Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 65

Bởi vì loại chữ này tên là "Khanh Tri Thể", là do hắn Tống Thời Án một mình sáng tạo, trên đời chỉ có hắn là người duy nhất sẽ viết.
Huyện lệnh huyện Hồng Diệp, Lư Chính Hoành, yêu tranh chữ như mạng, cả đời này nguyện vọng lớn nhất chính là có thể có được một bức tranh chữ của Tống Thời Án, vì lẽ đó đã không ít lần ở nhà vẽ theo nét chữ "Khanh Tri Thể" của hắn.
Thân là tiểu tùy tùng của Lư Chính Hoành, suốt ngày cùng Lư Chính Hoành ra vào, nếu hắn ngay cả "Khanh Tri Thể" cũng không nhận ra, vậy thì sống uổng phí rồi.
Trịnh Nghệ vội vàng đáp: "Là do ngoại sinh nữ tế của ta viết, nói là để Triệu lang quân ngài chuyển giao cho Huyện thái gia."
"Ngoại sinh nữ tế?" Triệu Đức Dương không thể tin cất cao giọng, "Chính là cái tên cháu gái tướng công bị Lưu Khải Đàn kia để mắt tới?"
Trịnh Nghệ gật đầu: "Không sai."
Triệu Đức Dương "Tê" hít vào một ngụm khí lạnh, bắt đầu đi vòng quanh trong phòng, một bộ dáng vẻ hoang mang lo sợ.
Chuyển vài vòng xong, hắn dừng bước, hung hăng trừng Trịnh Nghệ một chút: "Ngươi thật là biết gây chuyện, mang rắc rối cho ta cùng tỷ phu của ta!"
Sau đó bỏ lại câu "Chờ ở đây", cầm thư ra khỏi cửa, như một làn khói hướng hậu viện huyện nha chạy.
Giờ này, Lư Chính Hoành vừa mới tỉnh dậy, đang rửa mặt, nhìn thấy Triệu Đức Dương lỗ mãng xông tới, hắn phun ngụm nước súc miệng trong miệng ra, tức giận nói: "Nhìn tính tình của ngươi kìa, không có chút nào ổn trọng, làm sao, bị lửa thiêu mông à?"
Thật là vừa ác miệng lại vừa không văn nhã, hoàn toàn không hề giống một người yêu thích tranh chữ, tao nhã.
"Đúng là bị lửa thiêu mông!" Triệu Đức Dương lẩm bẩm một tiếng, co người ngồi phịch xuống ghế, hời hợt nói: "Tỷ phu, ngươi đoán xem tôn tử kia của Lưu Tri Phủ coi trọng nương tử nhà nào?"
"Ta làm sao mà biết được." Lư Chính Hoành liếc hắn một cái, bưng chén lên uống một ngụm nước lớn, miệng "ùng ục ùng ục" súc miệng.
Triệu Đức Dương nói một câu khiến người khác kinh ngạc đến hết hồn: "Là nương tử của Tống Thời Án, Tống Khanh Tri."
"Phốc..." Lư Chính Hoành phun hết ngụm nước trong miệng ra, sau đó "khụ khụ khụ" ho khan không ngừng.
Thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Hắn đặt chén trà xuống, giương mắt nhìn về phía Triệu Đức Dương, nghiêm túc hỏi: "Chuyện này là thật?"
Triệu Đức Dương cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đưa lá thư trong tay cho hắn, nói: "Đây là thư hắn viết cho tỷ phu, là thật hay giả, ngươi xem sẽ biết."
Lư Chính Hoành vừa muốn đưa tay nhận lấy, lại vội vàng dừng lại, quay người cầm lấy khăn vải trên chậu rửa mặt, cẩn thận lau sạch nước đọng trên tay mình, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nhận lấy lá thư.
Nhanh chóng xem qua một lần, Lư Chính Hoành mừng rỡ suýt chút nữa nhảy dựng lên, miệng cười đến mang tai.
Hắn hai tay nắm lấy cánh tay Triệu Đức Dương, dùng sức lay động, hưng phấn nói: "Quá tốt rồi, ta lập tức có thể có được một bộ tranh chữ của Tống Thời Án!"
Xương cốt của Triệu Đức Dương suýt chút nữa bị lay cho rã rời, vội vàng dội cho hắn một gáo nước lạnh: "Tranh chữ của hắn từ trước đến nay ngàn vàng khó cầu, lần này chịu nhả ra hứa cho ngươi một bộ, ta cầm ngón chân nghĩ cũng biết hắn đây là muốn ngươi ra mặt giải quyết chuyện của Lưu Khải Đàn!
Tỷ phu ngươi nên nghĩ cho kỹ, Lưu Khải Đàn chỉ là một tên công tử ăn chơi, chẳng ra cái cóc khô gì, nhưng tổ phụ của hắn lại là Tri Phủ Tô Châu Lưu Loan Cương, chức quan cao hơn ngươi, ngươi không sợ đắc tội hắn sao?"
Lư Chính Hoành không giữ chút hình tượng nào "phi" một tiếng: "Ta sợ cái rắm! Hắn Lưu Loan Cương là chính tứ phẩm Tri Phủ không sai, nhưng ta đường đường là đích trưởng tôn Phạm Dương Lư thị, Lư thị tử đệ ra làm quan tầm tám, chín mươi người, nhất nhị phẩm đại quan cũng có mấy người, thật sự muốn đối đầu với ta, kẻ chịu thiệt chắc chắn là hắn Lưu Loan Cương!"
Triệu Đức Dương: ......"
Tỷ phu này của hắn, từ nhỏ đã tự cho mình siêu phàm, trước nay khinh thường lôi gia tộc ra nói chuyện.
Thi khoa cử là tự mình thi, thứ cát sĩ là tự mình thi, ngay cả việc điều đến huyện Hồng Diệp làm Huyện lệnh, cũng là hắn dựa vào thành tích của bản thân để chọn.
Chưa từng nghĩ tới việc dựa vào gia tộc để đi đường tắt.
Kết quả lần này vì bức tranh chữ của Tống Thời Án, hắn vậy mà lại lôi cả Phạm Dương Lư thị ra.
Điên rồi điên rồi, thật là một tên cuồng si tranh chữ!
Lư Chính Hoành lại không cảm thấy mình điên, hắn cảm thấy mình hiện tại mạnh mẽ vô cùng, đấu chí tràn đầy vung tay lên: "Chuẩn bị kiệu, ta muốn đi Lưu gia."
* Đầu này Lưu gia, người gác cổng tiến đến bẩm báo, nói Huyện thái gia đến chơi.
Lưu lão thái gia cùng Lưu lão thái thái liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Lưu lão thái gia vội nói: "Mau mời."
Vị Lư huyện lệnh này, chính là đích trưởng tôn của Phạm Dương Lư thị, chân chính là thiên chi kiêu tử, người Lưu gia bọn hắn không dám lên mặt trước hắn.
Lư Chính Hoành vừa vào cửa, ngay cả hàn huyên cũng không buồn, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói lệnh điệt tôn để mắt tới Khương nương tử nhà đồ tể họ Khương ở trấn Hồng Diệp, phái gia đinh đến trắng trợn cướp người?"
Lưu lão thái gia hoàn toàn không biết chuyện này, nghe vậy lập tức tối sầm mặt: "Cái gì? Trắng trợn cướp người Khương nương tử nhà đồ tể họ Khương ở trấn Hồng Diệp?"
Uy danh của Tây Thi thịt heo Khương Xuân ở trấn Hồng Diệp, đã sớm truyền khắp huyện Hồng Diệp, ngay cả lão gia tử Lưu lão thái gia quanh năm dưỡng già cũng nghe qua người hầu nhắc tới.
Cháu trai của mình để mắt ai không tốt, lại để ý tới nàng Tuần Hải Dạ Xoa kia, là ngại mạng nhỏ mình sống được quá dài sao?
Không được, ông ta phải nhanh chóng viết thư cho đệ đệ, để hắn lập tức phái người đem tên cháu trai bất tài này về phủ Tô Châu, nếu không danh tiếng tốt Lưu gia khổ công xây dựng bao lâu, đều bị hắn phá hỏng hết!
Lưu lão thái gia cười làm lành nói: "Lô đại nhân, là lão phu dạy cháu không nghiêm, làm ngài phiền lòng, từ giờ trở đi, lão phu nhất định nghiêm khắc quản giáo hắn, không để hắn gây chuyện bên ngoài nữa."
Dừng một chút, lại chân thành nói: "Tên cháu trai bất tài của lão phu làm Khương nương tử sợ hãi, lão phu nguyện bỏ ra năm trăm lượng bạc để Khương nương tử an ủi, còn xin Lô đại nhân ngài ra mặt giúp đỡ nói, nhất thiết phải để Khương nương tử nhận lấy lời xin lỗi này, bằng không trong lòng lão phu thật khó mà bình an."
Không cần hỏi cũng biết, Lưu Khải Đàn nhất định bắt người không thành công, nếu không đâu phải đợi Lư huyện lệnh đến nhà, phụ thân Khương Xuân là đồ tể Khương cùng cữu cữu đồ tể Trịnh đã sớm tìm đến cửa đòi người.
Lư Chính Hoành cười lạnh một tiếng: "Lão thái gia nếu ngài thật có thể quản thúc được lệnh điệt tôn, hắn đã không hoành hành không sợ ở huyện Hồng Diệp rồi."
Lưu lão thái gia cười ngượng ngùng: "Khiến Lô đại nhân chê cười, thật sự là tên cháu trai này của lão phu bị tổ phụ hắn làm hư, có chút khó quản giáo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận