Dị Độ Lữ Quán

Chương 339: Dân mạng gặp mặt

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Huyền Triệt liền đến.
Vu Sinh liếc mắt liền nhìn ra trên mặt đối phương ẩn ẩn mang theo chờ mong cùng tâm thần bất định.
"Này, ngươi thả lỏng một chút, chỉ là mở cửa về nhà thôi mà," Eileen ngồi trên bờ vai Vu Sinh, tiện miệng nói với Huyền Triệt, "Trong nháy mắt là đến thôi."
"Tuy là lần trước đã gặp một lần, nhưng vẫn cảm thấy thủ đoạn của cao nhân thật thần bí khó lường, không thể tưởng tượng nổi," Vẻ mặt Huyền Triệt có chút cứng ngắc, nhưng vẫn đang cố gắng bình tĩnh lại, "Vượt ngang Tinh Hán, mở cửa liền tới, bất kể xa gần —— người Algrade kiến tạo tinh môn vẫn cần một đoạn hành trình trong 'Siêu không gian' cơ mà. Nói thật, tại hạ thực sự tò mò cái 'cửa' của Vu tiên sinh rốt cuộc có nguyên lý thế nào..."
"Haiz, nếu ta có thể nói rõ thì tốt rồi," Vu Sinh đã thay xong áo khoác để ra ngoài, lúc này liền đưa tay mò vào giữa không trung, "Bên Cục Đặc công ghi chép nhiều 'số liệu mẫu' như vậy mà đến giờ vẫn chưa nghiên cứu rõ ràng nữa là. Tất cả chuẩn bị xong chưa? Đều chuẩn bị xong rồi thì ta mở cửa nhé."
"Được rồi được rồi ~"
"Ân công, chuẩn bị xong."
"Ừm, tốt."
Vu Sinh mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng hít vào một hơi, tĩnh tâm lại rồi bắt đầu cấu trúc cánh cửa lớn thông hướng Thiên Phong Linh Sơn —— kỳ thực chính hắn lúc này cũng có chút căng thẳng, không phải căng thẳng vì chuyện ra cửa, mà là vì đây thực sự là lần đầu tiên hắn sắp đi đến... một nền văn minh bên ngoài giao giới địa.
Thiên Phong Linh Sơn sẽ là một nơi như thế nào nhỉ?
Trong lòng hắn vừa thoáng qua câu hỏi đó, một cánh cửa lớn có đường viền hơi mờ ảo cũng đã nhanh chóng thành hình trong tay hắn, sau đó theo một tiếng "cạch", tay nắm cửa chuyển động, đại môn mở ra.
Vu Sinh mở cánh cửa này, nhìn thấy phía đối diện cửa đã là khung cảnh tiên phong mờ mịt, cung khuyết cao ngất, đại điện nguy nga.
"Ngươi qua trước đi," Vu Sinh quay đầu, nhìn thoáng qua Huyền Triệt đang mở to hai mắt, vừa cười vừa nói, "Ta phải đi cuối cùng."
Huyền Triệt nghe vậy, vội vàng chắp tay, sau đó sửa sang lại quần áo một chút, cất bước đi về phía cánh cửa lớn trở về Thiên Phong Linh Sơn.
Ngay khoảnh khắc bước qua cửa lớn, bộ trang phục bình thường rất có phong cách giao giới địa trên người hắn cũng đã hóa thành một bộ bào phục kiểu dáng thanh lịch nhưng chất liệu rõ ràng không tầm thường.
Vu Sinh trông thấy cảnh này, hơi kinh ngạc một chút về sự tiện lợi của Tiên Nhân, ngay sau đó liền bảo Eileen, Hồ Ly và Luna cũng đi qua, còn mình thì cất bước đuổi theo sau.
Phong cảnh chớp mắt biến ảo, đảo mắt đã bước vào vùng đất xa lạ, nhưng Vu Sinh còn chưa kịp cảm nhận một chút hoàn cảnh bên Thiên Phong Linh Sơn này, liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc ——
"Sư tôn! Sư tôn! Đại sư huynh lại luyện ra Đại sư huynh trong lò luyện đan rồi!!"
Một giây sau, Vu Sinh liền thấy một đạo đồng áo xám trông chỉ khoảng 12-13 tuổi chạy tới từ phía trước, sau đó vừa chạy chưa được bao xa liền bị Huyền Triệt xách cổ áo nhấc lên: "Cả ngày mách lẻo! Cả ngày mách lẻo! Lần này ta về là đã báo cáo chuẩn bị với sư phụ rồi!"
Ngay sau đó, một giọng nói già nua mà uy nghiêm liền từ trong đại điện vang lên, trong giọng nói kia còn mang theo ý cười: "Huyền Triệt, được rồi, đặt Huyền Vân xuống đi, đứa nhỏ này biết hôm nay ngươi muốn về, vui đến không biết phải làm sao đấy."
Vu Sinh vội vàng nhìn theo tiếng nói, liền nhìn thấy cuối đại điện rộng rãi này đang đứng một lão nhân mặc đạo bào mộc mạc, râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, lại có mười mấy người tu hành nam nữ đứng sau lưng lão ta, sau lưng đám người là tiên sơn tuyệt cảnh nhìn một cái không sót gì —— cuối đại điện này cũng không có tường vách, bên ngoài mấy cây cột lớn chính là một khoảng không khoáng đạt.
Huyền Triệt tiện tay đặt tiểu đạo đồng xuống, bước nhanh đến chỗ lão giả, khom người hành lễ: "Sư tôn, con đã về."
"Ừm, tốt, việc cần làm đã làm rất tốt." Nguyên Linh chân nhân mỉm cười, gật đầu với Huyền Triệt, sau đó ánh mắt liền rơi vào trên người đám người Vu Sinh.
Rồi ông ấy liền đứng yên tại chỗ, như thể nhập định, mắt không hề chớp mà nhìn về phía bên này.
Bất quá Vu Sinh ngược lại chẳng có gì ngạc nhiên, trước đó Huyền Triệt trông thấy mình cũng là phản ứng như vậy —— thường xuyên có tình huống này, mọi người nhìn thấy mình liền sẽ đột nhiên ngẩn người, nhất là người có linh tính thiên phú cao, hắn đã quen rồi.
Cho nên Vu Sinh trực tiếp cười đi lên chào hỏi lão nhân: "Hạnh ngộ hạnh ngộ, Nghiệt... ờ, Nguyên Linh chân nhân."
Hắn suýt nữa vô thức nói ra "Nghiệt Đồ Tứ Thiên", may mà kịp sửa lại ngay trước khi nói ra miệng.
Nguyên Linh chân nhân cũng lập tức hoàn hồn ngay khi Vu Sinh mở miệng, lão nhân tiên phong đạo cốt này vội vàng chỉnh lại vẻ mặt, sau đó dùng thái độ mà Vu Sinh cũng cảm thấy có chút quá trang trọng để đáp lễ lại: "Hạnh ngộ, tiên sinh đến chơi, là niềm vinh hạnh cho sơn môn của ta."
Bên cạnh Huyền Triệt nhìn cảnh này lập tức có chút ngẩn người, hắn biết ân sư của mình và Vu Sinh trên mạng xem như "bằng hữu", biết hai người gặp mặt chắc chắn sẽ có vài câu hàn huyên khách sáo, nhưng phản ứng của sư phụ lúc này hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của hắn.
Hắn lập tức muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng chưa kịp nói đã chú ý thấy ánh mắt liếc qua của sư phụ, vội nuốt những lời muốn hỏi xuống tạm thời.
Vu Sinh bên này thì mang theo Eileen và những người khác chào hỏi qua lại với lão giả trước mắt, làm quen một phen, sau đó hắn liền có chút không quen đối với Nguyên Linh chân nhân vẫn quá khách khí mà khoát tay, mang vẻ mặt xấu hổ: "Cái kia, ngài cứ trực tiếp gọi ta là Vu Sinh là được rồi, giống như lúc chúng ta tán gẫu trên Biên Cảnh Thông Tin ấy... Gặp mặt ngoài đời trịnh trọng như vậy, làm ta cũng hơi căng thẳng. Hơn nữa nhất định phải nói thì, ngài là trưởng bối, ta là người trẻ tuổi..."
Hắn bên này lời còn chưa nói hết, lại thấy vẻ mặt Nguyên Linh chân nhân càng phát ra quái dị.
"Vu... tiên sinh quá khiêm tốn rồi," Nguyên Linh chân nhân mở miệng, "Bất quá nếu tiên sinh đã nói vậy, vậy ta gọi ngươi là Vu Sinh vậy."
Vừa nói, ông ấy vừa lại khoát tay với những thân ảnh đang đứng cách đó không xa: "Tất cả giải tán đi, về chỗ của mình đi —— thông báo cho Tiên Soạn Thính, thiết yến."
Sau đó ông ấy mới lại quay sang Vu Sinh: "Đây đều là các đồ đệ của ta, hôm nay nghe nói quý khách tới chơi, nhất định đòi lại gần xem náo nhiệt, thật chê cười. Ta trước tiên đưa các vị đến nơi nghỉ ngơi, chư vị đường xa mà..."
Nguyên Linh chân nhân nói đến nửa chừng lại đột nhiên dừng lại, sau đó cảm giác có chỗ nào không đúng, quay đầu nhìn Huyền Triệt vừa mới mở cửa đi vào, Vu Sinh mở cửa đi vào, cùng Eileen, Hồ Ly và Luna mở cửa đi vào, đứng tại chỗ bắt đầu suy nghĩ.
"...Kỳ thực cũng không xa lắm," Huyền Triệt cẩn thận từng li từng tí nói, "Chỉ đi mấy bước thôi."
Nguyên Linh chân nhân bắt đầu vuốt râu, tiếp tục suy nghĩ.
Vu Sinh xem xét tình huống này liền không nhịn được cười, khoát khoát tay với lão đầu: "Này, ngài cũng đừng phiền phức như vậy, cũng không cần sắp xếp chỗ ở cho bọn ta, năng lực này của ta ấy mà, chính là dù bị ném đến tận cùng vũ trụ, về phòng ngủ cũng chỉ là công phu mở một cánh cửa thôi —— cho nên ta ngược lại thật ra có một chuyện khác muốn thương lượng với ngài một chút."
Nguyên Linh chân nhân nghe vậy, lập tức vẻ mặt nghiêm túc: "Cứ nói đừng ngại."
"Bọn ta mấy người không cần sắp xếp chỗ ở, nhưng chỗ các ngài có đất trống không, cho căn nhà của ta tìm một chỗ đặt chân."
Nguyên Linh chân nhân nháy mắt mấy cái, tiếp tục vuốt râu, tiếp tục suy nghĩ.
Con đường tu tiên dài đằng đẵng, kỳ cảnh trần thế vô số, Nguyên Linh chân nhân tự nhận mấy trăm năm nay của mình cũng coi là kiến thức rộng rãi, nhưng bây giờ ông ấy đột nhiên cảm thấy mình về phương diện sắp xếp tổ hợp văn tự vẫn còn thiếu mấy phần hỏa hầu...
Vu Sinh xem phản ứng này của lão đầu liền biết là chuyện gì xảy ra, ho khan hai tiếng, vội vàng giải thích với đối phương: "Chuyện là thế này, căn nhà kia của ta tương đối đặc thù..."
Hắn lúc này đem một chút chỗ đặc thù của số 66 đường Ngô Đồng nói cho vị "Lão Thần Tiên" trước mắt, cố gắng hết sức giải thích căn nhà trừu tượng kia một cách rõ ràng dễ hiểu, nhưng dù vậy, Nguyên Linh chân nhân vẫn là nghe đến ngây người, mãi đến mấy giây sau khi Vu Sinh nói xong mới rốt cục vuốt thuận mạch suy nghĩ, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh ngạc thán phục: "Động phủ kia của ngươi, có thể tùy theo ý muốn của ngươi mà 'Càn khôn vận chuyển'?"
"Đại khái có thể giải thích như vậy?" Vu Sinh không quá chắc chắn, "Theo lý giải của chính ta, kỳ thực chính là định vị lại 'tọa độ' của cả tòa kiến trúc, nhưng ta không biết quá trình này ở chỗ các ngài giải thích thế nào."
Nguyên Linh chân nhân lại phảng phất như không nghe thấy, mà là nhặt râu tiếp tục tự hỏi: "...Đây là nguyên lý thế nào đây..."
Vu Sinh không thể không ho khan hai tiếng ở bên cạnh nhắc nhở: "Khụ khụ, nguyên lý cái này ta cũng nói không rõ. Cái kia, trước tiên nói chuyện 'đặt chân' đi, ngài xem cái này có thể sắp xếp được không? Đương nhiên yêu cầu này của ta có thể là có chút đường đột, không thích hợp thì thôi vậy, dù sao bình thường ta tự mình mở cửa về cũng không phiền phức lắm."
"Không đường đột không đường đột," Nguyên Linh chân nhân nghe vậy liên tục khoát tay, trên mặt đã mang theo nụ cười, "Cũng không biết động phủ kia của ngươi cần bao nhiêu chỗ? Ngọn núi uẩn linh này của ta đất trống cũng không ít..."
"Tùy tiện tìm một chỗ là được," Vu Sinh tiện miệng nói, "Kỳ thực căn nhà kia của ta không cần nhiều đất trống lắm —— lúc 'rơi xuống đất' nó sẽ tự mình mở rộng ra một mảnh đất cho mình, chỉ là muốn cố gắng tìm nơi thanh tịnh không có gì đáng ngại thôi."
"Chỗ thanh tịnh? Cái đó ngược lại dễ xử lý, sau núi của linh phong này ta có một chỗ Quan Vân Đài, bên đó phong cảnh cực tốt, mà lại đệ tử tầm thường cùng tạp dịch cũng sẽ không tới gần, lại có một con đường có thể nối thẳng đến đại điện nơi đây, ngươi xem sắp xếp tới đó được chứ?"
Vu Sinh nghe đối phương miêu tả, lập tức gật đầu: "Vậy thì được."
"Tốt, ta sắp xếp tiểu đồ đệ dẫn mấy vị qua đó —— ta đi trước đến Tiên Soạn Thính xem bọn họ chuẩn bị cơm canh đến đâu rồi. Chờ ngươi... nhà cửa sắp xếp xong xuôi bọn ta lại nói chuyện tiếp."
Đang nói chuyện, tiểu đạo đồng trông chỉ 11-12 tuổi, tên là "Huyền Vân" liền đi tới, hướng đám người Vu Sinh chắp tay vái chào, ra dáng ra vẻ: "Mấy vị tiên trưởng, xin mời đi theo ta."
Vừa nói hắn còn vừa không nhịn được len lén đánh giá Vu Sinh, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò, chú ý tới hành động nhìn trộm của mình bị phát hiện, còn nhếch môi cười hì hì.
Vu Sinh một nhóm liền đi theo đạo đồng này.
Huyền Triệt một mực nhìn theo bóng dáng đám người Vu Sinh biến mất sau mấy cây cột kia, sau đó mới đột nhiên nghe thấy sư phụ bên cạnh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Sư phụ," hắn quay đầu, lúc này mới có cơ hội nói ra nghi vấn vừa rồi của mình, "Vừa rồi ngài đó là..."
"Huyền Triệt," Nguyên Linh chân nhân cắt ngang lời đệ tử, lúc mở miệng sắc mặt ông ấy đã là một mảnh nghiêm túc, "Bình thường ngươi ở chung với cao nhân, chắc là không có thường xuyên nhìn loạn cái gì chứ?"
Huyền Triệt giật mình, cúi đầu thành thật trả lời: "Không có, chỉ có lần đầu gặp mặt không cẩn thận nhìn thấy một ít, đồ nhi đã nói với ngài rồi."
"Không nhìn loạn là tốt rồi," Nguyên Linh chân nhân tựa như thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó trên mặt lại lộ ra nụ cười, "Chuyện tốt, ừm, chuyện tốt."
"Sư phụ," Huyền Triệt vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng bản năng nói cho hắn biết, thứ mà sư phụ của mình nhìn thấy tuyệt đối nhiều hơn mình, "Vừa rồi ngài nhìn thấy..."
"Huyền Triệt, ngươi đã từng thấy tinh quang của Thái Cổ — Huy Giác Lưỡng Tinh chưa?"
"Thái Cổ? Huy Giác?" Huyền Triệt không biết vì sao sư phụ đột nhiên nhắc đến đề tài này, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, "Đồ nhi ngược lại là biết, nghe nói đó là hai ngôi sao cổ xưa nhất trong vũ trụ này, ánh sáng của chúng xa đến tận cùng hoàn vũ, ngược dòng có thể đến ngày thiên địa sơ khai, thế giới mới mở... Người tu đạo có thể ngắm nhìn ánh sáng của Thái Cổ, Huy Giác Lưỡng Tinh mà lĩnh hội đại đạo, nhưng tu hành của đồ nhi còn thấp, ngược lại là chưa từng thấy qua hai sao này phát sáng."
"...Vi sư đã thấy qua," Nguyên Linh chân nhân nhẹ nhàng nói, "Thái Cổ, Huy Giác, tinh quang của chúng xa xôi yên tĩnh không thể phỏng đoán, lúc nhìn thấy, cái khí tức cổ lão rộng lớn đó vi sư đến nay khó quên, nói chúng nó sinh ra từ lúc thiên địa sơ khai, cũng có mấy phần đạo lý."
Huyền Triệt nháy mắt mấy cái: "Cho nên..."
"So với Vu tiên sinh vẫn là trẻ tuổi hơn một chút."
Huyền Triệt: "...?! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận