Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 181

Chuyện này cũng không ổn.
Ở nhà mình thì còn đỡ, nếu theo mình ra ngoài dự tiệc, nàng cũng cứ giữ cái bộ dáng không hiểu chuyện thế này, người ngoài không biết sẽ cười chê nàng thế nào đây.
Tống tam thái thái Thu thị xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo quanh Trang thị cùng Khương Xuân, thấy Trang thị đem miếng thịt viên cua vừa cắn một miếng nhỏ đặt qua trong mâm.
Nàng lập tức tự mình đưa tay gắp một miếng thịt viên cua đến trong chén mình, cắn một miếng lớn, nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống.
Sau đó cười híp mắt hỏi Khương Xuân: "Xuân nương nha, ngươi nếm thử xem mùi vị thịt viên cua này thế nào?"
Thân mật gọi một tiếng.
Khương Xuân đem chút đồ ăn cuối cùng trong chén vét vào miệng, nhanh chóng nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống, quay người đưa bát cho San Hô, hướng nàng cười hắc hắc.
Sau đó quay trở lại, nói với Thu thị: "Tam thẩm, ta thấy rất là không tệ, ta chưa từng nếm qua viên thịt nào ngon như vậy.
Ai nha, đột nhiên nhớ ra, hiện giờ đang là mùa cua? Sao nhà ta không mua mấy sọt cua về hấp ăn?"
Thu thị cười nói: "Chuyện này có gì đáng nói, bảo mẫu thân ngươi một tiếng, để nàng sai người đi mua mấy sọt cua về là được."
Khương Xuân quay đầu, vẻ mặt mong đợi nhìn Trang thị, nũng nịu nói: "Mẫu thân, con dâu còn chưa nếm qua cua hấp bao giờ, người mua mấy sọt cho ta ăn đi."
Trang thị vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng nếu mình không mua cho nàng, quay đầu nàng nhất định có thể làm ra chuyện đến nhà người khác làm khách, nhìn người ta hấp cua mà chảy nước miếng.
Đồng thời còn không quên lớn tiếng ồn ào "Ta cho tới bây giờ chưa ăn qua cua hấp đâu......"
Còn chưa đủ mất mặt.
Trang thị tức giận nói: "Mua, mai sẽ sai người mua cho ngươi, mua ba sọt lớn, đủ cho ngươi ăn chưa?"
Khương Xuân có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ sợ không đủ, riêng cha ta cùng biểu huynh đã có thể xử lý một sọt.
Còn lại hai sọt, cả nhà chúng ta chia ra, mỗi người nhiều nhất cũng chỉ được sáu, bảy con, còn chưa đủ ta nhét kẽ răng."
Trang thị: ......"
Một sọt cua hai mươi con, ba sọt là sáu mươi con, nàng nghĩ đến trong nhà tính cả Khương lang quân và Trịnh tiểu lang quân, cũng mới chỉ có tám miệng ăn, thế nào cũng đủ.
Mấy năm nay trong nhà tầm mười nhân khẩu, cũng chỉ mua ba sọt mà thôi.
Ai ngờ Khương Xuân cái thùng cơm này, không riêng ăn cơm nhiều, mà đòi hỏi cũng không kém chút nào.
Nàng hít sâu một hơi, hỏi từng chữ một: "Vậy, ngươi, cảm, thấy, ta, nên, mua, bao, nhiêu, sọt?"
Khương Xuân cười hì hì nói: "Cua tính lạnh, phu quân không cho phép ta ăn nhiều, vậy cứ tùy tiện mua năm sọt giải thèm một chút."
"A, không đúng." Thu thị giả bộ không hiểu, "Mới vừa rồi Xuân nương ngươi không phải nói chưa từng nếm qua cua hấp sao, sao bây giờ lại nói Án ca nhi không cho phép ngươi ăn?"
Khương Xuân cười hì hì nói: "Chưa ăn qua cua nhà ta mà, này làm sao có thể tính là chưa ăn qua chứ?"
Cua ở kinh thành năm mươi văn một cân, cua ở Hồng Diệp Trấn lại chỉ bán ba mươi văn một cân, Trịnh Nghệ thương cháu gái, hàng năm vào tháng tám đều sẽ gửi cua cho Khương gia.
Khương Xuân chẳng những nếm qua cua, mà còn rất biết ăn, không giống những người giàu có kia còn phải mượn công cụ gõ gõ đập đập, nàng chỉ dùng tay và miệng, là có thể gặm sạch sẽ.
Thu thị bật cười, vừa cười vừa liếc nhìn sắc mặt Trang thị.
Trang thị tức giận đến mức suýt nữa lại ôm tim.
Cái gia hỏa không cần mặt mũi này, vì lừa được ăn chút gì, thật sự là nói dối không chớp mắt.
Mình thật sự là tin lời ma quỷ của nàng!
Thiên phương mới đã đáp ứng, giờ mà thay đổi, mặt mũi bà bà như mình để đâu?
Trang thị trừng nàng một cái, tức giận nói: "Năm sọt thì năm sọt, dù sao cữu cữu các ngươi mượn ta năm ngàn lượng bạc, vẫn còn chưa đến mức không mua nổi mấy sọt cua."
Khương Xuân nghe vậy, lập tức "đánh rắn động cỏ", giật giật y phục trên người mình, lại đưa tay giật giật y phục trên người Tống Thời Án, nói: "Mẫu thân, mai mời thợ may đến may cho chúng ta mấy bộ y phục mặc ngoài được không?
Ta và Âm tỷ muội còn đỡ, cùng lắm thì không ra khỏi cửa, phu quân lại cần phải ra ngoài gặp người, không có mấy bộ y phục mặc ngoài sao được?"
Trang thị liếc qua y phục trên người con trai một chút, hừ nhẹ một tiếng: "Cái này còn cần ngươi nói? Không riêng ba người các ngươi phải may y phục, ta và tam thẩm ngươi cùng Nguyệt tỷ muội cũng phải may y phục, bây giờ trên người chúng ta mặc vẫn là y phục mượn từ hiệu may về."
Khương Xuân lập tức vui vẻ ra mặt, còn dày mặt nói thêm một câu: "Đồ trang sức, son phấn cũng cần, ta là phụ nhân thì còn đỡ, Tam muội muội và Tứ muội muội là hai tiểu nương tử trẻ tuổi, cần phải ăn diện."
Trang thị đặt chén cơm xuống bàn, hậm hực nói: "Chỉ có ngươi là nhiều chuyện, bữa cơm này còn có để cho ta ăn hay không?"
"Người ăn đi, người ăn đi." Khương Xuân rụt cổ lại, thấy San Hô bưng cơm Bích Ngạnh tới, lập tức không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm.
Bà bà không có cự tuyệt, chính là đáp ứng rồi.
Tốt a, mình rất nhanh sẽ có quần áo mới, đồ trang sức và son phấn mới.
Trẻ con khóc là có sữa ăn, nàng luôn ghi nhớ mình vào kinh là để hưởng phúc, muốn cái gì là phải đòi cái đó.
Đồ vật có được mới là của mình, còn lại đều là hư ảo.
* Cơm xong, các nha hoàn bưng trà lên, Khương Xuân uống một ngụm.
Sau đó đứng dậy, nói muốn đến tiền viện thăm cha và biểu huynh.
Bởi vì tiền viện không có nam nhân bên ngoài, chỉ có Khương lang quân và Trịnh tiểu lang quân ở, Trang thị cũng không ngăn cản, nhưng ngược lại giữ con trai mình lại.
Lúc trước nàng đang tức giận, chỉ hỏi tình hình của con trai, quên mất Âm tỷ muội.
Giờ nhị đệ và nhị đệ muội còn chưa về, nàng là Đại bá mẫu nếu mặc kệ không hỏi, quay đầu lão thái thái trở về, khẳng định sẽ tìm mình gây chuyện.
Nàng cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi: "Âm tỷ muội sao cũng ở Khương gia? Con tìm được con bé thế nào?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Tống Thời Âm nhất thời "lộp bộp" một tiếng, quả nhiên chuyện gì đến vẫn phải đến, căn bản trốn tránh không được.
Nàng ngước mắt nhìn Tống Thời Án.
Tống Thời Án cũng không giấu giếm, từ từ nói: "Có người lén đưa tin cho con, về phần là ai thì mẫu thân đừng hỏi, đối phương không muốn bại lộ thân phận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận