử Hào và những người khác đều nhao nhao vươn cổ.
"103. 53 vạn!"
"Ồ ~~~~" Giờ khắc này, cả công viên bắt đầu reo hò.
"Xong!" Charlie Cho trực tiếp tối sầm mặt, hai chân mềm nhũn.
"Mọi người im lặng một chút. . ."
Quan Tổ giơ hai tay ra hiệu.
Toàn thể hàng xóm láng giềng nhao nhao im lặng trở lại.
"Hẳn là mọi người đều đang rất mong chờ xem một người làm sao ăn cái bàn. . . Chúng ta tạm dừng quyên góp một chút, trước tiên xem tiết mục ăn bàn đã. . ."
"Người đâu, mời nghị viên Charlie Cho!"
Toàn thể hàng xóm láng giềng, nhân viên sở phúc lợi, sở giáo dục đều nhao nhao bật cười.
Mở ra một lối đi.
Sau đó Laughing cùng một tiểu đệ khác, hai bên "hộ tống" Charlie Cho đi đến trước mặt mọi người.
Laughing nhìn thấy ống kính máy quay của đài truyền hình nhắm vào mình, nội tâm: "%& $# $%. . ."
Xong, lần này mình cũng sẽ lên ti vi.
Ta chỉ là nội gián thôi mà!
Quan Tổ vỗ vai Charlie Cho, cười ha hả, "Nào. . ."
"Cho nghị viên Tào của chúng ta lên bàn!"
Sau đó, "Bành" ~~~ Mấy tiểu đệ khiêng một chiếc bàn gỗ thô màu vàng nhạt, đặt trước mặt Charlie Cho.
Quan Tổ ân cần giải thích: "Nghị viên Tào, chiếc bàn này là tôi mượn từ Hội đồng quận Hồng Kông. . . Chính là chiếc bàn mà anh đã ngồi khi đó."
Mặt Charlie Cho tái mét, vẫn muốn giãy dụa: "Cái bàn này, tôi cũng không cắn nổi."
"Ai. . . Nghị viên Tào, anh nói thế là không đúng." Quan Tổ phê bình nói: "Chúng ta là nhân viên chính phủ, là đại biểu của dân ý, một lời đã nói ra như đinh đóng cột, 'răng vàng còn quý hơn kim cương', sao có thể nuốt lời?"
"Yên tâm, chúng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn cho anh rồi."
"Người đâu!"
"Mang máy xay thịt lên!"
Lúc này, Lôi lão bản xuất hiện, mang theo 10 chiếc máy xay thịt.
Vừa rồi, nhân lúc kiểm tiền, Lôi lão bản và Quan Tổ đã thỏa thuận xong, 1 triệu tiền quyên góp, mua vị trí quảng cáo lần này.
Mở hộp.
Lộ ra máy xay thịt.
Lôi Hữu Tài hướng về phía mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Các vị, mời xem, đây chính là máy xay thịt lưỡi dao do công ty điện tử Lôi Lão Hổ của chúng tôi nghiên cứu. . ."
Bla bla bla một hồi khoác lác.
Toàn thể hàng xóm láng giềng, nhân viên công tác, quần chúng hóng chuyện: "..."
"Bịch bịch" ~~~ "Ôi" ~~~ Trực tiếp ngã la liệt một mảng, tứ phía!
Con mẹ nó, như vậy cũng được? !
Còn tiện thể quảng cáo?
Đúng là 'bậc thầy cmnr'!
Mà Charlie Cho, suýt chút nữa ngất xỉu.
Sau đó Lôi Hữu Tài vui vẻ cùng thư ký phối hợp, cầm cưa cưa đống gỗ thô thành từng khối nhỏ, bỏ vào máy xay thịt.
Bật điện.
Ong ong ong ~~ Rất nhanh, khối gỗ bị đánh nát, sau đó bị đánh thành hạt tròn, bột phấn.
Đổ đầy một chiếc cốc!
Một chiếc cốc 200 ml, đổ đầy mảnh gỗ vụn bột phấn.
Quan Tổ đem chiếc cốc này đặt trước mặt Charlie Cho:
"Nào, làm đi!"
Charlie Cho khóc không ra nước mắt.
Ống kính máy quay phim của TVB, suýt chút nữa đập thẳng vào mặt hắn.
Nhạc Tuệ Trinh đã kích động đến mức muốn bay lên!
"Ăn đi!"
Tống Tử Hào giơ tay lên, hô to, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Những người khác bị lôi kéo, cũng nhao nhao hô lên.
"Ăn đi!"
"Ăn đi!"
Tiếng hô vang trời.
Charlie Cho nhìn thấy cảnh này, còn có thể làm gì?
Chỉ có thể cố gắng mà ăn!
Quan Tổ nói đúng, làm nghị viên, là đại biểu của dân ý, là nhân vật của công chúng, 'răng vàng còn quý hơn kim cương', nếu không sau này còn ai phục hắn?
"Tôi muốn nước!"
Rất nhanh, một cốc nước được bưng lên.
Sau đó chính là quá trình gian nan kéo dài đến 10 phút để ăn bàn (dạng bột), gian nan nuốt, không ngừng gào lên đòi nước. . .
Cuối cùng, Charlie Cho "ăn xong", ôm bụng, vô cùng khó chịu.
Lúc này, Quan Tổ lại lấy ra một chiếc cốc, đưa đến trước mặt Charlie Cho.
"Nào, tiếp tục!"
Charlie Cho: "..."
Tống Tử Hào cùng đông đảo hàng xóm láng giềng, tiếp tục ồn ào:
"Ăn đi!"
"Ăn đi!" *N Charlie Cho thực sự muốn khóc!
Quan Tổ lúc này nói: "Tôi cũng không làm khó anh, sẽ không bắt anh ăn cả một cái bàn lớn, anh chỉ cần ăn hết 5 cốc là được, nếu như không muốn ăn, thì mỗi cốc quyên góp 20 vạn, anh tự chọn đi."
Charlie Cho nghĩ nghĩ, Ăn, là khẳng định không ăn nổi.
Cắn răng.
"Tôi quyên!"
"4 cốc là 80 vạn nhé."
"Được! ! !"
Quan Tổ nắm chặt tay Charlie Cho, hết sức kích động, đồng thời hô to: "Cảm ơn nghị viên Tào đã hào phóng quyên góp, chúng ta hãy cảm ơn anh ấy!"
"Rầm rầm ~~~~~ "
Cả công viên vang lên tiếng vỗ tay.
Charlie Cho khóc không ra nước mắt, ta không muốn quyên góp ~~~ đây chính là 80 vạn a! Thật sự là thổ huyết!
Cuối cùng, hắn không thể không nhịn đau, rời đi trong bộ dạng chật vật dưới sự dìu đỡ của thuộc hạ.
Quyên góp tiếp tục.
Mà lúc này Nhạc Tuệ Trinh đã hướng ống kính về phía những người quyên góp.
"Thưa bác, vì sao bác lại muốn quyên góp?"
Một ông lão: "Đương nhiên là ủng hộ A Tổ, dù sao A Tổ từ trước đến nay đều đối xử rất tốt với hàng xóm láng giềng, cậu ấy làm việc thiện là thực sự làm việc thiện, tôi tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ nói được làm được."
Một bà lão khác nói: "Lần này A Tổ nói muốn xây trường học phụ đạo, để những đứa trẻ học hành cho tốt, tôi tin tưởng cậu ấy, cho nên tôi ủng hộ cậu ấy."
Còn có một vị đến từ một cộng đồng khác ở Vịnh Causeway: "Tôi là phụ huynh của trường trung học Đông Nam, con tôi ở trường trung học Đông Nam có thành tích học tập tiến bộ rất lớn, may mắn có anh Tổ, cho nên lần này cố ý đến ủng hộ anh Tổ."
Hết người này đến người khác. . .
Nhạc Tuệ Trinh càng phỏng vấn, càng chấn động.
Mọi người đều không phải là hướng đến hạng mục từ thiện mà đến, mà là hướng đến sự tín nhiệm đối với Quan Tổ mà đến.
Quan Tổ này, rốt cuộc là có mị lực nhân cách đến mức nào?
Vậy mà có thể khiến cho từng người hàng xóm láng giềng tin tưởng như thế!
Có thể tưởng tượng, trước kia Quan Tổ chắc chắn đã làm rất nhiều việc thiện, mới có thể nhận được sự ủng hộ của hàng xóm láng giềng như thế.
Nhạc Tuệ Trinh không nhịn được nghĩ đến lần gần nhất phỏng vấn Quan Tổ, khi đó Hồng Kông đang bị bão, Quan Tổ đang cùng một số người già thảo luận quyên tiền để thông cống rãnh.
Người đàn ông này, quá nam tính!
So với những công tử bột theo đuổi mình, mạnh hơn rất nhiều!
Nhạc Tuệ Trinh không nhịn được ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trước mặt, tự tin, đẹp trai, có một trái tim lương thiện, có thực lực. . .
Càng đếm kỹ, càng xem lại càng thấy mị lực!
...
...
19:00 chiều, Tin tức của TVB cuối cùng cũng phát sóng.
"Kính chào quý vị khán giả, quý vị đang theo dõi bản tin đặc biệt buổi chiều của TVB."
Rất nhiều thị dân nhao nhao bật ti vi chờ đợi kết quả quyên góp + ăn bàn ngày hôm nay.
Kết quả là TVB rất ranh mãnh, mãi cho đến 19:30, phần cuối của bản tin, tin tức về quyên góp ở Vịnh Causeway mới xuất hiện.
"Hôm nay, chúng ta may mắn được chứng kiến một hoạt động quyên góp đặc biệt, còn được chứng kiến một màn cá cược 'ăn bàn' khiến người ta dở khóc dở cười."
"Rốt cuộc ai thua ai thắng? Đáp án tin chắc rằng thị dân đã thấy rõ, không sai, vào khoảng hơn 3 giờ chiều, số tiền quyên góp đã đạt đến 103 vạn!"
"Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức màn 'ăn bàn' của nghị viên Charlie Cho, dưới sự chứng kiến của mọi người, cuối cùng anh ta vẫn thực hiện lời hứa cá cược của mình."
"Cuối cùng, phóng viên tiền phương đã phỏng vấn một số người quyên góp, phần lớn những người này đều đến từ Vịnh Causeway và các cộng đồng xung quanh, từ lời nói của họ có thể thấy được sự tín nhiệm và cảm kích đối với nghị viên Quan, cũng như sự tán thành và tin tưởng vào nhân cách của nghị viên Quan."
"Lần này nghị viên Quan dễ dàng quyên góp được 1 triệu từ thiện, không biết có mang lại cảm hứng cho hơn 100 vị nghị viên khác trên toàn Hồng Kông hay không?"
"Chỉ cần thực tâm làm việc thiện, thì nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của hàng xóm láng giềng!"
...
Toàn bộ thị dân Hồng Kông sau khi xem xong tin tức, phản ứng đầu tiên chính là —— nghị viên Quan này, rất lợi hại.
Những biểu hiện của các ông lão, bà lão quyên góp kia sẽ không lừa dối người khác.
Chỉ bằng một tờ chương trình nghị sự, vậy mà thực sự quyên góp được 1 triệu từ thiện.
Hơn nữa chỉ mất 6 tiếng đồng hồ để quyên đủ.
Còn có những nghị viên khác trên toàn Hồng Kông sau khi xem tin tức, cũng không khỏi kinh ngạc trước tốc độ quyên góp này của Quan Tổ.
"Quyên góp dễ dàng như vậy sao?"
"Có nên hay không, ta cũng thử làm một lần?"
Một số nghị viên đã rục rịch.
...
Tây Cửu Long.
"Chỉ cần thực tâm làm việc thiện, thì nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của hàng xóm láng giềng!"
Nghị viên Vượng Giác Trần Quốc Quang Vinh xem tin tức, nghe được câu cuối cùng, linh cơ khẽ động. (Phim «Tứ đại gia tộc chi Long Hổ huynh đệ») "Có phải hay không ta cũng có thể mượn gió đông này, xây một trường học phụ đạo?"
"Tìm thị dân quyên góp?"
Nghị viên Trần Quốc Quang Vinh, từ thời đại của Tứ đại thanh tra đã là nghị viên, đến bây giờ đã hơn 10 năm trôi qua, ông ta đã tái đắc cử 2 lần, có cơ sở quần chúng không nhỏ ở Vượng Giác.
Thời đại Tứ đại thanh tra, ông ta tham ô không ít tiền, người khác đưa tiền, đưa mỹ nữ, đưa xe sang, đưa cổ phần, ông ta đều nhận hết.
Sau khi 'Liêm chính công thự' thành lập, ông ta vội vàng đưa tiền cho người nước ngoài, 'tẩy trắng', sau đó tiếp tục làm nghị viên.
Trong thời gian làm nghị viên, ông ta thường xuyên gây khó dễ cho các tiểu thương, sau đó thu phí bảo kê, rồi làm một số dự án của chính phủ, giữa chừng biển thủ một phần, kiếm được không ít tiền.
Lần này nhìn thấy Quan Tổ dễ dàng cầm được 1 triệu tiền quyên góp, lập tức lên tinh thần.
Trường học phụ đạo?
Ta cũng có thể làm!
Ta cũng vì thị dân tốt!
Có phải hay không ta cũng có thể quyên góp? Sau đó ta tham ô một phần?
"Ba ~~~ "
"Ngày mai sẽ làm!"
Ông ta kích động.
...
...
Một bên khác, Gần khách sạn Lệ Tinh, bên trong một khu chung cư đổ nát.
Ba tên tội phạm đang xem tin tức.
"Chúng ta từ Hồ Nam đến, chính là để phát tài. . ."
"Cướp tiệm vàng bạc, phải tẩu tán tang vật, quá phiền phức."
"Đám dân buôn chợ đen kia, chỉ chia cho chúng ta 3 thành, cướp 1 triệu, mới có thể kiếm được 30 vạn. . ."
Tên cầm đầu đeo kính gọng vàng, chỉ vào đống tiền mặt trong màn hình TV. (phim «Dân công nhập thành – Cửa hàng trộm cướp») "Các ngươi nhìn xem, đống tiền mặt này, hơn 100 vạn, hơn nữa còn không phải số seri liên tiếp."
"Địa điểm, công viên Vịnh Causeway, rất rõ ràng."
"Thời gian, tối nay 21:00 họ mới kết thúc, chúng ta tranh thủ buổi tối ra tay."
"Tiền, ít nhất cũng phải hơn 150 vạn tiền mặt!"
"Chúng ta đến đó, trực tiếp lái xe đến bên ngoài công viên ngồi chờ, quan sát bọn họ, nếu như bọn họ cầm hòm tiền đi ra, chúng ta liền trực tiếp cầm súng tiến lên, bắt cóc mấy người. . ."
"Trực tiếp cướp tiền, sau đó bỏ chạy!"
"Hành động kết thúc!"
"Hoàn mỹ!"
Sau khi nghe tên đeo kính gọng vàng phân tích, hai tên cướp còn lại đều cảm thấy rất có lý.
"Đại ca, em nghe anh!"
"Em cũng thấy chủ ý này không tệ."
Tên đeo kính gọng vàng đập đùi: "Tốt, vậy cứ quyết định như thế."
Nhìn đồng hồ, "Bây giờ cách 21:00 còn 2 tiếng 14 phút, đi! Bây giờ đi qua vẫn còn kịp!"
Kết quả, Một tiểu đệ giơ tay nói: "Đại ca, em muốn ăn chút gì đó."
Tên đeo kính gọng vàng tức giận tát một cái: "Thằng vô dụng này, lần nào có đại sự mày cũng căng thẳng, hễ căng thẳng là lại muốn ăn! Còn đổ mồ hôi đầy đầu, mày muốn cho người khác biết mày là người xấu sao?"
Tiểu đệ: "..."
Tên đeo kính gọng vàng: "Thôi được rồi, đi ăn chút gì đi. . ."
...
1 tiếng sau, 20:04.
Ba tên tội phạm lái một chiếc Santana màu đen, đi đến bên ngoài công viên Vịnh Causeway, cách khoảng 20 mét.
Lúc này người ở công viên Vịnh Causeway không quá đông, cho nên chỗ đỗ xe ven đường chưa kín.
Ba tên tội phạm tìm một chỗ đỗ xe có máy tính tiền tự động còn trống, đỗ xe.
Vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa công viên đối diện, khoảng cách 10 mét, vô cùng thuận tiện.
Thái Bảo nhìn thấy có xe đỗ, liền cười ha hả chạy nhanh tới.
"Xin chào ~~~ "
Cúi đầu, xoay người, cười chào hỏi.
"Có phải đỗ xe không?"
Ba tên tội phạm cảnh giác nhìn Thái Bảo, nhưng nhìn thấy khăn lau, chổi lông gà của Thái Bảo, lập tức bình tĩnh lại.
Đến Hồng Kông cũng đã được mấy ngày, bọn hắn cũng được người khác chỉ bảo về quy tắc đỗ xe ở Hồng Kông.
"Không cần, chúng tôi ở đây dừng lại nghỉ ngơi một chút. . ."
Tên đeo kính gọng vàng cười nói, mặt tươi cười, nhìn rất hiền lành.
Thái Bảo: "Được rồi, làm phiền rồi."
Thái Bảo tiếp tục đi làm việc với những chiếc xe khác, cách đó không xa một chiếc máy tính tiền tự động kêu tít tít tít, Thái Bảo nhanh chóng đến trả tiền, sau đó vặn đồng hồ trở về.
Cho đến lúc này, tên đeo kính gọng vàng mới thu hồi ánh mắt, thả lỏng cảnh giác.
Bọn hắn không hề chú ý, Thái Bảo lúc này lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Chờ lau thêm mấy chiếc xe nữa, Thái Bảo vội vàng chuồn đi, tìm một cửa hàng vắng vẻ.
"Ông chủ, cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc."
"Anh Thái Bảo à, anh cứ gọi đi." Ông chủ đã rất quen với Thái Bảo.
Thái Bảo vội vàng gọi điện thoại cho Hoa, liên tục lau mồ hôi trên trán.
"Alo, Hoa à! Lại xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì?"
"Cậu đang ở đâu?"
"Ở bên này công viên."
"Vậy thì tốt, mau nói cho anh Tổ, có ba tên trông giống như tội phạm, đang ngồi xổm bên ngoài công viên, tôi thấy hình như có súng."
Thái Bảo có thể coi là dân giang hồ lâu năm, đừng thấy hắn nhát gan, nhưng kinh nghiệm rất phong phú, liếc mắt liền nhận ra ba tên kia có vấn đề.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận