Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 96

Nàng vung tay: "Đi ngủ!"
Khuôn mặt đột nhiên rơi vào một chùm bông mềm, sắc mặt Tống Thời Án vốn đã xấu hổ lại càng đỏ thêm mấy phần, hắn há miệng định bảo nàng buông mình ra, kết quả vừa mới mở miệng, trong miệng lại đột nhiên có thêm vật gì đó.
Hắn nhất thời không kịp phản ứng, quai hàm động đậy mấy lần.
Đến khi kịp nhận ra mình vừa làm gì, cả người hắn đều ngây dại vì kinh hãi.
Khương Xuân "tê" một tiếng, hít ngược một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn Tống Thời Án khẽ liếm một chút, cảm thấy quả thực có chút khó tin.
Gia hỏa này, vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy?
Lại còn là chủ động làm!
Đây gọi là gì? Người không thể xem bề ngoài sao?
Gia hỏa này quả nhiên không giống vẻ ngoài thanh lãnh cao ngạo, chính là kẻ mang một bụng "kỳ tư diệu tưởng" muộn tao!
Đầu óc Tống Thời Án trống rỗng, rất lâu sau mới tìm lại được ý thức.
Lập tức xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhưng cho dù có lỗ hắn cũng không thể chui, hắn phải giải thích với Khương Xuân, nếu không nàng sẽ hiểu lầm mình.
Tống Thời Án cuống quýt nhổ ra, có lẽ vì quá hoảng loạn, vùng vẫy nhiều lần vẫn không thành công.
Khương Xuân bị hắn làm cho tê dại, thoải mái đến mức nàng nhắm mắt, hừ nhẹ một tiếng.
Động tác của Tống Thời Án dừng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng nằm ngửa trên gối, mắt hạnh khép hờ, răng chống đỡ môi, một bộ dáng vừa ẩn nhẫn vừa thích ý.
Hiển nhiên là rất thích hắn đối xử với nàng như vậy.
Hắn mấp máy môi, day dứt một hồi lâu.
Một lát sau, hắn thở dài một hơi, lại cúi mặt xuống, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Đã nàng thích, vậy thì mình chiều theo nàng.
Ngây ngốc sững sờ một hồi, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, đem những gì học được từ nàng sử dụng ra.
Khương Xuân suýt chút nữa vểnh ngược lên, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Tống Thời Án nhận được khích lệ lớn lao, lại chuyển sang phía bên kia, làm một bộ bách khoa toàn thư.
Khương Xuân a da đến muốn c·h·ế·t, không thể tránh khỏi động tình, nếu không phải hắn hiện tại thể cốt suy yếu, nàng đã muốn trực tiếp cùng hắn đôn luân.
Trước khi nàng không khống chế được ý niệm trong đầu, nàng khó khăn gọi hắn dừng lại: "Đủ rồi, đủ rồi, phu quân, người còn đang bệnh, không nên làm quá nhiều động tác miệng lưỡi, hôm nay đến đây thôi."
Tống Thời Án: ...
Hắn nén không nổi lòng xấu hổ, lần nữa cuốn tới.
Hắn thẹn quá hóa giận quát: "Ngươi ngậm miệng, không ai coi ngươi là câm điếc."
Khương Xuân bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu: "Ta đây là vì muốn tốt cho người, nếu còn giày vò thêm nữa, ta cũng không dám đảm bảo mình sẽ nhịn được không cưỡng ép ngươi."
Tống Thời Án: ...
Nghe đi, nghe đi, nghe giọng điệu sơn đại vương của cô gái này mà xem, hắn còn cho rằng mình là phu nhân bị nàng cướp về trại.
Nhưng hắn không dám mạo hiểm, vạn nhất nàng nói được làm được, lấy thể cốt hiện tại của mình, cộng thêm bệnh tình, khẳng định sẽ không toàn mạng.
Bị giam trong thiên lao, chịu đủ loại hình phạt tra tấn nửa năm không mất mạng, cuối cùng lại mất mạng vì chuyện này, hắn gánh không nổi mất mặt này.
Cho nên hắn quyết đoán dời vị trí, làm sạch miệng, vùi mặt vào giữa hai chùm bông, sau đó nhắm chặt hai mắt.
Khương Xuân khẽ thở ra.
...
Quyết định rồi, đợi lò sưởi đá làm xong, liền tuyệt đối không cùng hắn ngủ chung chăn nữa.
Ôm hắn ngủ dễ chịu thì dễ chịu, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn, quá tra tấn người.
Hắn bị tra tấn, mình cũng bị tra tấn.
Vừa rồi cũng không chỉ riêng mình nàng động tình, chính hắn cũng có biến hóa.
Vì thân thể khỏe mạnh của hai người, vẫn nên ngủ riêng chăn thì hơn.
Bất quá, những gì cần khen vẫn phải khen, không cổ vũ hắn, nhỡ hắn cho rằng mình không thích, bị đả kích, sau này không chịu chủ động phục thị mình thì sao?
Đây chính là đại sự quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của mình, nhất định không thể khinh thường.
Nàng châm chước một phen, "cảm động" nói: "Phu quân đối xử với ta như vậy, ta thật sự rất cao hứng, cũng rất thích."
Tống Thời Án: ...
Hắn đang cố gắng chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc sẽ giải tỏa được mọi buồn phiền, tỉnh lại có lẽ sẽ quên được chuyện xảy ra tối nay.
Vậy mà nàng không cho phép, lại quang minh chính đại nói những lời, những lời làm người ta khó xử như vậy...
Gia hỏa này đúng là không biết thẹn thùng là gì!
Hắn đáp rất nhanh: "Biết rồi, không còn sớm nữa, mau ngủ đi."
Khương Xuân nghe ra sự hoảng loạn và xấu hổ trong câu nói của hắn, nhịn không được trêu ghẹo: "Phu quân không muốn nghe ta bình luận về kỹ thuật của người sao?"
Tống Thời Án không chút suy nghĩ trả lời: "Không muốn."
Còn muốn bình luận kỹ thuật của mình?
Chi bằng trên trời giáng xuống một đạo lôi, bổ hắn về kiếp trước, hắn thà làm một lão già tóc hoa râm, đi đứng không vững, cũng không muốn trải qua chuyện xấu hổ như vậy.
Khương Xuân "chậc" một tiếng, tiếc hận nói: "Vậy thật đáng tiếc, lời bình của ta rất chuyên nghiệp, phu quân nhất định sẽ được lợi không nhỏ."
Dù sao kiếp trước nàng cũng đã xem qua hàng trăm, hàng ngàn con "heo chạy", lý luận tri thức tương đối phong phú, là "miệng lưỡi vương giả" thực thụ. (ý nói lý thuyết giỏi nhưng thực hành kém)
Tống Thời Án mơ hồ nói: "Không nghe, không nghe, ta đã ngủ rồi."
Khương Xuân: ...
Hay cho hắn, vậy mà lại dùng chiêu trò của mình!
Cái này gọi là gì? Gần son thì đỏ, gần mực thì đen?
Đương nhiên, mình là son. (nguyên văn là chu sa - một loại khoáng vật màu đỏ)
* Có lẽ là do uống thuốc của Tiểu Tề đại phu kê đơn, Tống Thời Án bị phong hàn lần này, đến nhanh mà đi cũng nhanh, mỗi ngày một đỡ hơn.
Mặt đất bên ngoài còn chưa khô hẳn, bệnh của hắn đã khỏi hoàn toàn.
Khương Xuân dõng dạc tuyên bố mình mới là công thần, toàn bộ là nhờ mình, cái "túi nước ấm bằng thịt" này, hắn mới có thể khỏe nhanh như vậy.
Tống Thời Án giận mà không dám nói gì, chấp nhận lý lẽ này của nàng.
Bởi vì hắn đã có dự kiến trước, liệu định phàm là mình dám phản bác nàng, nàng liền sẽ lôi chuyện hai người không mặc quần áo ôm nhau ngủ ra nói, thậm chí còn có thể liên lụy đến chuyện mình hôn vật kia trước người nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận