Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 91

Sau đó tìm được đầu lưỡi của hắn, quấn quýt lấy nhau.
Đôi mắt phượng híp lại của Tống Thời Án bỗng nhiên mở to, cả người sững sờ tại chỗ.
Nàng, đầu lưỡi của nàng luồn vào trong miệng mình?
Còn, còn đang tiến công bao vây chặn đánh đầu lưỡi của mình...
Tống Thời Án lưng tê dại một hồi, tay chân có chút mềm nhũn, suýt chút nữa ôm không nổi nàng.
Chuyện này còn chưa hết, Khương Xuân sau khi bắt được đầu lưỡi của hắn, đôi môi trực tiếp ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, mút vào lại đẩy ra.
Tống Thời Án hô hấp trì trệ, đầu óc biến thành một đống hỗn độn, chân tay mềm nhũn, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống giường, dập đầu với Khương Xuân như làm đại lễ.
Chương 45: Cánh môi Khương Xuân ngậm đầu lưỡi của Tống Thời Án, nuốt vào rồi lại nhả ra, nhả ra rồi lại nuốt vào, đầu lưỡi quấn quít trong đó, bốn phía châm lửa.
Hai người gắn bó keo sơn, triền miên không dứt, hơi thở dồn dập, thân trên ôm chặt lấy nhau, sự mềm mại trước ngực Khương Xuân áp sát vào lồng ngực của hắn.
Có lẽ do quá nhập tâm, thân thể Khương Xuân có chút động tình, không nhịn được muốn nhiều hơn.
Đúng lúc này, trên giường đột nhiên truyền đến một tiếng "bịch" nặng nề, ngay sau đó, thân thể Tống Thời Án nghiêng về phía trước, toàn bộ trọng lượng đè lên người nàng.
May mà Khương Xuân đứng trên nền gạch dưới giường, hạ bàn vững chắc, vững vàng chống đỡ trọng lượng của hai người.
Nàng liếc mắt nhìn lên giường.
Sau đó, nàng lập tức buông tha đầu lưỡi của Tống Thời Án, nghiêng đầu, "phốc xuy" một tiếng bật cười.
Năm mới còn chưa tới, vậy mà hắn đã vội làm đại lễ với mình rồi.
Muốn trêu ghẹo hắn vài câu, nhưng nghĩ đến bộ dạng cao ngạo của hắn, chỉ biết bái thiên địa quân thân sư, phải giữ thể diện cho hắn, nên thôi.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc nàng cười, cười đến ngửa tới ngửa lui, cười không dừng được, cười đến nấc cả lên...
Tống Thời Án:......
Hắn chuyển từ quỳ sang ngồi, đưa tay đỡ trán, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hận không thể trên giường có thể nứt ra một lỗ hổng lớn, để hắn nhảy vào trốn cho đỡ xấu hổ.
Chuyện hôn môi đến mức run chân, trực tiếp làm đại lễ hai đầu gối quỳ xuống đất với Khương Xuân như vậy, cảm giác có thể bị nàng chế giễu cả mười năm.
Nhưng có thể trách mình sao?
Nàng đã hôn môi thì cứ hôn môi, việc gì đang giữa chừng đột nhiên lại thò đầu lưỡi ra là ý gì?
Thò đầu lưỡi thì thôi, hắn cũng không ngăn cản, mặc cho đầu lưỡi của nàng tung hoành, cứ coi như dỗ dành nàng vui vẻ là được.
Kết quả là nàng không đứng đắn, vậy mà lại giày vò đầu lưỡi của mình như vậy, chẳng khác nào đang mây mưa...
Hắn tuy không gần nữ sắc, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa là không biết những chuyện như vậy.
Bị nàng như thế nghiêng một cái mang, hắn làm sao có thể bao ở đầu óc của mình không nghĩ nhập thà rằng không?
Kết quả, thể cốt hắn quá yếu, không theo kịp đầu óc, chân tay bủn rủn, trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống.
Chuyện tốt duy nhất chính là, quả nhiên nàng đã quên chuyện mình đang tức giận, bây giờ lại chỉ lo chế giễu mình.
Cũng được, không giận dỗi là tốt.
Cái này gọi là gì?
Hôn môi chữa khỏi bách bệnh?
Hắn nhắm mắt, khẽ thở dài, đưa tay kéo nàng qua, thay nàng vỗ lưng cho dễ thở.
Nếu cứ để mặc nàng cười như vậy, hắn cũng nghi ngờ nàng sẽ cười đến ngất mất.
Vừa dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của nàng, hắn vừa nhẹ giọng hỏi: "Không giận ta nữa?"
Khương Xuân vốn không hề giận hắn, tiền bạc trong tay nàng và tiền bạc hắn sắp kiếm được, dù sao cũng đều do hắn kiếm ra, hắn muốn dùng cái nào mà không được?
Dùng số tiền hắn sắp kiếm được còn tốt hơn, như vậy hơn một ngàn lượng bạc trong tay mình có thể tiết kiệm được.
Tiền bạc là thứ, ai giữ cũng không an tâm bằng chính mình giữ, cho dù đối phương là Tống Thời Án cũng như vậy.
Có điều, ngoài miệng nàng sẽ không thừa nhận đâu.
Nàng im lặng một hồi lâu, đem ý cười nén trở về trong bụng, lúc này mới thở hổn hển hừ một tiếng: "Đừng tưởng chủ động hôn ta một lần, ta liền sẽ tha thứ cho ngươi, ta cũng không dễ dỗ như vậy đâu."
Tống Thời Án giương mắt nhìn nàng.
Vết đỏ ửng trên gương mặt hắn còn chưa tan, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn ngập xuân tình.
Khương Xuân suýt nữa không nhịn được, lại nhào tới hung hăng hôn hắn.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhịn sự xấu hổ, nghiến răng cùng nàng nói dối: "Nếu ngươi không tha thứ cho ta, vậy ta liền phải tính toán với ngươi việc ngươi không được ta đồng ý mà tự tiện thò lưỡi vào trong miệng ta."
Khương Xuân đưa tay ôm eo của hắn, đem đầu vùi vào trước người hắn, quang côn nói: "Tính toán gì chứ? Nếu ngươi cảm thấy thua thiệt, thì cũng có thể thò lưỡi vào miệng ta, đem tiện nghi chiếm lại nha."
Tống Thời Án:......
Đúng là tính toán giỏi thật.
Hắn trầm mặc nói: "Vậy chẳng phải ngươi chiếm tiện nghi của ta hai lần sao?"
Khương Xuân vùi mặt vào ngực hắn lăn qua lăn lại, lẩm bẩm nói: "Không phải ngươi cũng có thể chiếm tiện nghi của ta hai lần sao? Chúng ta xem như huề nhau."
Tống Thời Án mấp máy môi.
Nếu như trước kia, hắn còn có thể không chút do dự nói ra những lời lạnh lùng cứng rắn kiểu như mình không thèm chiếm tiện nghi của nàng, nhưng bây giờ hắn thật sự không thể mở miệng được nữa.
Bởi vì, khục, chuyện cùng nàng hôn môi, dường như trở nên không chán ghét như trước nữa rồi.
Thậm chí còn có chút thích thú.
Chỉ đành ngụy biện: "Đã ngươi nói huề nhau, vậy thì không được phép giận ta nữa."
Khương Xuân thoải mái ghé vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại, cũng lười đùa hắn, lẩm bẩm nói: "Thôi được, xem ra hôm nay ngươi chủ động hôn ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi lần này."
Tống Thời Án nghe vậy, thở phào một hơi, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Hai cánh tay buông thõng hai bên chậm rãi nâng lên, sau đó nắm lấy lưng nàng.
Lập tức cũng nhắm mắt lại.
Hai người cứ thế lẳng lặng ấm áp một hồi, sau đó Khương Xuân từ từ thoát khỏi vòng tay hắn, miệng nói lớn: "Đúng là mỹ sắc hại người, áo bông sắp làm không xong rồi!"
Nàng phất tay như đuổi ruồi, hướng Tống Thời Án xua tay, không nhịn được nói: "Ngươi nên chép sách thì chép sách đi, nên vẽ tranh thì vẽ tranh đi, đừng có ở chỗ này quấy rầy ta."
Tống Thời Án:......
Tháng sáu trời mặt trẻ con, đều không nhanh bằng nàng trở mặt, mới vừa rồi còn quấn quít không rời trong lòng mình, giờ lại ngại mình làm phiền nàng.
Hắn khẽ thở dài, vịn giường đứng dậy, chậm rãi đi về phía đầu giường đặt gần lò sưởi trước bàn, cầm lấy nghiên mực trong hộp, tiếp tục mài mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận