Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 71

Khương Xuân cũng không tranh luận với hắn, gật đầu lia lịa nói: "Vâng vâng vâng, phu quân nói đúng."
Với thái độ này, còn không bằng cùng hắn tranh luận.
Hắn vừa thẹn vừa xấu hổ, quay người ngồi vào trước bàn ăn, không để ý tới nàng.
Khương Hà từ trong sân đi tới, mang trên mặt nụ cười hưng phấn: "Con la này tốt, đến nhà ta sau nên ăn một chút, nên uống một chút, không có chút nào ngang bướng, là cái dễ nuôi."
Trước đó, Khương Hà để Khương Vịnh cùng đi một chuyến đến Tiểu Lý Trang, vừa nhìn liền chọn trúng con la này, sau đó chiều hôm qua lại đi một chuyến, đem nó mua về.
Bởi vì có quan hệ thân thích, cộng thêm Khương Vịnh lại là người hiểu chuyện, cho nên người bán đã giảm giá cho hắn, chỉ tốn mười lăm lượng sáu tiền bạc.
Khương Xuân vốn dự tính là mười bảy lượng bạc, như vậy, tổng cộng tiết kiệm được một lượng tư tiền bạc.
Khương Xuân cười nói: "Đều nói súc vật thông nhân tính, không chừng nó hiểu được đến nhà ta là đến hưởng phúc, trong lòng lại vui mừng không thôi."
Khương Hà bị chọc cho cười ha ha, tán đồng gật đầu nói: "Đúng, chính là như thế cái lý."
Ăn cơm xong, Khương Hà đi mấy làng lân cận thu mua heo.
Bởi vì chuyện của Khương Xuân, quầy thịt trên trấn cũng ba ngày không có mở cửa, có khách hàng cũ cần gấp thịt còn nhờ người trong thôn đến hỏi thăm bao lâu mở cửa lại.
Nếu không đi thu mua heo, ngày mai không có heo để mổ, vẫn là không bày hàng được.
Cho nên, việc đi lên trấn tìm thợ mộc đặt làm xe la liền rơi xuống trên đầu Khương Xuân.
Khương Xuân lục mấy lượng bạc vụn trong túi tiền, đi tây phòng hỏi Tống Thời Án: "Phu quân, chàng có muốn cùng ta lên trấn dạo chơi một chuyến, thuận tiện đi thăm Vương Ngân Nhi không?"
Mấy ngày nay đều bận rộn sống chuyện của nàng, cũng không biết Vương Ngân Nhi ra sao.
Chủ yếu là đi báo cái bình an, trước đó Lưu Khải Đàn tại Vương gia diễn một màn kia, Vương Ngân Nhi thấy được rõ ràng, cũng kịp thời nhắc nhở mình.
Bây giờ sự tình đã giải quyết, Khương Xuân tiện đường đi theo nàng nói một tiếng, cũng tránh cho nàng lo lắng cho mình.
Tống Thời Án không nói đồng ý cũng không nói cự tuyệt, chỉ thản nhiên nói: "Với thể cốt hiện tại của ta, chỉ sợ đi không đến trấn đã mệt mỏi rã rời."
Khương Xuân lườm hắn một cái: "Ta lẽ nào là kẻ ngốc? Đã hỏi chàng, tự nhiên là muốn đi nhà Trâu lý chính mượn xe la."
Tống Thời Án giương mắt, liếc nhìn nàng một chút, sau đó hừ nhẹ một tiếng: "Đừng nói mạnh miệng, ngươi cứ mượn được rồi hãy hỏi ta, vạn nhất bị người khác mượn đi thì sao?"
Khương Xuân cảm thấy lời này có lý, cũng không so đo thái độ kỳ quái này của hắn, nhấc chân đi nhà Trâu lý chính.
May mắn là xe la ở nhà, Khương Xuân rút hai mươi văn tiền cho vợ Trâu lý chính là Tiền nương tử, thuận lợi đem xe mượn được.
Nàng lái xe la về đến nhà, đi vào tây phòng, âm dương quái khí mà nói: "Xe la mượn về rồi, Tống đại gia, làm phiền ngài di giá lên xe la."
Tống Thời Án trừng nàng một chút.
Trong mắt phượng uy nghiêm mười phần, nhưng Khương Xuân không sợ hắn chút nào, cười hì hì nói: "Có cần ta ôm chàng không? Cần thì chàng cứ lên tiếng, không cần khách khí với ta, dù sao hai ta đều đã thân..."
"Không cần!" Tống Thời Án vội vàng lên tiếng cắt ngang nàng, tức giận nói: "Nàng có thể đừng có ăn nói không lựa lời như vậy được không? Nếu là bị người nghe thấy, xem nàng sau này làm sao gặp người!"
Khương Xuân thản nhiên nói: "Có gì mà không nhận ra người, ta hôn phu quân của ta, thiên kinh địa nghĩa, làm phiền người nào?"
Tống Thời Án nhắm mắt lại, muốn nói làm phiền mình, nhưng không dám.
Sợ nàng nghe xong nổi điên, không quan tâm chạy tới cưỡng hôn mình.
Chỉ có thể trầm mặc xoay người xuống giường đi giày, sau đó tự lo đi ra ngoài.
Khương Xuân bước chân nhẹ nhàng theo sau hắn.
Tống Thời Án lưng thẳng tắp, như tùng như trúc, đi lại trầm ổn, mỗi một bước giống như là cầm thước đo đạc qua.
Nghiễm nhiên một phái đại gia công tử dáng vẻ.
Chậc chậc, thể cốt của hắn mới có chút khởi sắc, người liền có chút khác biệt.
Rất khó tưởng tượng hắn hoàn toàn khôi phục sau, lại nên như thế nào.
Phải biết hắn cũng không phải là thư sinh yếu đuối, người ta từ nhỏ tập võ, văn võ song toàn, từ nhỏ chính là lão đại trong đám thế hệ trẻ của các thế gia đại tộc ở kinh thành.
Sau đó lão đại liền bị Khương Xuân ôm eo, bế lên xe la.
Tống Thời Án sắc mặt lập tức đỏ lên, mới định mở miệng cự tuyệt, người đã ở phía sau xe, trên đệm rơm, ngồi xuống.
Khương Xuân cười hì hì nói: "Ta ôm chàng lên, dù sao cũng tốt hơn chính chàng chổng mông lên, ấp a ấp úng nửa ngày mới bò lên được?"
Tống Thời Án đang định mở miệng lập tức ngậm lại.
Chổng mông lên ấp a ấp úng hướng vào trong xe bò, thực sự quá không văn nhã, quả thực chính là có nhục nhã nhặn!
Dù sao đã bị nàng ôm tới ôm lui không biết bao nhiêu lần, thêm một lần nữa cũng không có gì to tát.
Khương Xuân cong cong khóe môi, nhảy lên xe la, vung roi điều khiển xe, hướng trấn trên đi tới.
Đến Hồng Diệp Trấn, ven đường có phụ nhân nhận ra Khương Xuân, lớn tiếng hỏi: "Khương nương tử, quầy thịt nhà cô mấy ngày không có mở cửa, bao lâu thì mở cửa lại? Mỡ heo trong nhà sắp hết, phải mua chút mỡ lá."
Khương Xuân cười nói: "Trong nhà có việc, chậm trễ mấy ngày, đến mai liền mở cửa."
"Đến mai mở cửa? Vậy là tốt rồi." Phụ nhân kia trên mặt lộ ra ý cười, dặn dò: "Để dành cho ta nửa miếng mỡ lá, sáng mai ta cho tiểu tôn tử ăn cơm xong liền đến lấy."
Khương Xuân đáp: "Được rồi."
Trên đường đến tiệm thợ mộc, gặp mấy người khách hàng giống như phụ nhân này, hỏi thăm bao lâu thì mở quầy bán hàng, Khương Xuân đều kiên nhẫn từng người thông báo.
Có yêu cầu giữ trước, nàng cũng đều đáp ứng.
Tống Thời Án ngồi ở phía sau xe, ánh mắt phức tạp mà nhìn xem hết thảy.
Lúc nàng buôn bán, biểu hiện rõ ràng là người kiên nhẫn lại có tính tình tốt, hoàn toàn không giống như là tuần hải dạ xoa hung hãn, không nói đạo lý trong truyền thuyết.
Cũng đúng, tuần hải dạ xoa hung hãn mà không thèm nói đạo lý là Khương Xuân đời trước, nàng chỉ là một cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể Khương Xuân mà thôi.
Nghĩ lại đúng là điên, một cô hồn dã quỷ không rõ lai lịch như vậy, mình cũng dám chủ động cùng nàng hôn môi.
Nếu có một ngày bị nàng hại c·h·ế·t, cũng là hắn gieo gió gặt bão, chẳng trách người bên ngoài, ai bảo định lực của mình không đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận