Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 70

Bằng lương tâm mà nói, cái mùi này cũng không làm hắn chán ghét.
Thậm chí có chút thích.
Nhưng hành vi lớn mật như thế của nàng làm hắn có chút không biết làm thế nào.
Trong lòng hết sức hoảng hốt.
Khương Xuân lại như mèo con gặp được cá con, ngậm lấy môi trên của hắn cọ xát một hồi lâu, vẫn chưa đủ nghiền, lại ngậm lấy môi dưới của hắn mút.
Thỉnh thoảng còn dùng răng khẽ cắn mấy lần.
Tống Thời Án là một người không gần nữ sắc, trong phòng ngay cả nha đầu thông phòng đều không có, làm sao trải qua chuyện này?
Bất quá chỉ một lát, liền bị nàng hôn đến mức thở hồng hộc, tim đập kịch liệt, trong đầu loạn thành một mớ hỗn độn.
Thân thể hai người kề sát vào nhau, Tống Thời Án mặc áo trong, mà Khương Xuân mặc chính là tiểu y, đều là một lớp vải bông đơn bạc.
Cho nên tùy ý liền có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, cùng với sự mềm mại trước ngực Khương Xuân.
Tống Thời Án cảm thấy mình sắp không thở nổi, tay chân mềm nhũn như mì sợi, vốn đang quỳ ghé vào giường, kết quả trực tiếp nằm sấp lên người Khương Xuân.
Nhưng phía dưới lại là lần nữa không thể tự chủ mà có phản ứng.
Khương Xuân bắt lấy cánh môi mềm mại của hắn hôn một cái thỏa thích, lúc này mới lưu luyến không rời buông hắn ra.
Chủ yếu là gia hỏa này không biết là quá khẩn trương hay là quá khiếp sợ, thậm chí ngay cả hô hấp đều quên mất.
Nàng lo lắng nếu mình không buông hắn ra, hắn có thể tự mình nín thở đến ngất đi.
Nhưng Tống Thời Án phản ứng chậm mất mấy nhịp, người đã được buông ra một lúc lâu, mới phản ứng lại.
Sau đó tay chân cùng sử dụng, vội vàng hấp tấp bò lại đầu giường, nơi đặt gần lò sưởi, chui vào trong chăn, trực tiếp kéo chăn qua đỉnh đầu, đem mình bọc lại kín mít.
Hắn trốn ở trong chăn, đưa tay che ngực đang đập thình thịch, gấp rút thở phì phò, khuôn mặt nóng bừng như lửa đốt.
Qua chừng nửa khắc đồng hồ, khí tức của hắn lúc này mới dần dần bình phục lại, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
Hắn liếm liếm bờ môi, sau khi bị nàng vừa hôn vừa chịu lại vừa mút, giày vò một trận, giờ đây có chút tê dại lại có chút sưng, còn hơi đau nhè nhẹ.
Hắn nhắm mắt lại.
Gia hỏa này......
Quả thực làm hắn không biết phải làm sao cho phải.
Dù đời trước hắn có kiến thức rộng rãi thế nào, cũng chưa từng thấy qua nữ tử nào không biết xấu hổ như nàng.
Hôn hắn thì thôi đi, lại còn bày ra nhiều trò như thế......
Trong đầu không tự chủ được hiện ra những việc nàng mới làm với mình, khuôn mặt đỏ ửng vừa mới nhạt xuống lại lần nữa nóng lên.
Không được, không thể cứ dung túng nàng như thế, nếu không lần sau nàng còn không biết sẽ làm ra những chuyện quá đáng hơn với mình.
Hắn đột nhiên kéo chăn xuống, xoay người về hướng cuối giường, chuẩn bị thao thao bất tuyệt phê phán nàng một trận, lời đến khóe miệng lại trở thành: "Ngươi, ngươi sao có thể như thế? Quả thực, quả thực vô sỉ......"
Khương Xuân đang đắm chìm trong dư vị, nghe vậy liền cười nhạo lại nói: "Ai nha nha, phu quân nói gì vậy? Rõ ràng là ngươi sờ soạng leo đến đầu giường ta, lén lút hôn ta......
Muốn nói vô sỉ, vậy cũng là ngươi, kẻ hôn ta trước, mới vô sỉ!"
Tống Thời Án tức giận nói: "Còn không phải là bị ngươi làm cho?"
Khương Xuân hừ nhẹ một tiếng, được tiện nghi còn khoe mẽ: "Ngươi hoàn toàn có thể không nhận sự bức bách của ta, dù sao đối với ngươi mà nói, ta tha thứ hay không tha thứ cho ngươi cũng không phải là chuyện quan trọng gì?"
Tống Thời Án lâm vào trầm mặc.
Nếu thật sự không quan trọng, hắn cần gì phải hơn nửa đêm không ngủ được, bò qua đó hôn nàng?
Khương Xuân thấy hắn không lên tiếng, vốn có chút chột dạ, nhưng lập tức khí diễm tăng vọt, lẩm bẩm nói: "Chỉ là đơn giản hôn một cái thôi, lại không có cùng ngươi lưỡi hôn, có gì to tát đâu, đáng để ngươi lải nhải!"
Tống Thời Án: "???"
Lưỡi hôn?
Nàng còn muốn đưa lưỡi vào trong miệng mình? Hoặc là ép buộc mình đưa lưỡi vào trong miệng của nàng?
Cái này, đây quả thực là muốn xấu hổ chết người!
Chỉ cần nghĩ đến, liền khiến hắn xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, không chỉ đỏ mặt đến mức như sắp nhỏ máu, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Nàng không tha thứ cho mình thì cứ không tha thứ, hai người sớm tối cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp nhau, nàng lại là người có tính tình hướng ngoại, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng không nhịn được.
Mình không nên nhượng bộ, đáp ứng yêu cầu vô lý của nàng mới đúng.
Bây giờ thì hay rồi, nàng là cái loại lòng tham không đáy, không biết xấu hổ, một khi đã quen mùi, sao lại có thể từ bỏ ý đồ, sau này khẳng định sẽ bày trò uy h·i·ế·p mình.
Khương Xuân thấy hắn vẫn không lên tiếng, cười hì hì nói: "Phu quân không phản đối, vậy là đồng ý cùng ta lưỡi hôn rồi?"
Tống Thời Án lập tức nói: "Ngươi đừng có mơ!"
Khương Xuân bĩu môi, sớm đã biết sẽ như vậy.
Bất quá nàng cũng không tiếp tục truy đuổi không bỏ, hôm nay là lần đầu hắn nếm vị ngọt, dù sao cũng phải cho hắn chút thời gian thích ứng.
Bức bách quá đáng, không chừng sẽ hoàn toàn ngược lại, hắn lại lui về trong vỏ của mình.
Vậy thì khó làm.
Phải từ từ, từ từ ăn, không thể ăn một miếng mà béo ngay được.
* Ngày kế tiếp, sau khi Tống Thời Án rửa mặt xong, ngồi ở bên bàn cạnh giường chép sách, vừa chờ ăn điểm tâm.
Thường ngày đều là Khương Xuân đến gọi mình, cha vợ Khương Xuyên rất ít khi vào phòng phía tây của bọn hắn, mà gia hỏa Khương Xuân này lại chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội lấy lòng hắn.
Kết quả hôm nay người đến gọi mình ăn cơm lại là Khương Xuyên.
Nàng lại muốn giở trò gì?
Tống Thời Án mặt lạnh bước xuống giường, đi vào nhà bếp.
Thừa dịp Khương Xuyên vào trong viện lấy đồ, hắn đi đến trước mặt Khương Xuân, lạnh lùng nói: "Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn tha thứ cho ta, đừng có bày trò nữa."
Nếu như nàng dám nói muốn hắn hôn lại nàng một lần hoặc mấy lần, nàng mới bằng lòng tha thứ cho mình, thì hắn tuyệt đối sẽ không nuông chiều nàng nữa, tại chỗ liền sẽ trở mặt với nàng.
Khương Xuân nghe được sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Ta cũng không có ý định làm loạn, phu quân, ngươi hiểu lầm chỗ nào rồi?"
Tỉnh táo lại, nàng "phốc" một tiếng cười ra, vừa múc cháo vào bát vừa trêu chọc: "Nguyên lai phu quân sợ ta không tha thứ cho ngươi nha? Xem ra ta ở trong lòng phu quân có địa vị không thấp a."
Tống Thời Án lúc này mới hiểu được là mình hiểu lầm, trên mặt có chút không nhịn được, đỏ mặt mạnh miệng nói: "Ta, ta chỉ là sợ cha lo lắng mà thôi, ngươi bớt suy nghĩ lung tung đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận