Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 519

Khi hắn sinh ra đời, vừa vặn là lúc mặt trời mọc, tỏa ánh sáng rực rỡ, chữ 'Dập' cũng rất hợp với tình hình."
Thấy Khương Xuân trên mặt lộ rõ ý cười, dáng vẻ rất hài lòng, hắn nhếch khóe môi, di ngón tay xuống phía dưới, chỉ vào "Tống Hân Dục" nói: "Nhà họ Tống đời tiếp theo dùng chữ 'Hân' làm tên đệm, thêm vào lúc tiểu tam sinh ra cũng là lúc mặt trời vừa mọc, chữ 'Dục' cũng coi như hợp với tình hình."
Khương Xuân gật đầu cười.
Hai cái tên này nàng đều rất thích, Tống Thời An chọn tên cho con vẫn còn có chút bản lĩnh, không uổng phí công lật sách.
Tống Thời An thấy nàng gật đầu, lập tức đưa trang giấy trong tay cho Quế Chi, nói: "Ngươi đem tên của Dập ca nhi và Dục ca nhi chép lại mấy phần, đưa cho các viện."
Quế Chi nhận lấy tờ giấy kia, còn mười phần có cảm giác nghi thức, hướng về phía giường vái hai lạy, cười nói: "Nô tỳ gặp qua Dập nhị gia, Dục tam gia."
Khương Xuân cong cong mắt, như vậy so với tiểu nhị đại gia cùng tiểu tam đại gia dễ nghe hơn nhiều.
Nàng gian nan quay đầu nhìn Dập ca nhi, lại gian nan quay đầu nhìn Dục ca nhi.
Hai tiểu tử được chăm bẵm tỉ mỉ một tháng, so với lúc mới sinh trắng trẻo hơn không ít, khuôn mặt cũng lớn hơn một chút, thịt núc ních rất đáng yêu.
Về phần tướng mạo, Khương Xuân tạm thời còn chưa nhìn ra được giống ai, cũng không biết là cùng trứng song sinh hay khác trứng song sinh.
Bất quá, trong lòng nàng hi vọng bọn chúng tốt nhất có thể giống cha bọn chúng, tuy rằng mình dáng dấp cũng không tệ lắm, nhưng so với Tống Thời An phong hoa tuyệt đại thì vẫn kém hơn một chút.
Đám tiểu tử giống hắn, không đề cập tới tương lai cưới vợ dễ dàng hơn, chuyện xa xôi như vậy, chỉ riêng bình thường mình nhìn, cũng đủ thấy vui vẻ.
Lệch Tống Thời An lại không hiểu được tâm tư của nàng, còn đang đắc ý nói: "Nương tử, Dập ca nhi và Dục ca nhi đều giống nàng, mắt Dập ca nhi phảng phất như một khuôn đúc ra với mắt nàng, miệng Dục ca nhi cũng cùng hình dáng môi nương tử.
Nương tử thường ngày tốt như vậy, hai anh em bọn hắn sau khi lớn lên khẳng định cũng là những tiểu lang quân tuấn tú, không biết sẽ câu mất trái tim của bao nhiêu tiểu nương tử."
Khương Xuân:......
Tâng bốc rất tốt, lần sau đừng khen nữa.
Tống Thời An thấy nàng lông mày đều muốn nhăn thành chữ "Xuyên", miệng không ngừng, lại đổi phương hướng khen: "Hai người bọn họ chân đều dài, bà vú khi tắm cho chúng còn nói đây là theo nương tử, sau này hai người bọn hắn chiều cao nhất định không thể so với ta thấp."
Lời này Khương Xuân thích nghe.
Cơ thể này điểm làm cho nàng hài lòng nhất chính là chiều cao, chừng một mét bảy.
Người cổ đại vóc dáng vốn thấp hơn người hiện đại, nàng với chiều cao này ở trong một đám nữ quyến thì chính là hạc giữa bầy gà, đứng trong đám nam tử cũng không hề thua kém.
Đánh nhau với người khác, chỉ riêng chiều cao áp chế, cũng đủ khiến bọn hắn phải e dè.
Tống Thời An thấy Khương Xuân lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, lại gần, ghé vào bên tai nàng nói giọng khàn khàn: "Vi phu thích vô cùng đôi chân dài của nương tử, đặc biệt là lúc nương tử ở trên thân vi phu 'leo cây', một đôi chân dài rắn chắc mà hữu lực......"
Khương Xuân:......
Gia hỏa này, đối với mình người nửa ngồi phịch ở trên giường nói những lời này là muốn làm gì?
Câu cho nàng thèm, nhưng lại không được ăn thịt, không ai lại đi tra tấn người khác như thế.
Nàng tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Tống Thời An lập tức nghiêm mặt nói: "Ta chính là thuận miệng nói vậy thôi, nương tử đừng hiểu lầm, trước khi nương tử hoàn toàn dưỡng tốt thân thể, ta tuyệt đối sẽ không có những đòi hỏi phận không an phận."
Khương Xuân từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Thầm nghĩ, ngươi cứ thử xem, xem ta có ngó ngàng gì tới ngươi không.
Hai người đang "ân ân ái ái", bên ngoài vang lên tiếng của Quế Hương: "Đại gia, nãi nãi, thân gia lão gia tới."
Chính là đang nói Khương Hà.
Khương Xuân vội nhìn Tống Thời An một chút.
Tống Thời An lập tức giúp nàng sửa sang lại y phục, sau đó ôm nàng nửa người, ở sau lưng nàng lót cái gối dựa, để nàng nửa nằm.
Sau đó mới vội vàng ra ngoài, tự mình đón người vào.
Khương Hà sau khi đi vào, thấy con gái đang tỉnh, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, một đứa cháu ngoại và một đứa cháu ngoại khác đang nằm bên cạnh nàng, lập tức cười nói: "Xuân Nương hôm nay nhìn rất có tinh thần."
Tống Thời An nhường chỗ cho Khương Hà, phân phó Quế Chi đi pha trà, nghe vậy trêu ghẹo nói: "Hôm qua còn có tinh thần hơn, nghe đám nha hoàn lắm mồm nói ta tiêu nhiều tiền mời người chiêu hồn cho nàng và đặt ba trăm mâm tiệc đầy tháng, tức giận đến mức nhảy dựng lên đánh ta một trận, còn mắng ta chó má đầy đầu."
Khương Hà "A" một tiếng, kích động nói: "Xuân Nương có thể nhảy dựng lên đánh người? Còn có thể mở miệng mắng chửi người?"
Tống Thời An:......
Hắn ủy khuất lắp bắp nói: "Cha, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm chẳng lẽ không phải con rể của người bị nàng đánh một trận, còn bị mắng thành chó?"
Khương Hà bình tĩnh nói: "Đánh thì đánh, chửi thì chửi, chẳng lẽ trước kia ngươi chưa từng chịu qua những thứ này? Chuyện bé bằng cái móng tay, có gì mà ngươi phải ngạc nhiên?"
Trước kia hắn phải dỗ dành con rể, miễn cho hắn bị khuê nữ tính tình nóng nảy chọc tức mà bỏ chạy.
Bây giờ khuê nữ đã sinh con, Khương gia bọn hắn đã có người nối dõi, gạo nấu thành cơm, con rể còn có thể bỏ vợ bỏ con không thành?
Sau này, mọi chuyện phải hướng về khuê nữ của mình.
Tống Thời An:......
Chuyện gì xảy ra? Trước kia mình ở trước mặt Khương Hà tố cáo Khương Xuân, Khương Hà đều sẽ nói nàng phải biết tiết chế, đừng quá khi dễ mình.
Hôm nay hắn lại đứng về phía Khương Xuân?
Còn chưa hết, Khương Hà lại còn trách mắng hắn: "Theo ta thấy, Xuân Nương đánh đúng, mắng đúng, ngươi nói xem, đều đã làm cha rồi, còn lớn tay lớn chân như vậy.
Nếu Xuân Nương không quản ngươi, quay đầu ngươi đem tiền bạc trong nhà bại hết, để tiểu nhị cùng tiểu tam uống gió tây bắc à?"
Tuy rằng bị rầy, nhưng Tống Thời An đã tiêu hết tám ngàn lượng bạc, hoàn toàn không dám mạnh miệng, chỉ có thể chuyển đề tài nói: "Cha, tên của tiểu nhị và tiểu tam đã được chọn xong.
Tiểu nhị gọi là Khương Dập, tiểu tam gọi là Tống Hân Dục."
Nói xong còn giải thích cặn kẽ cho Khương Hà về nguồn gốc hai cái tên này.
Khiến cho Khương Hà vỗ tay mấy cái, tán dương: "Khương Dập tốt, chữ 'Dập' ý nghĩa rất hay, còn vừa vặn ứng với chữ Hỏa (火) trong gia phả Khương gia ta, con rể, ngươi không hổ là người đọc sách, rất biết đặt tên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận