Dị Độ Lữ Quán
Chương 295: Tê
Chương 295: Tê
Eileen và Huyền Triệt mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co.
Qua được nửa phút, tiểu nhân ngẫu mới nhìn một chút mấy thứ đồ mà đối phương vừa móc ra: "Không có à?"
Da mặt Huyền Triệt hơi giật một cái, trăm năm đạo tâm suýt chút nữa bất ổn, nhưng vẫn kiên trì gật đầu: "Xác thực không có."
Vu Sinh thấy thế thở dài, tiến lên an ủi: "Không sao không sao, ngươi đã cố hết sức rồi."
"Ai, chung quy là ta tài sơ học thiển, chỉ hiểu máy móc thôi," Huyền Triệt thở dài một tiếng, vừa thu dọn đồ đạc vừa uể oải nói, "Biện pháp có lẽ là có, chỉ là ta thật sự nghĩ không ra. Đợi sau khi trở về ta tìm sư phụ hỏi một chút, hoặc tìm tiền bối trong môn thỉnh giáo một chút, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển."
"Vậy cũng được," Vu Sinh gật đầu, vẻ mặt chân thành, "Vậy làm phiền ngươi."
Chuyện này nói xong, cũng sắp đến trưa rồi.
Vu Sinh đương nhiên mời khách nhân ở lại dùng một bữa cơm – hắn ngược lại không hề bận tâm đến vấn đề kiểu như "tu tiên giả từ Thiên Phong Linh Sơn tới có ăn cơm hay không", dù sao thì thứ nhất là Huyền Triệt đã uống hết một chai Cola, thứ hai là nhà hắn cũng có một vị tu tiên, mỗi bữa ăn rất nhiều.
Huyền Triệt đối mặt lời mời cũng không từ chối, hắn thậm chí còn hơi hiếu kỳ những người tuyệt không phải 'Người' nhưng lại luôn 'bắt chước' người ở trong căn phòng trước mắt này, rốt cuộc ngày thường sinh hoạt như thế nào. Khi đồng ý ở lại ăn cơm, trong lòng thậm chí còn có chút tinh thần tìm tòi khám phá đại đạo.
Rất nhanh hắn liền biết lựa chọn ở lại để mở mang tầm mắt của mình là đúng.
Bởi vì bữa trưa là do Hồ Ly làm.
Có lẽ vì cảm thấy khó khăn lắm mới có một vị khách từ 'lĩnh vực' khác tới, Hồ Ly xung phong nhận việc, tỏ ý muốn tự mình xuống bếp trổ tài, cho vị tiên nhân bản địa này biết món ăn truyền thống quê hương nàng trông như thế nào.
Phản ứng đầu tiên của Vu Sinh thực ra là muốn ngăn cản, dù sao hắn biết món "hồ ly món hầm" kia tạo hình có hơi hướng tà đạo, một nồi đồ ngũ sắc lúc nhúc bưng lên bàn dọa khách chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như Huyền Triệt bị kích ứng, tưởng thứ bưng lên là yêu ma gì đó, rút kiếm ra đòi quyết tử chiến với bữa trưa thì trò vui lại lớn chuyện – nhưng hắn đã không ngăn lại.
Bởi vì Hồ Ly nắm lấy tay hắn vẫy đuôi.
"Ngươi cứ chiều nàng đi," trên bàn cơm, Eileen phiên bản máy móc đời đầu đang cõng khung tranh, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vu Sinh, "Nàng muốn cái gì ngươi cũng cho, nàng muốn làm gì ngươi cũng đồng ý. Ngươi cũng đâu phải không biết món nàng hầm kia càng ngày càng tà dị, đợi lát nữa cửa phòng bếp vừa mở, thức ăn mà bưng nàng ra thì ngươi đừng có lên tiếng nhé."
"Không đến mức, không đến mức," Vu Sinh nghe vậy liên tục khoát tay, còn giải thích rất nghiêm túc, "Mấy chục năm qua nàng đã trải qua quá nhiều khổ cực, bây giờ ta chỉ muốn đối tốt với nàng một chút – mà ta đối với ngươi không tốt sao? Thân thể đã nặn cho ngươi bốn cái rồi."
Eileen bĩu môi: "Nếu như lúc trước ngươi không dùng vật liệu mua từ cửa hàng Thập Nguyên thì giờ ta đã tin rồi."
Huyền Triệt thì vẫn luôn tò mò chú ý động tĩnh bên phòng bếp – cánh cửa kia đóng chặt, mà thần thức của hắn vốn có thể xuyên núi thấu đá ở nơi này chỉ cần gặp phải một cánh cửa đóng là sẽ bị chặn lại, cho nên cũng không biết bên trong tình hình thế nào. Hắn chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng loảng xoảng leng keng, xen lẫn trong đó là tiếng lửa bùng lên đùng đoàng cùng từng trận ánh sáng lóe lên. Nói thật thì không giống nấu cơm lắm, nhưng bảo là trận địa chiến thì lại có vẻ hơi quá...
Do dự nửa ngày, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Vu Sinh: "Đây là... tiếng nấu cơm sao?"
"Món ăn đặc sắc quê nàng, hồ ly món hầm," Vu Sinh vui vẻ giải thích với khách, "Không sao đâu, chỉ là động tĩnh hơi lớn, bình thường thôi. Lúc này chắc nàng đang giảng đạo lý với đồ ăn, đợi giảng thông đạo lý là có thể dọn lên bàn rồi."
Huyền Triệt: "...."
Vu Sinh thấy thế lại nói thêm vài câu, coi như phòng hờ: "Đúng rồi, lát nữa món dọn lên bàn vẻ ngoài có thể hơi gây sốc, ngươi chuẩn bị tâm lý trước nhé. Nhưng dù trông không đẹp mắt, hương vị cũng không tệ lắm đâu, mà ta đoán thứ này đối với người tu hành như các ngươi hẳn là rất có ích."
Huyền Triệt nghe vậy càng thêm tò mò, và ngay lúc hắn đang suy nghĩ một món ăn thì có thể có vẻ ngoài không ưa nhìn đến mức nào, cửa phòng bếp cuối cùng cũng mở ra.
Hắn không chú ý, vô thức dùng thần thức quét qua.
Kết quả ngay lập tức liền 'nhìn' thấy một bóng hình Cửu Vĩ Hồ rực lửa chói mắt không thể nhìn thẳng, dường như bên trong đang diễn ra phản ứng năng lượng mãnh liệt, đang bưng một khối linh quang nóng rực không ngừng bốc lên đi ra.
Huyền Triệt khẽ giật mình, vội vàng thu hồi thần thức, sau đó liền thấy một cái nồi lớn đậy kín nắp được mang lên bàn – Vu Sinh đứng dậy giúp mở nắp, giữa hơi nước bốc lên, còn có thứ gì đó khác cũng bay lên theo.
Nghi ngờ đứng dậy nhìn thoáng qua vào trong nồi, đạo tâm của Huyền Triệt khẽ run rẩy.
Sững sờ tại chỗ đến vài giây, hắn mới trợn mắt nhìn về phía Vu Sinh, như đang mộng du, ngập ngừng mở miệng: "Nó, nó vừa chào ta."
Vu Sinh nghĩ ngợi: "Vậy xem ra món hầm lần này tương đối lễ phép."
Huyền Triệt: "....?"
'Món ăn' trong nồi này hầm nữa chắc sắp hóa hình phi thăng luôn rồi đúng không?! Hắn bên này lòng đầy nghi hoặc thì Hồ Ly đã nhanh chóng múc thức ăn trong nồi ra, chia thành từng bát từng bát, vừa chia vừa lẩm bẩm: "Ân công một bát, ta một bát, khách nhân một bát, ta một bát, Eileen một bát, ta một nồi...."
"Ăn lúc còn nóng đi," Vu Sinh mỉm cười ôn hòa, gật đầu nói với thanh niên tuấn lãng đối diện bàn, "Hương vị thật sự không tệ lắm đâu."
Sư mệnh tại thân.
Huyền Triệt đáy lòng hiện lên mấy chữ lớn này. Trong mơ màng, hắn dường như nhìn thấy có thứ gì đó quen thuộc phản chiếu trong bát canh đang hơi sóng sánh và không ngừng sủi bọt kia, trong hoảng hốt hắn nhìn rõ ràng – đó là cái đầu đồng trên thắt lưng của sư tôn.
Cùng với cái đầu đồng thắt lưng hiện lên, còn có lời sư tôn ân cần dạy bảo trước khi đi: "Huyền Triệt à, ngươi phải nhớ kỹ, lần này ngươi đi gặp vị cao nhân đã chiến thắng Hối Ám Thiên Sứ... Cao nhân như vậy, bên cạnh nhất định có những điều thần kỳ lạ lẫm, ngươi qua đó nhất định phải can đảm cẩn trọng. Nếu cao nhân ban thưởng cho ngươi cái gì, ngươi cứ nhận lấy, nói không chừng đó chính là đại cơ duyên...."
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, múc một muỗng đồ trong bát đưa vào miệng.
Vu Sinh nhìn thấy thanh niên tuấn lãng đối diện bàn vừa ăn một miếng, biểu cảm liền trở nên quái dị, đột nhiên ngây người ra, không nhúc nhích như đang nhập định.
Hắn đợi nửa phút, cuối cùng mới không nhịn được mở miệng: "Thế nào? Không hợp khẩu vị à?"
Lúc này Huyền Triệt mới giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt lại càng thêm kỳ lạ, kìm nén nửa ngày mới thốt ra một câu: ".... Tốt hơn cả ta luyện."
Vu Sinh lập tức không hiểu: "...Cái gì?"
Huyền Triệt lúc này cũng không buồn trả lời nữa, lại múc một muỗng cho vào bụng, trong đầu lại hiện lên cảnh trăm năm nay hắn bị mắng vì nhớ nhầm đan phương, bị phạt quỳ vì sai canh giờ, bị đánh vì nhầm đan hỏa....
Hắn cúi đầu nhìn thứ trong bát, chỉ có một điều không hiểu – đan dược này hiệu lực tinh thuần như vậy, sao nó có thể có hình dạng thế này?
Ngay sau đó, khóe mắt hắn lại quét thấy hai bóng dáng toàn thân tỏa ánh vàng kim không biết từ đâu nhảy ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy rõ ràng đó là hai con Thần Điểu vô danh cánh vàng mũ ngọc, khí vũ hiên ngang, linh quang tỏa ra bốn phía, đang từ vai Hồ Ly nhảy xuống mặt bàn, cúi đầu mổ một miếng 'món hầm' trong bát nhỏ.
Hắn không nhận ra đó là Thần Điểu gì, nhưng hắn nghi ngờ tu vi của hai con chim này còn cao hơn cả hai con Tiên Hạc mà sư tôn nuôi trong biển mây – chỉ là ánh mắt nhìn có chút kỳ lạ.
Mang theo một loại khí tràng thuần khiết như thuở ban sơ.
Vu Sinh lại giới thiệu với khách: "Hai con này là Luộc và Hấp Muối, là sủng vật Hồ Ly nuôi."
Huyền Triệt do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ Hồ đã bắt đầu bê cả nồi lên ăn, nửa ngày sau mới nặn ra một câu từ kẽ răng: "Tên... rất hay."
Vu Sinh cười hơi xấu hổ, đang do dự có nên tiện thể nói cho đối phương biết chủng loại thật sự của Luộc và Hấp Muối hay không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng 'Bụp!' vang lên từ đâu đó không rõ.
Một giây sau, hắn liền chú ý thấy tiếng TV trong phòng khách cũng tắt, đèn phòng bếp cũng phụt, tiếng máy điều hòa rè rè cũng ngừng, ngay cả tủ lạnh trong phòng ăn cũng mất đi động tĩnh.
Eileen đang ngồi xếp bằng trên bàn ăn thì kinh hô một tiếng 'Ối mẹ ơi!', trực tiếp bật dậy rồi ngã từ cạnh bàn xuống!
Tình huống đột ngột này khiến Vu Sinh giật nảy mình, hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy Eileen trước, lại thấy tiểu nhân ngẫu cả người mơ mơ màng màng. Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng có thứ gì đó ngã xuống đất từ trong phòng khách.
Một luồng trực giác cực kỳ 'Ngọa Tào' chạy dọc từ đỉnh đầu xuống xương cụt, Vu Sinh lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, không kịp chào hỏi Huyền Triệt đã xoay người lao thẳng ra phòng khách.
Sau đó liền thấy tiểu nhân ngẫu đang nằm bốc khói trên mặt đất cạnh tủ TV, và ở phía bên kia là cái ổ cắm dài đã bị nổ tung.
Vu Sinh: "...."
Cả người hắn đều ngớ ra, chạy mấy bước đến bên cạnh tiểu nhân ngẫu, mặt mày như phát điên: "Ngươi thật sự *** đi gặm dây điện hả!?"
Eileen lúc này có lẽ vẫn còn đang tê dại, khuôn mặt nhỏ bị hun đen thui, tóc tai dựng đứng, nhưng dù vậy nàng vẫn kiên quyết giơ tay lên, giơ ngón giữa trước mặt Vu Sinh.
Vu Sinh ngây người một lúc, liền có một Eileen khác chui ra từ giữa ghế sô pha và bàn trà bên cạnh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi mới gặm dây điện! Cả nhà ngươi mới gặm dây điện! Ta cũng không ngốc!"
Vu Sinh nhìn Eileen vừa chui ra từ cạnh ghế sô pha, đưa tay chỉ vào con rối còn đang bốc khói trên mặt đất: "Vậy cái này là tình huống gì?"
"Tình huống gì? Hỏi cái ổ cắm điện ngươi mua từ cửa hàng năm tệ về ấy!" Eileen tức giận hổn hển, "Đang xem TV thì tự nó đột nhiên bốc khói, ta xông lên muốn rút phích cắm ra, vừa túm vào dây điện thì nó kêu bụp một tiếng, tránh không kịp nên bị tê luôn!"
Vu Sinh: "...."
Bao nhiêu lời muốn phàn nàn trong nháy mắt biến thành xấu hổ, hắn nhớ lại hình như mình có mua một cái ổ cắm rẻ tiền đặt ở phòng khách, mà Eileen hôm trước cũng đã phàn nàn qua, bảo mình mau mua cái mới thay đi, thế mà hắn lại quên mất....
Nghĩ đến đây hắn vội bế Eileen đang nằm bốc khói trên mặt đất lên, tiện tay lấy tờ khăn giấy lau mặt cho tiểu nhân ngẫu. Ngay lúc hắn định nói gì đó để xoa dịu sự lúng túng này, con rối trong lòng hắn lại đột nhiên động đậy, đưa tay ngăn động tác của hắn lại: "Chờ một chút."
Vu Sinh: "Sao thế?"
Eileen (bản giới hạn Promax hắc kim hun khói 66.6cm) mang vẻ mặt kỳ quái – chắc là vẻ mặt kỳ quái, vì bị hun khá đen nên nhìn không rõ lắm – giơ cổ tay lên hoạt động một chút, sau đó từ trong lòng Vu Sinh nhảy xuống, cúi đầu nhìn cơ thể mình.
"...Nạp."
Vu Sinh: ".... Cái gì?!"
Eileen và Huyền Triệt mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co.
Qua được nửa phút, tiểu nhân ngẫu mới nhìn một chút mấy thứ đồ mà đối phương vừa móc ra: "Không có à?"
Da mặt Huyền Triệt hơi giật một cái, trăm năm đạo tâm suýt chút nữa bất ổn, nhưng vẫn kiên trì gật đầu: "Xác thực không có."
Vu Sinh thấy thế thở dài, tiến lên an ủi: "Không sao không sao, ngươi đã cố hết sức rồi."
"Ai, chung quy là ta tài sơ học thiển, chỉ hiểu máy móc thôi," Huyền Triệt thở dài một tiếng, vừa thu dọn đồ đạc vừa uể oải nói, "Biện pháp có lẽ là có, chỉ là ta thật sự nghĩ không ra. Đợi sau khi trở về ta tìm sư phụ hỏi một chút, hoặc tìm tiền bối trong môn thỉnh giáo một chút, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển."
"Vậy cũng được," Vu Sinh gật đầu, vẻ mặt chân thành, "Vậy làm phiền ngươi."
Chuyện này nói xong, cũng sắp đến trưa rồi.
Vu Sinh đương nhiên mời khách nhân ở lại dùng một bữa cơm – hắn ngược lại không hề bận tâm đến vấn đề kiểu như "tu tiên giả từ Thiên Phong Linh Sơn tới có ăn cơm hay không", dù sao thì thứ nhất là Huyền Triệt đã uống hết một chai Cola, thứ hai là nhà hắn cũng có một vị tu tiên, mỗi bữa ăn rất nhiều.
Huyền Triệt đối mặt lời mời cũng không từ chối, hắn thậm chí còn hơi hiếu kỳ những người tuyệt không phải 'Người' nhưng lại luôn 'bắt chước' người ở trong căn phòng trước mắt này, rốt cuộc ngày thường sinh hoạt như thế nào. Khi đồng ý ở lại ăn cơm, trong lòng thậm chí còn có chút tinh thần tìm tòi khám phá đại đạo.
Rất nhanh hắn liền biết lựa chọn ở lại để mở mang tầm mắt của mình là đúng.
Bởi vì bữa trưa là do Hồ Ly làm.
Có lẽ vì cảm thấy khó khăn lắm mới có một vị khách từ 'lĩnh vực' khác tới, Hồ Ly xung phong nhận việc, tỏ ý muốn tự mình xuống bếp trổ tài, cho vị tiên nhân bản địa này biết món ăn truyền thống quê hương nàng trông như thế nào.
Phản ứng đầu tiên của Vu Sinh thực ra là muốn ngăn cản, dù sao hắn biết món "hồ ly món hầm" kia tạo hình có hơi hướng tà đạo, một nồi đồ ngũ sắc lúc nhúc bưng lên bàn dọa khách chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như Huyền Triệt bị kích ứng, tưởng thứ bưng lên là yêu ma gì đó, rút kiếm ra đòi quyết tử chiến với bữa trưa thì trò vui lại lớn chuyện – nhưng hắn đã không ngăn lại.
Bởi vì Hồ Ly nắm lấy tay hắn vẫy đuôi.
"Ngươi cứ chiều nàng đi," trên bàn cơm, Eileen phiên bản máy móc đời đầu đang cõng khung tranh, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vu Sinh, "Nàng muốn cái gì ngươi cũng cho, nàng muốn làm gì ngươi cũng đồng ý. Ngươi cũng đâu phải không biết món nàng hầm kia càng ngày càng tà dị, đợi lát nữa cửa phòng bếp vừa mở, thức ăn mà bưng nàng ra thì ngươi đừng có lên tiếng nhé."
"Không đến mức, không đến mức," Vu Sinh nghe vậy liên tục khoát tay, còn giải thích rất nghiêm túc, "Mấy chục năm qua nàng đã trải qua quá nhiều khổ cực, bây giờ ta chỉ muốn đối tốt với nàng một chút – mà ta đối với ngươi không tốt sao? Thân thể đã nặn cho ngươi bốn cái rồi."
Eileen bĩu môi: "Nếu như lúc trước ngươi không dùng vật liệu mua từ cửa hàng Thập Nguyên thì giờ ta đã tin rồi."
Huyền Triệt thì vẫn luôn tò mò chú ý động tĩnh bên phòng bếp – cánh cửa kia đóng chặt, mà thần thức của hắn vốn có thể xuyên núi thấu đá ở nơi này chỉ cần gặp phải một cánh cửa đóng là sẽ bị chặn lại, cho nên cũng không biết bên trong tình hình thế nào. Hắn chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng loảng xoảng leng keng, xen lẫn trong đó là tiếng lửa bùng lên đùng đoàng cùng từng trận ánh sáng lóe lên. Nói thật thì không giống nấu cơm lắm, nhưng bảo là trận địa chiến thì lại có vẻ hơi quá...
Do dự nửa ngày, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Vu Sinh: "Đây là... tiếng nấu cơm sao?"
"Món ăn đặc sắc quê nàng, hồ ly món hầm," Vu Sinh vui vẻ giải thích với khách, "Không sao đâu, chỉ là động tĩnh hơi lớn, bình thường thôi. Lúc này chắc nàng đang giảng đạo lý với đồ ăn, đợi giảng thông đạo lý là có thể dọn lên bàn rồi."
Huyền Triệt: "...."
Vu Sinh thấy thế lại nói thêm vài câu, coi như phòng hờ: "Đúng rồi, lát nữa món dọn lên bàn vẻ ngoài có thể hơi gây sốc, ngươi chuẩn bị tâm lý trước nhé. Nhưng dù trông không đẹp mắt, hương vị cũng không tệ lắm đâu, mà ta đoán thứ này đối với người tu hành như các ngươi hẳn là rất có ích."
Huyền Triệt nghe vậy càng thêm tò mò, và ngay lúc hắn đang suy nghĩ một món ăn thì có thể có vẻ ngoài không ưa nhìn đến mức nào, cửa phòng bếp cuối cùng cũng mở ra.
Hắn không chú ý, vô thức dùng thần thức quét qua.
Kết quả ngay lập tức liền 'nhìn' thấy một bóng hình Cửu Vĩ Hồ rực lửa chói mắt không thể nhìn thẳng, dường như bên trong đang diễn ra phản ứng năng lượng mãnh liệt, đang bưng một khối linh quang nóng rực không ngừng bốc lên đi ra.
Huyền Triệt khẽ giật mình, vội vàng thu hồi thần thức, sau đó liền thấy một cái nồi lớn đậy kín nắp được mang lên bàn – Vu Sinh đứng dậy giúp mở nắp, giữa hơi nước bốc lên, còn có thứ gì đó khác cũng bay lên theo.
Nghi ngờ đứng dậy nhìn thoáng qua vào trong nồi, đạo tâm của Huyền Triệt khẽ run rẩy.
Sững sờ tại chỗ đến vài giây, hắn mới trợn mắt nhìn về phía Vu Sinh, như đang mộng du, ngập ngừng mở miệng: "Nó, nó vừa chào ta."
Vu Sinh nghĩ ngợi: "Vậy xem ra món hầm lần này tương đối lễ phép."
Huyền Triệt: "....?"
'Món ăn' trong nồi này hầm nữa chắc sắp hóa hình phi thăng luôn rồi đúng không?! Hắn bên này lòng đầy nghi hoặc thì Hồ Ly đã nhanh chóng múc thức ăn trong nồi ra, chia thành từng bát từng bát, vừa chia vừa lẩm bẩm: "Ân công một bát, ta một bát, khách nhân một bát, ta một bát, Eileen một bát, ta một nồi...."
"Ăn lúc còn nóng đi," Vu Sinh mỉm cười ôn hòa, gật đầu nói với thanh niên tuấn lãng đối diện bàn, "Hương vị thật sự không tệ lắm đâu."
Sư mệnh tại thân.
Huyền Triệt đáy lòng hiện lên mấy chữ lớn này. Trong mơ màng, hắn dường như nhìn thấy có thứ gì đó quen thuộc phản chiếu trong bát canh đang hơi sóng sánh và không ngừng sủi bọt kia, trong hoảng hốt hắn nhìn rõ ràng – đó là cái đầu đồng trên thắt lưng của sư tôn.
Cùng với cái đầu đồng thắt lưng hiện lên, còn có lời sư tôn ân cần dạy bảo trước khi đi: "Huyền Triệt à, ngươi phải nhớ kỹ, lần này ngươi đi gặp vị cao nhân đã chiến thắng Hối Ám Thiên Sứ... Cao nhân như vậy, bên cạnh nhất định có những điều thần kỳ lạ lẫm, ngươi qua đó nhất định phải can đảm cẩn trọng. Nếu cao nhân ban thưởng cho ngươi cái gì, ngươi cứ nhận lấy, nói không chừng đó chính là đại cơ duyên...."
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, múc một muỗng đồ trong bát đưa vào miệng.
Vu Sinh nhìn thấy thanh niên tuấn lãng đối diện bàn vừa ăn một miếng, biểu cảm liền trở nên quái dị, đột nhiên ngây người ra, không nhúc nhích như đang nhập định.
Hắn đợi nửa phút, cuối cùng mới không nhịn được mở miệng: "Thế nào? Không hợp khẩu vị à?"
Lúc này Huyền Triệt mới giật mình tỉnh táo lại, sắc mặt lại càng thêm kỳ lạ, kìm nén nửa ngày mới thốt ra một câu: ".... Tốt hơn cả ta luyện."
Vu Sinh lập tức không hiểu: "...Cái gì?"
Huyền Triệt lúc này cũng không buồn trả lời nữa, lại múc một muỗng cho vào bụng, trong đầu lại hiện lên cảnh trăm năm nay hắn bị mắng vì nhớ nhầm đan phương, bị phạt quỳ vì sai canh giờ, bị đánh vì nhầm đan hỏa....
Hắn cúi đầu nhìn thứ trong bát, chỉ có một điều không hiểu – đan dược này hiệu lực tinh thuần như vậy, sao nó có thể có hình dạng thế này?
Ngay sau đó, khóe mắt hắn lại quét thấy hai bóng dáng toàn thân tỏa ánh vàng kim không biết từ đâu nhảy ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy rõ ràng đó là hai con Thần Điểu vô danh cánh vàng mũ ngọc, khí vũ hiên ngang, linh quang tỏa ra bốn phía, đang từ vai Hồ Ly nhảy xuống mặt bàn, cúi đầu mổ một miếng 'món hầm' trong bát nhỏ.
Hắn không nhận ra đó là Thần Điểu gì, nhưng hắn nghi ngờ tu vi của hai con chim này còn cao hơn cả hai con Tiên Hạc mà sư tôn nuôi trong biển mây – chỉ là ánh mắt nhìn có chút kỳ lạ.
Mang theo một loại khí tràng thuần khiết như thuở ban sơ.
Vu Sinh lại giới thiệu với khách: "Hai con này là Luộc và Hấp Muối, là sủng vật Hồ Ly nuôi."
Huyền Triệt do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ Hồ đã bắt đầu bê cả nồi lên ăn, nửa ngày sau mới nặn ra một câu từ kẽ răng: "Tên... rất hay."
Vu Sinh cười hơi xấu hổ, đang do dự có nên tiện thể nói cho đối phương biết chủng loại thật sự của Luộc và Hấp Muối hay không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng 'Bụp!' vang lên từ đâu đó không rõ.
Một giây sau, hắn liền chú ý thấy tiếng TV trong phòng khách cũng tắt, đèn phòng bếp cũng phụt, tiếng máy điều hòa rè rè cũng ngừng, ngay cả tủ lạnh trong phòng ăn cũng mất đi động tĩnh.
Eileen đang ngồi xếp bằng trên bàn ăn thì kinh hô một tiếng 'Ối mẹ ơi!', trực tiếp bật dậy rồi ngã từ cạnh bàn xuống!
Tình huống đột ngột này khiến Vu Sinh giật nảy mình, hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy Eileen trước, lại thấy tiểu nhân ngẫu cả người mơ mơ màng màng. Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng có thứ gì đó ngã xuống đất từ trong phòng khách.
Một luồng trực giác cực kỳ 'Ngọa Tào' chạy dọc từ đỉnh đầu xuống xương cụt, Vu Sinh lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, không kịp chào hỏi Huyền Triệt đã xoay người lao thẳng ra phòng khách.
Sau đó liền thấy tiểu nhân ngẫu đang nằm bốc khói trên mặt đất cạnh tủ TV, và ở phía bên kia là cái ổ cắm dài đã bị nổ tung.
Vu Sinh: "...."
Cả người hắn đều ngớ ra, chạy mấy bước đến bên cạnh tiểu nhân ngẫu, mặt mày như phát điên: "Ngươi thật sự *** đi gặm dây điện hả!?"
Eileen lúc này có lẽ vẫn còn đang tê dại, khuôn mặt nhỏ bị hun đen thui, tóc tai dựng đứng, nhưng dù vậy nàng vẫn kiên quyết giơ tay lên, giơ ngón giữa trước mặt Vu Sinh.
Vu Sinh ngây người một lúc, liền có một Eileen khác chui ra từ giữa ghế sô pha và bàn trà bên cạnh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi mới gặm dây điện! Cả nhà ngươi mới gặm dây điện! Ta cũng không ngốc!"
Vu Sinh nhìn Eileen vừa chui ra từ cạnh ghế sô pha, đưa tay chỉ vào con rối còn đang bốc khói trên mặt đất: "Vậy cái này là tình huống gì?"
"Tình huống gì? Hỏi cái ổ cắm điện ngươi mua từ cửa hàng năm tệ về ấy!" Eileen tức giận hổn hển, "Đang xem TV thì tự nó đột nhiên bốc khói, ta xông lên muốn rút phích cắm ra, vừa túm vào dây điện thì nó kêu bụp một tiếng, tránh không kịp nên bị tê luôn!"
Vu Sinh: "...."
Bao nhiêu lời muốn phàn nàn trong nháy mắt biến thành xấu hổ, hắn nhớ lại hình như mình có mua một cái ổ cắm rẻ tiền đặt ở phòng khách, mà Eileen hôm trước cũng đã phàn nàn qua, bảo mình mau mua cái mới thay đi, thế mà hắn lại quên mất....
Nghĩ đến đây hắn vội bế Eileen đang nằm bốc khói trên mặt đất lên, tiện tay lấy tờ khăn giấy lau mặt cho tiểu nhân ngẫu. Ngay lúc hắn định nói gì đó để xoa dịu sự lúng túng này, con rối trong lòng hắn lại đột nhiên động đậy, đưa tay ngăn động tác của hắn lại: "Chờ một chút."
Vu Sinh: "Sao thế?"
Eileen (bản giới hạn Promax hắc kim hun khói 66.6cm) mang vẻ mặt kỳ quái – chắc là vẻ mặt kỳ quái, vì bị hun khá đen nên nhìn không rõ lắm – giơ cổ tay lên hoạt động một chút, sau đó từ trong lòng Vu Sinh nhảy xuống, cúi đầu nhìn cơ thể mình.
"...Nạp."
Vu Sinh: ".... Cái gì?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận