Dị Độ Lữ Quán
Chương 218: Tràn ra biến mất đằng sau
Chương 218: Sau khi sự tràn ra biến mất
Vu Sinh đứng bất động tại cửa ra vào, một tay vẫn giữ lấy cánh cửa dẫn đến thông đạo sơn cốc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong đại sảnh, nhìn chằm chằm vào lối cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất.
Hắn có thể khẳng định mình vừa rồi thật sự thấy được bóng dáng thợ săn – trang phục thợ săn cổ xưa, mũ trùm dày, dưới mũ trùm trống rỗng, đối phương cứ thế đứng lặng lẽ trong tầm mắt hắn, dù chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhưng gã thợ săn đó… tuyệt đối là đang nhìn về phía bên này.
Tại sao thợ săn lại xuất hiện? Là bởi vì Cô Bé Quàng Khăn Đỏ rời đi cuối cùng khiến cho phần truyện "Hắc Sâm Lâm" này vẫn chưa hoàn toàn biến mất? Là bởi vì trong tòa nhà này vẫn còn lưu lại thứ gì đó? Hay là bởi vì... mức độ hoạt động của Ankaaila đang được nâng cao thêm một bước?
Mặt khác, Vu Sinh có thể khẳng định đối phương vừa rồi đang nhìn mình, gã thợ săn thần bí kia... có phải muốn giao tiếp gì đó với mình không?
Hắn nhíu chặt mày, và đúng lúc này, hắn lại thấy có bóng người lắc lư bên cạnh cánh cửa mình đang giữ mở. Eileen ghé sát lại, tò mò nhìn qua khe cửa: "Ủa? Vu Sinh sao ngươi chưa qua vậy?"
"Ngươi cứ đưa Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và những người khác đi sắp xếp cho bọn nhỏ trước," Vu Sinh nói rất nhanh, "Ta ở lại đây kiểm tra thêm một chút, lát nữa sẽ quay lại."
"Ồ," tiểu nhân ngẫu khẽ gật đầu, quả thực cũng không hỏi thêm gì, "Vậy ngươi qua sớm một chút, bên này có cả một đống tiểu hài tử, ta sợ lát nữa bọn chúng quen rồi sẽ chạy đến bắt ta, đến lúc đó ta chịu không nổi..."
Vu Sinh thuận miệng đáp ứng, rồi buông tay khỏi chốt cửa.
Thông đạo dẫn đến sơn cốc đóng lại trong nháy mắt, phong cảnh hiện ra trong khung cửa biến mất vào hư không, chỉ còn lại sân vườn trống trải bên ngoài Đông Lâu chìm trong bóng đêm.
Mang theo cảm giác cẩn trọng và cảnh giác khó hiểu trong lòng, Vu Sinh đầu tiên kiểm tra một lượt lầu một, sau đó đi lên lầu hai, men theo hành lang từ từ đi về phía trước.
Đèn trong tòa nhà vẫn sáng, cửa các phòng đều mở, trong phòng vẫn có thể thấy dấu vết bọn trẻ để lại lúc vội vàng di chuyển – giường chiếu chưa dọn dẹp, đồ đạc không kịp mang đi vẫn đặt trên bàn hoặc chân giường, chiếc ghế bị đổ cũng không ai dựng lên, lặng lẽ nằm trên mặt đất.
Trong hành lang vắng lặng chỉ có tiếng bước chân của Vu Sinh vang vọng.
Không có âm thanh kỳ quái, không có ánh đèn đột ngột xuất hiện ngoài cửa sổ, cũng không có bóng đen quái dị hiện ra từ không khí hay trên tường – Vu Sinh kiểm tra lầu hai và lầu ba, đều không gặp bất kỳ hiện tượng bất thường nào nữa.
Xem ra sau khi bọn nhỏ di chuyển, hiện tượng "tràn ra" của truyện cổ tích quả thực đã dừng lại, việc thợ săn xuất hiện trước đó, hẳn chỉ là một loại hiện tượng giống như "dư chấn".
. . . Thật sự chỉ là như vậy thôi sao?
Trong lòng Vu Sinh vẫn còn một chút hoài nghi, thì điện thoại di động của hắn vang lên.
Người gọi đến là Tống Thành – bọn nhỏ đã di chuyển sớm, nhân viên công trường bên sơn cốc đã nhận được thông báo, tin tức này đương nhiên cũng đã truyền đến cục đặc công.
Nghe máy, Vu Sinh chủ động nói trước khi đối phương kịp lên tiếng: "Bọn nhỏ đã di chuyển khẩn cấp, hiện tại hiện tượng 'tràn ra' trong cô nhi viện đã dừng lại, các loại ảo ảnh tiến vào thế giới hiện thực đều đã biến mất. Ta đang tuần tra hành lang, hiện giờ ở đây chỉ còn mình ta."
"Tốt," đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm, "Hiện tượng tràn ra dừng lại là tốt rồi... Một tiểu đội đã đi về phía ngươi, khoảng mười phút nữa là đến, sau đó bọn họ sẽ phụ trách giám sát nơi đó."
"Được, vậy ta đợi một chút," Vu Sinh nói, rồi ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ trên hành lang ra bầu trời bên ngoài – nơi đó trước đây từng bị pháo phòng không của "Vương tử" chiếu sáng, "Vừa rồi nơi này đâu đâu cũng là ảo ảnh tràn ra, có một vài ảo ảnh ta thấy thậm chí lan ra ngoài tường rào cô nhi viện, hoặc là vươn lên tận trời... Có gây ra ảnh hưởng gì quá lớn cho xung quanh không?"
"Đây chính là điều ta muốn nói – hiện tại vẫn chưa nhận được báo cáo tận mắt trông thấy nào về chuyện này, các thiết bị cảm ứng cục đặc công lắp đặt quanh cô nhi viện cũng không phát hiện tín hiệu bất thường," Giọng Tống Thành nghe có vẻ hơi nghiêm trọng, "Trong cục đang gấp rút xác nhận dữ liệu từ các máy cảm ứng ở vị trí khác và từ mấy 'Tiết điểm' gần nhất gửi về, nhưng xem ra hiện tại... e rằng tất cả thiết bị đều không ghi nhận được những cái 'ảo ảnh tràn ra' mà ngươi nói."
Vu Sinh dừng bước, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Những ảo ảnh tràn ra từ cơn ác mộng vừa rồi thanh thế lớn như vậy, thậm chí còn có tiếng nổ hỏa lực và ánh lửa bắn lên trời, kết quả bên ngoài cô nhi viện lại không có chút động tĩnh nào sao?!
Không có báo cáo tận mắt trông thấy còn dễ giải thích, dù sao cũng đã là nửa đêm về sáng, hơn nữa xung quanh cô nhi viện vốn đã lắp đặt thiết bị "Tiết điểm" để che mắt người thường, nhưng đến cả thiết bị giám sát cục đặc công đặt ở gần đó cũng không ghi nhận được bất kỳ dị tượng nào, chuyện này có hơi không ổn.
. . . Chẳng lẽ, những ảo ảnh tràn ra từ ác mộng đó chỉ "có thể nhìn thấy" trong phạm vi cô nhi viện thôi sao?
Vu Sinh lòng đầy nghi hoặc, hắn nói phỏng đoán của mình cho Tống Thành ở đầu dây bên kia, đối phương nghe xong trầm mặc hai ba giây rồi mới lên tiếng: "... Rất có thể. Những 'ảo ảnh tràn ra' đó về bản chất vẫn là 'ác mộng' của các thành viên truyện cổ tích, chưa phải là 'vật thật' xâm nhập vào hiện thực. Ngươi cũng đã đề cập, những ảo ảnh đó sau khi biến mất cũng không để lại dấu vết gì trong thế giới hiện thực, điều này cho thấy 'tính nhìn thấy được' của chúng vẫn còn chịu hạn chế rất lớn."
"Vậy chúng ta nên thấy may mắn, vì đã kịp thời khống chế được sự 'tràn ra' khi những ảo ảnh kia vẫn chỉ là ảo ảnh." Vu Sinh khẽ thở phào một hơi.
Và đúng lúc này, hắn nhìn qua cửa sổ thấy mấy luồng ánh đèn xuất hiện bên ngoài tường rào cô nhi viện – đó là ánh đèn xe từ hướng giao lộ chiếu tới.
Giọng Tống Thành cũng truyền đến từ điện thoại: "Người của chúng ta đến rồi, đang ở cổng chính."
"Ta thấy rồi – ta xuống dưới gặp họ một lát."
Vu Sinh đi ra cổng chính cô nhi viện, vừa bước ra, liền thấy mấy chiếc xe tải màu đen mang huy hiệu cục đặc công đang đậu sát tường rào, cửa xe mở ra, mười người mặc trang bị đặc vụ cục đặc công, vũ trang tận răng, những bóng đen trông như đặc công tương lai nhảy xuống xe – trông cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa trong đội còn có một gương mặt đặc biệt quen thuộc.
Lý Lâm.
Phản ứng đầu tiên của Vu Sinh khi thấy vị đặc vụ trẻ tuổi của cục đặc công này là hơi sững sờ, có chút không dám nhận ra – bởi vì đối phương bây giờ mặc cả bộ trang bị chiến thuật phòng hộ bọc thép, tay còn cầm súng, cái phong cách đó đặt vào game FPS thì làm NPC cũng ít nhất chịu được một băng đạn của nhân vật chính, mà ấn tượng sâu sắc nhất của Vu Sinh về chàng trai trẻ này vẫn dừng lại ở hình ảnh hắn đi siêu thị trong khu dân cư mua mì tôm giảm giá và ngồi xổm bên lề đường như một tinh thần tiểu tử...
Hình ảnh tinh thần tiểu tử trong trí nhớ và hình tượng đặc công tinh nhuệ trước mắt này đối chiếu mãi không khớp nổi, mãi đến khi Lý Lâm chủ động đi tới, Vu Sinh mới nhận ra muộn màng giơ tay chào đối phương: "Ơ, là ngươi à?"
"Đúng vậy," Lý Lâm khẽ gật đầu, sau đó nghiêm mặt lại, nói một câu ra dáng đã qua huấn luyện đặc biệt: "Đại đội hành động số 2 cục đặc công, Tổ ứng phó khẩn cấp 'Truyện cổ tích', Lý Lâm, hiện là người phụ trách hiện trường, tiếp quản nhiệm vụ giám sát và đồn trú khu vực này!"
Vu Sinh nghe vậy hơi sững người, không nhịn được buột miệng: "... Ngươi là người phụ trách hiện trường?"
"Ta cũng bị điều đến tạm thời thôi," Lý Lâm nói, vẻ mặt có chút khổ sở, ghé sát lại hạ giọng, "Vu ca, ta đang hoảng lắm đây này..."
Vu Sinh vốn vẫn đang hơi không quen với hình tượng này của Lý Lâm, kết quả đối phương vừa mở miệng là hắn không khỏi bật cười, lại tò mò thuận miệng hỏi: "Từ Giai Lệ đâu?"
"Hắn là thâm tiềm viên, đang ở tổng bộ chờ lệnh, dị vực nếu thật sự mất kiểm soát thì hắn mới bị điều ra trận," Lý Lâm nhỏ giọng giải thích, "Nhiệm vụ chính của tổ chúng ta là theo dõi ở đây – bây giờ bên trong thế nào rồi?"
"Khụ, bây giờ bên trong không có vấn đề gì, nhưng tình hình vừa rồi thì khá náo nhiệt," Vu Sinh ho khan hai tiếng, rồi kể sơ qua tình hình trong cô nhi viện vừa rồi cho đối phương, "... Đại khái là như vậy, sau khi bọn nhỏ rút đi thì hiện tượng tràn ra ở đây đã dừng lại, nhưng vì không chắc bản thân tòa cô nhi viện này có nhân tố 'Dị biến' hay không, nên vẫn cần người ở lại đây trông chừng. Tiếp theo ta sẽ rút lui, muốn qua bên điểm an trí xem sao, nơi này giao cho các ngươi."
"Rõ, chuyện này cứ giao cho chúng ta, ngươi yên tâm đi," Lý Lâm lập tức gật đầu, lúc này hắn ngược lại lại thật sự thể hiện ra mấy phần đáng tin của một đặc vụ tinh nhuệ, "Ngươi cứ yên tâm đi đi."
Vu Sinh luôn cảm thấy lời này của đối phương nghe càng lúc càng không ổn, tất nhiên cũng có thể là do gần đây chết chóc nhiều quá nên hắn khá nhạy cảm với phương diện này, kiểu như bệnh nghề nghiệp...
Nhưng hắn cũng không để tâm, sau khi dặn dò thêm một lượt với vị đặc vụ trẻ tuổi trước mắt về tình hình cô nhi viện, các đặc điểm của ảo ảnh tràn ra và những hạng mục cần chú ý, Vu Sinh liền vẫy tay với Lý Lâm, thuận tay cầm điện thoại chuẩn bị báo cáo, rồi đẩy cửa đi vào sơn cốc.
Ngay giây đầu tiên bước qua cổng dịch chuyển, bên tai hắn liền vang lên tiếng kêu la oai oái của Eileen – "Oaoaoao Vu Sinh ơi!! Cứu mạng với – Ai quản đám nhóc quỷ này giùm đi aaaa!"
Vu Sinh giật nảy mình, ngay sau đó liền thấy mấy đứa nhóc đang chạy vòng vòng như điên trên đồng cỏ cách đó không xa, Eileen bị đuổi ở phía trước trông như một con thỏ, đôi chân ngắn cũn guồng đến tóe lửa...
Mà ở xa hơn một chút, hắn lại thấy một đám trẻ con đang nghỉ ngơi trên bãi cỏ và khu đất bằng phẳng, mấy vị "Phụ huynh" của tổ chức Truyện Cổ Tích đang trao đổi gì đó với người phụ trách gần công trường điểm an trí về Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, cùng với hồ ly cô nương đang chạy về phía bên này.
Rất tốt, bọn nhỏ ở đây có vẻ vui vẻ và thích nghi tốt, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn – cảm giác an tâm tự nhiên nảy sinh.
Vu Sinh mỉm cười, đón lấy hồ ly cô nương đang vui vẻ phấn khởi chạy tới, cô nàng vừa chạy vừa vui mừng la lên: "Ân công, ân công! Con non nhân loại chơi vui thật đấy!"
Vu Sinh cười vui vẻ, nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, sau đó khóe mắt liếc qua cuối cùng cũng chú ý tới tình hình ở một bên khác của khu đất bằng phẳng – mấy cái đuôi cáo bốc lửa xanh đang bay vù vù tới lui trên đồng cỏ, trên mỗi cái đuôi đều treo một đứa nhóc đang reo hò phấn khích...
Mồ hôi lạnh của hắn gần như túa ra ngay tại chỗ: "... Ngọa tào! Không thể chơi như vậy được!"
Eileen vẫn đang chạy vòng vòng trên đồng cỏ cách đó không xa, kêu còn to hơn cả Vu Sinh: "Cũng không thể chơi như thế được chứ!! Rốt cuộc có ai quản không vậy a!"
Vu Sinh đứng bất động tại cửa ra vào, một tay vẫn giữ lấy cánh cửa dẫn đến thông đạo sơn cốc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong đại sảnh, nhìn chằm chằm vào lối cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất.
Hắn có thể khẳng định mình vừa rồi thật sự thấy được bóng dáng thợ săn – trang phục thợ săn cổ xưa, mũ trùm dày, dưới mũ trùm trống rỗng, đối phương cứ thế đứng lặng lẽ trong tầm mắt hắn, dù chỉ kéo dài trong chớp mắt, nhưng gã thợ săn đó… tuyệt đối là đang nhìn về phía bên này.
Tại sao thợ săn lại xuất hiện? Là bởi vì Cô Bé Quàng Khăn Đỏ rời đi cuối cùng khiến cho phần truyện "Hắc Sâm Lâm" này vẫn chưa hoàn toàn biến mất? Là bởi vì trong tòa nhà này vẫn còn lưu lại thứ gì đó? Hay là bởi vì... mức độ hoạt động của Ankaaila đang được nâng cao thêm một bước?
Mặt khác, Vu Sinh có thể khẳng định đối phương vừa rồi đang nhìn mình, gã thợ săn thần bí kia... có phải muốn giao tiếp gì đó với mình không?
Hắn nhíu chặt mày, và đúng lúc này, hắn lại thấy có bóng người lắc lư bên cạnh cánh cửa mình đang giữ mở. Eileen ghé sát lại, tò mò nhìn qua khe cửa: "Ủa? Vu Sinh sao ngươi chưa qua vậy?"
"Ngươi cứ đưa Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và những người khác đi sắp xếp cho bọn nhỏ trước," Vu Sinh nói rất nhanh, "Ta ở lại đây kiểm tra thêm một chút, lát nữa sẽ quay lại."
"Ồ," tiểu nhân ngẫu khẽ gật đầu, quả thực cũng không hỏi thêm gì, "Vậy ngươi qua sớm một chút, bên này có cả một đống tiểu hài tử, ta sợ lát nữa bọn chúng quen rồi sẽ chạy đến bắt ta, đến lúc đó ta chịu không nổi..."
Vu Sinh thuận miệng đáp ứng, rồi buông tay khỏi chốt cửa.
Thông đạo dẫn đến sơn cốc đóng lại trong nháy mắt, phong cảnh hiện ra trong khung cửa biến mất vào hư không, chỉ còn lại sân vườn trống trải bên ngoài Đông Lâu chìm trong bóng đêm.
Mang theo cảm giác cẩn trọng và cảnh giác khó hiểu trong lòng, Vu Sinh đầu tiên kiểm tra một lượt lầu một, sau đó đi lên lầu hai, men theo hành lang từ từ đi về phía trước.
Đèn trong tòa nhà vẫn sáng, cửa các phòng đều mở, trong phòng vẫn có thể thấy dấu vết bọn trẻ để lại lúc vội vàng di chuyển – giường chiếu chưa dọn dẹp, đồ đạc không kịp mang đi vẫn đặt trên bàn hoặc chân giường, chiếc ghế bị đổ cũng không ai dựng lên, lặng lẽ nằm trên mặt đất.
Trong hành lang vắng lặng chỉ có tiếng bước chân của Vu Sinh vang vọng.
Không có âm thanh kỳ quái, không có ánh đèn đột ngột xuất hiện ngoài cửa sổ, cũng không có bóng đen quái dị hiện ra từ không khí hay trên tường – Vu Sinh kiểm tra lầu hai và lầu ba, đều không gặp bất kỳ hiện tượng bất thường nào nữa.
Xem ra sau khi bọn nhỏ di chuyển, hiện tượng "tràn ra" của truyện cổ tích quả thực đã dừng lại, việc thợ săn xuất hiện trước đó, hẳn chỉ là một loại hiện tượng giống như "dư chấn".
. . . Thật sự chỉ là như vậy thôi sao?
Trong lòng Vu Sinh vẫn còn một chút hoài nghi, thì điện thoại di động của hắn vang lên.
Người gọi đến là Tống Thành – bọn nhỏ đã di chuyển sớm, nhân viên công trường bên sơn cốc đã nhận được thông báo, tin tức này đương nhiên cũng đã truyền đến cục đặc công.
Nghe máy, Vu Sinh chủ động nói trước khi đối phương kịp lên tiếng: "Bọn nhỏ đã di chuyển khẩn cấp, hiện tại hiện tượng 'tràn ra' trong cô nhi viện đã dừng lại, các loại ảo ảnh tiến vào thế giới hiện thực đều đã biến mất. Ta đang tuần tra hành lang, hiện giờ ở đây chỉ còn mình ta."
"Tốt," đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm, "Hiện tượng tràn ra dừng lại là tốt rồi... Một tiểu đội đã đi về phía ngươi, khoảng mười phút nữa là đến, sau đó bọn họ sẽ phụ trách giám sát nơi đó."
"Được, vậy ta đợi một chút," Vu Sinh nói, rồi ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ trên hành lang ra bầu trời bên ngoài – nơi đó trước đây từng bị pháo phòng không của "Vương tử" chiếu sáng, "Vừa rồi nơi này đâu đâu cũng là ảo ảnh tràn ra, có một vài ảo ảnh ta thấy thậm chí lan ra ngoài tường rào cô nhi viện, hoặc là vươn lên tận trời... Có gây ra ảnh hưởng gì quá lớn cho xung quanh không?"
"Đây chính là điều ta muốn nói – hiện tại vẫn chưa nhận được báo cáo tận mắt trông thấy nào về chuyện này, các thiết bị cảm ứng cục đặc công lắp đặt quanh cô nhi viện cũng không phát hiện tín hiệu bất thường," Giọng Tống Thành nghe có vẻ hơi nghiêm trọng, "Trong cục đang gấp rút xác nhận dữ liệu từ các máy cảm ứng ở vị trí khác và từ mấy 'Tiết điểm' gần nhất gửi về, nhưng xem ra hiện tại... e rằng tất cả thiết bị đều không ghi nhận được những cái 'ảo ảnh tràn ra' mà ngươi nói."
Vu Sinh dừng bước, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Những ảo ảnh tràn ra từ cơn ác mộng vừa rồi thanh thế lớn như vậy, thậm chí còn có tiếng nổ hỏa lực và ánh lửa bắn lên trời, kết quả bên ngoài cô nhi viện lại không có chút động tĩnh nào sao?!
Không có báo cáo tận mắt trông thấy còn dễ giải thích, dù sao cũng đã là nửa đêm về sáng, hơn nữa xung quanh cô nhi viện vốn đã lắp đặt thiết bị "Tiết điểm" để che mắt người thường, nhưng đến cả thiết bị giám sát cục đặc công đặt ở gần đó cũng không ghi nhận được bất kỳ dị tượng nào, chuyện này có hơi không ổn.
. . . Chẳng lẽ, những ảo ảnh tràn ra từ ác mộng đó chỉ "có thể nhìn thấy" trong phạm vi cô nhi viện thôi sao?
Vu Sinh lòng đầy nghi hoặc, hắn nói phỏng đoán của mình cho Tống Thành ở đầu dây bên kia, đối phương nghe xong trầm mặc hai ba giây rồi mới lên tiếng: "... Rất có thể. Những 'ảo ảnh tràn ra' đó về bản chất vẫn là 'ác mộng' của các thành viên truyện cổ tích, chưa phải là 'vật thật' xâm nhập vào hiện thực. Ngươi cũng đã đề cập, những ảo ảnh đó sau khi biến mất cũng không để lại dấu vết gì trong thế giới hiện thực, điều này cho thấy 'tính nhìn thấy được' của chúng vẫn còn chịu hạn chế rất lớn."
"Vậy chúng ta nên thấy may mắn, vì đã kịp thời khống chế được sự 'tràn ra' khi những ảo ảnh kia vẫn chỉ là ảo ảnh." Vu Sinh khẽ thở phào một hơi.
Và đúng lúc này, hắn nhìn qua cửa sổ thấy mấy luồng ánh đèn xuất hiện bên ngoài tường rào cô nhi viện – đó là ánh đèn xe từ hướng giao lộ chiếu tới.
Giọng Tống Thành cũng truyền đến từ điện thoại: "Người của chúng ta đến rồi, đang ở cổng chính."
"Ta thấy rồi – ta xuống dưới gặp họ một lát."
Vu Sinh đi ra cổng chính cô nhi viện, vừa bước ra, liền thấy mấy chiếc xe tải màu đen mang huy hiệu cục đặc công đang đậu sát tường rào, cửa xe mở ra, mười người mặc trang bị đặc vụ cục đặc công, vũ trang tận răng, những bóng đen trông như đặc công tương lai nhảy xuống xe – trông cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa trong đội còn có một gương mặt đặc biệt quen thuộc.
Lý Lâm.
Phản ứng đầu tiên của Vu Sinh khi thấy vị đặc vụ trẻ tuổi của cục đặc công này là hơi sững sờ, có chút không dám nhận ra – bởi vì đối phương bây giờ mặc cả bộ trang bị chiến thuật phòng hộ bọc thép, tay còn cầm súng, cái phong cách đó đặt vào game FPS thì làm NPC cũng ít nhất chịu được một băng đạn của nhân vật chính, mà ấn tượng sâu sắc nhất của Vu Sinh về chàng trai trẻ này vẫn dừng lại ở hình ảnh hắn đi siêu thị trong khu dân cư mua mì tôm giảm giá và ngồi xổm bên lề đường như một tinh thần tiểu tử...
Hình ảnh tinh thần tiểu tử trong trí nhớ và hình tượng đặc công tinh nhuệ trước mắt này đối chiếu mãi không khớp nổi, mãi đến khi Lý Lâm chủ động đi tới, Vu Sinh mới nhận ra muộn màng giơ tay chào đối phương: "Ơ, là ngươi à?"
"Đúng vậy," Lý Lâm khẽ gật đầu, sau đó nghiêm mặt lại, nói một câu ra dáng đã qua huấn luyện đặc biệt: "Đại đội hành động số 2 cục đặc công, Tổ ứng phó khẩn cấp 'Truyện cổ tích', Lý Lâm, hiện là người phụ trách hiện trường, tiếp quản nhiệm vụ giám sát và đồn trú khu vực này!"
Vu Sinh nghe vậy hơi sững người, không nhịn được buột miệng: "... Ngươi là người phụ trách hiện trường?"
"Ta cũng bị điều đến tạm thời thôi," Lý Lâm nói, vẻ mặt có chút khổ sở, ghé sát lại hạ giọng, "Vu ca, ta đang hoảng lắm đây này..."
Vu Sinh vốn vẫn đang hơi không quen với hình tượng này của Lý Lâm, kết quả đối phương vừa mở miệng là hắn không khỏi bật cười, lại tò mò thuận miệng hỏi: "Từ Giai Lệ đâu?"
"Hắn là thâm tiềm viên, đang ở tổng bộ chờ lệnh, dị vực nếu thật sự mất kiểm soát thì hắn mới bị điều ra trận," Lý Lâm nhỏ giọng giải thích, "Nhiệm vụ chính của tổ chúng ta là theo dõi ở đây – bây giờ bên trong thế nào rồi?"
"Khụ, bây giờ bên trong không có vấn đề gì, nhưng tình hình vừa rồi thì khá náo nhiệt," Vu Sinh ho khan hai tiếng, rồi kể sơ qua tình hình trong cô nhi viện vừa rồi cho đối phương, "... Đại khái là như vậy, sau khi bọn nhỏ rút đi thì hiện tượng tràn ra ở đây đã dừng lại, nhưng vì không chắc bản thân tòa cô nhi viện này có nhân tố 'Dị biến' hay không, nên vẫn cần người ở lại đây trông chừng. Tiếp theo ta sẽ rút lui, muốn qua bên điểm an trí xem sao, nơi này giao cho các ngươi."
"Rõ, chuyện này cứ giao cho chúng ta, ngươi yên tâm đi," Lý Lâm lập tức gật đầu, lúc này hắn ngược lại lại thật sự thể hiện ra mấy phần đáng tin của một đặc vụ tinh nhuệ, "Ngươi cứ yên tâm đi đi."
Vu Sinh luôn cảm thấy lời này của đối phương nghe càng lúc càng không ổn, tất nhiên cũng có thể là do gần đây chết chóc nhiều quá nên hắn khá nhạy cảm với phương diện này, kiểu như bệnh nghề nghiệp...
Nhưng hắn cũng không để tâm, sau khi dặn dò thêm một lượt với vị đặc vụ trẻ tuổi trước mắt về tình hình cô nhi viện, các đặc điểm của ảo ảnh tràn ra và những hạng mục cần chú ý, Vu Sinh liền vẫy tay với Lý Lâm, thuận tay cầm điện thoại chuẩn bị báo cáo, rồi đẩy cửa đi vào sơn cốc.
Ngay giây đầu tiên bước qua cổng dịch chuyển, bên tai hắn liền vang lên tiếng kêu la oai oái của Eileen – "Oaoaoao Vu Sinh ơi!! Cứu mạng với – Ai quản đám nhóc quỷ này giùm đi aaaa!"
Vu Sinh giật nảy mình, ngay sau đó liền thấy mấy đứa nhóc đang chạy vòng vòng như điên trên đồng cỏ cách đó không xa, Eileen bị đuổi ở phía trước trông như một con thỏ, đôi chân ngắn cũn guồng đến tóe lửa...
Mà ở xa hơn một chút, hắn lại thấy một đám trẻ con đang nghỉ ngơi trên bãi cỏ và khu đất bằng phẳng, mấy vị "Phụ huynh" của tổ chức Truyện Cổ Tích đang trao đổi gì đó với người phụ trách gần công trường điểm an trí về Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, cùng với hồ ly cô nương đang chạy về phía bên này.
Rất tốt, bọn nhỏ ở đây có vẻ vui vẻ và thích nghi tốt, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn – cảm giác an tâm tự nhiên nảy sinh.
Vu Sinh mỉm cười, đón lấy hồ ly cô nương đang vui vẻ phấn khởi chạy tới, cô nàng vừa chạy vừa vui mừng la lên: "Ân công, ân công! Con non nhân loại chơi vui thật đấy!"
Vu Sinh cười vui vẻ, nhưng đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, sau đó khóe mắt liếc qua cuối cùng cũng chú ý tới tình hình ở một bên khác của khu đất bằng phẳng – mấy cái đuôi cáo bốc lửa xanh đang bay vù vù tới lui trên đồng cỏ, trên mỗi cái đuôi đều treo một đứa nhóc đang reo hò phấn khích...
Mồ hôi lạnh của hắn gần như túa ra ngay tại chỗ: "... Ngọa tào! Không thể chơi như vậy được!"
Eileen vẫn đang chạy vòng vòng trên đồng cỏ cách đó không xa, kêu còn to hơn cả Vu Sinh: "Cũng không thể chơi như thế được chứ!! Rốt cuộc có ai quản không vậy a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận