Dị Độ Lữ Quán

Chương 176: Đường Ngô Đồng số 66 địa linh nhân kiệt

Vu Sinh đột nhiên có chút hối hận vì đã tạo ra nhiều Eileen như vậy.
Nhất là vào lúc ba Eileen cùng lúc nhào tới C-K-Í-T..T...T mà la hét cào cấu —— ban đầu khi số lượng búp bê là hai con trở xuống, hắn còn có thể tương đối thoải mái giơ tay đè bọn họ trở lại, nhưng khi lên đến ba con, hắn liền phát hiện mình không cản nổi, nhất là khi một trong số đó còn được làm bằng thép cây và đá tảng, lực đạo lao tới đơn giản như một túi bùn loãng xoảng một tiếng nện thẳng vào đầu, may mà dạo này hắn ăn uống cân đối, cơ thể xem như rắn chắc, chứ nếu vẫn là thể chất của người bình thường, bị Eileen lao vào như vậy thật sự là một phát không ngóc đầu dậy nổi.
Sau một lát, trên trán Vu Sinh thêm mấy dấu răng, trên người treo lủng lẳng ba con búp bê vẫn còn đang không ngừng lí nhí, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc cuộc sống.
"Ngươi xuống khỏi người ta," hắn nhìn con búp bê đang treo trên chân mình, con ngồi trên vai, và con bám vào cổ áo treo trước ngực, thở dài một tiếng, "Nhất là cái đứa quấn khăn tắm kia, khăn của ngươi sắp tuột rồi kìa."
Eileen cuối cùng kinh hô một tiếng, cùng Eileen và Eileen khác nhảy từ trên người Vu Sinh xuống, sau đó con tiểu nhân ngẫu đến giờ vẫn còn quấn một cái khăn tắm làm áo ngủ đứng trên giường ngẩng đầu: "Đúng vậy, quần áo của ta đâu!?"
Vu Sinh thuận tay từ trong tủ đầu giường móc ra chiếc váy đã được may vá tốt ném tới: "Cho ngươi đây, ta tranh thủ sửa lại cho ngươi rồi, phần bị cháy hỏng trước đó đã cắt bỏ trực tiếp, dùng phần diềm xếp trang trí trên váy tháo ra vá lại những chỗ bị thủng rõ ràng, tay nghề bình thường thôi, ngươi tạm mặc đỡ đi, mấy ngày nữa sẽ mua đồ mới cho ngươi."
"A, được rồi," tiểu nhân ngẫu quấn khăn lông vui vẻ nhận lấy chiếc váy, nhảy từ trên giường xuống liền chạy về phía phòng vệ sinh, "Ta đi thay đồ đây! Ngươi không được nhìn lén!"
". Ta thèm vào nhìn lén ngươi à? Ba cái cơ thể của ngươi đều là do ta nặn ra cả!" Khóe mắt Vu Sinh giật giật liên hồi, hét về phía phòng vệ sinh một câu, sau đó thu lại tầm mắt, cùng hai Eileen còn lại đang đứng tại chỗ trên bàn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, Vu Sinh đột nhiên nhớ ra điều gì, vỗ trán một cái: "A, quên nói với Cô Bé Quàng Khăn Đỏ chuyện của Hiểu Hiểu rồi, bảo sao cứ cảm thấy quên mất chuyện gì."
"Chuyện của Hiểu Hiểu? Đứa bé ở cô nhi viện đó à?" Eileen nghe vậy khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã nhớ ra cái tên này, "Nàng thế nào?"
"Nàng cũng tiến vào cái 'quái mộng' kia của ta, cái nơi chỉ có một vùng hoang nguyên ấy," Vu Sinh giải thích, "Hơn nữa nàng dường như là lúc bị ác mộng kéo vào Hắc Sâm Lâm, vì trốn tránh sự truy đuổi của sói mà không cẩn thận 'rơi' vào trong đó..."
Ngay sau đó, hắn liền kể lại những gì mình vừa trải qua trong mộng cảnh cho con búp bê trước mặt nghe, còn thuận tiện nhắc tới chuyện nhìn thấy ảo ảnh của thợ săn —— chỉ là không đề cập đến chi tiết mình suýt nữa đã "mặc vào" bộ trang phục thợ săn kia. Eileen ngẩn người lắng nghe Vu Sinh kể lại, vẻ mặt dần dần lộ ra kinh ngạc, nghẹn nửa ngày cuối cùng vẫn không nhịn được mà đậu đen rau muống: "Sao ngươi làm mộng mà cũng kỳ quái như vậy?"
"Ta không biết," Vu Sinh thản nhiên dang tay, "Cũng đâu phải do ta khống chế được."
Hai Eileen cùng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, một lát sau, một tiểu nhân ngẫu trong đó mới thu hồi ánh mắt, lại ra vẻ thật sự giơ tay chống cằm làm bộ suy tư: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, suy đoán của ngươi về 'quái mộng' đó ngược lại cũng có mấy phần đạo lý... Dựa theo tình hình mấy lần này, đó thật sự có thể là một không gian ý thức độc lập đặc thù, cũng không phải do mộng cảnh của ngươi tạo ra, mà là ngươi vừa đúng lúc mơ ngủ liền 'kết nối' vào nó..."
"Về phần Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, Hiểu Hiểu còn có con hồ ly ngốc kia, hẳn là vì máu của ngươi mà chịu ảnh hưởng, từ phía ngươi 'mượn' được một loại quyền hạn nào đó, cho nên cũng có thể kết nối đến nơi đó."
"Vậy vùng hoang nguyên kia rốt cuộc là cái gì?" Vu Sinh nhíu mày, "Chẳng lẽ cũng là dị vực?"
Hai Eileen trăm miệng một lời: "Ngươi hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai? Chính ngươi còn không rõ nữa là!"
Ngay sau đó, một tiểu nhân ngẫu cõng khung tranh liền vẫy vẫy tay với Vu Sinh: "Được rồi, dù sao cứ nghĩ như vậy cũng không nghĩ ra được đâu, chờ lần sau ngươi ngủ ta làm cho ngươi chút 'dẫn đạo', bọn ta lại vào đó quan sát kỹ càng một chút, biết đâu có thể tìm thấy manh mối gì đó."
"Cũng được," Vu Sinh nói, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy trời đã bắt đầu tối, "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lát nữa sẽ đến, việc cấp bách bây giờ là nên chú ý đến cái 'ủy thác bảo tàng' đáng ngờ kia trước đã."
Vẻ mặt của Eileen trở nên nghiêm túc thấy rõ bằng mắt thường.
"Vừa rồi ta đã muốn nói, chuyện phía sau... Mùi âm mưu rất đậm nha."
Vu Sinh không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
"Ngươi hẳn là cũng cảm nhận được rồi," Eileen chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của Vu Sinh, không nhanh không chậm gật đầu, "Chuyện này nếu như không có người chết, đơn thuần chỉ là một vụ 'giả ủy thác', thì rất dễ quy về việc thành viên hiệp hội tham lam tư lợi, giở trò trong quá trình để muốn chiếm đoạt đồ sưu tập của bảo tàng. Nhưng bây giờ người trong cuộc tuyên bố ủy thác đã mất tích —— mà cái này thậm chí còn không phải điểm nghi vấn lớn nhất, cả sự kiện làm ta cảm thấy không thích hợp nhất, thực ra là 'lễ hiến tế' trong bảo tàng kia."
Vu Sinh nhíu mày, cảnh tượng nhìn thấy trong bảo tàng ngày hôm đó, hắn đến giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Người hiến tế bị dây gai sắt trói buộc thành tư thế "Đỗng Khốc Giả", sảnh triển lãm màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, thực thể "bảo an" quỷ dị đáng sợ, còn có... trận mất khống chế mà Cô Bé Quàng Khăn Đỏ gặp phải.
Hết lần này tới lần khác lại xảy ra đúng vào lúc Cô Bé Quàng Khăn Đỏ sắp "trưởng thành", sắp phải đối mặt với sự thôn phệ của Hắc Sâm Lâm, cả người đang ở trong trạng thái bất ổn định nhất.
... ...
Bầy sói nhảy vọt lướt qua giữa bóng râm của các tòa nhà, từ đại lộ phồn hoa tiến vào khu phố cổ yên tĩnh, cuối cùng đến được mảnh đất trống sâu nhất ở số 66 đường Ngô Đồng, nơi được coi là "ít ai lui tới". Thân ảnh Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đột ngột hiện ra giữa bầy sói, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Khi nhìn thấy căn nhà lớn lặng lẽ đứng sừng sững trong tầm mắt, vẻ mặt thiếu nữ hơi có vẻ ngây ra.
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, biết mình đã bị "huyết dịch" của Vu Sinh ảnh hưởng, nhưng giờ phút này thật sự nhìn thấy căn nhà mà ngay cả cục đặc công cũng không dò ra được này, cái "dị vực hình pháo đài" cứ thế đứng thẳng trước mắt mình, nàng vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Trong ấn tượng của nàng, nơi này trước đó chỉ là một mảnh đất trống hoác, cuối cùng mảnh đất trống chỉ có một bức tường thấp vẽ đầy hình vẽ xấu xí mà thôi.
Bầy sói lặng lẽ biến mất trong bóng tối, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhẹ nhàng hít một hơi, cất bước đi về phía tòa nhà cũ kia.
Trước khi nàng đưa tay gõ cửa, cánh cửa gỗ trông có vẻ mộc mạc kia đã được người mở ra.
Vu Sinh với vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa: "Ở cửa sổ lầu hai đã nhìn thấy ngươi rồi, mau vào đi."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ có chút phản ứng chậm nửa nhịp "Ồ" một tiếng, cất bước đi theo Vu Sinh vào nhà.
Đây là lần thứ ba nàng bước vào nơi này, từ lần đầu tiên bối rối, đến lần thứ hai mang theo căng thẳng, cho đến bây giờ, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ thậm chí cảm thấy bản thân đối với căn nhà lớn trông bình thường này đã có chút quen thuộc.
Sau đó nàng liền thấy ba Eileen xếp hàng đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa thay phiên nhau chào hỏi nàng.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ tại chỗ liền sửng sốt, đưa tay dụi mạnh mắt mấy cái, bỏ tay xuống nhìn lại, vẫn là ba con búp bê —— bây giờ hai con trong đó đã chạy đi xem TV, còn có một con đi tới, đang ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
"Ngươi đang ngẩn người cái gì đấy!" Tiểu nhân ngẫu nói.
"... Sao lại thêm một con nữa rồi?!" Cô Bé Quàng Khăn Đỏ quay đầu nhìn về phía Vu Sinh, giọng điệu kinh ngạc.
"Đúng vậy, lại thêm một con đó, con đi theo ngươi vào Hắc Sâm Lâm lần trước chính là con mới này, nhưng xem ra ngươi không phát hiện." Vu Sinh gật đầu với vẻ mặt hiển nhiên, "Loại hình chuyên biệt chiến đấu, chuyên dùng để đối phó với những thực thể ác tính như Đói Khát và ác lang, ta thân mật gọi nàng là Eileen MK —..."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ ngẩn người lắng nghe, bên cạnh Eileen thì lập tức bất mãn lên tiếng: "Ngươi đừng có đặt loạn loại hình cho ta! Nhất định phải đặt thì cũng nghĩ cái danh hiệu nào uy phong một chút chứ, ví dụ như Nữ Võ Thần hình cái gì đó..."
Vu Sinh nghiêm mặt, trong lòng thầm nghĩ một con búp bê cao 66.6 centimet mà làm cái danh hiệu gọi Nữ Võ Thần cũng thật không biết ngượng, tấm khiên của Nữ Võ Thần thành tinh sợ là còn cao hơn nàng —— nhưng lời này hắn thật sự không dám nói ra, cũng không phải vì tiểu nhân ngẫu mắng người quá khó nghe, mà là bây giờ trong nhà đã có ba Eileen, lúc các nàng xếp thành đội hình tấn công lao về phía mình thì thật sự có chút đánh không lại...
Sau đó Cô Bé Quàng Khăn Đỏ liền bị Vu Sinh dẫn đến phòng khách trong tình trạng vẫn còn hơi choáng váng.
Hồ Ly bưng một đĩa trái cây đã rửa sạch tới, đặt lên bàn trà.
Vu Sinh lập tức đi kiểm tra xem trên những quả trái cây đó có dấu răng nào không, dù sao cũng là đồ đãi khách, để Hồ Ly ăn vụng gặm dở thì không được, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ ra, nếu Hồ Ly thật sự ăn vụng, thì chắc chắn sẽ không bưng lên trái cây còn lại sau khi gặm —— khả năng lớn hơn là nàng ở trong bếp rửa cả một chậu, cuối cùng bưng lên một đĩa...
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ thì không biết Vu Sinh đang nghĩ gì, nàng chỉ nói cảm ơn với Hồ Ly, khóe mắt lướt qua liền đột nhiên chú ý tới trong đám đuôi lớn phía sau của Hồ Ly có một cái trông là lạ —— những cái đuôi khác đều rất có sức sống, chỉ có cái đuôi kia là rũ xuống mặt đất, trông như bị gãy vậy.
Vu Sinh lúc này cũng chú ý tới Hồ Ly có một cái đuôi kéo lê dưới đất, không khỏi nhíu mày: "Đuôi của ngươi làm sao vậy? Bị thương rồi?"
Hồ Ly nghe vậy thì mặt lại lộ vẻ vui mừng, nàng đi tới mấy bước, đem đám đuôi lớn sau lưng khoác lên đùi Vu Sinh: "Ân công ngươi xem! Có phải là hết tĩnh điện rồi không?"
Vu Sinh nghi hoặc một chút, đưa tay sờ sờ đuôi Hồ Ly, lúc này mới chợt hiểu ra quay đầu gật nhẹ với Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vẫn đang mặt đầy dấu chấm hỏi: "Không sao, là dây nối đất."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ cả người đều ngơ ngác: "...?"
Nàng đột nhiên phát hiện cảm giác quen thuộc mà mình vừa mới nảy sinh đối với số 66 đường Ngô Đồng này vẫn còn quá sớm, mỗi một chuyện ở đây đều toát ra một luồng sức mạnh tà môn, nhưng nghĩ lại, điều này dường như lại rất phù hợp với ấn tượng của nàng về nơi này, càng làm nổi bật cái sự ‘địa linh nhân kiệt’, mọi chuyện bên trong căn nhà lớn này đều thể hiện một bộ mặt tinh thần cực kỳ... thần kinh —— ví dụ như nơi này cứ cách một khoảng thời gian lại thêm ra một Eileen, ví dụ như Cửu Vĩ Yêu Hồ ở đây vào mùa đông sẽ kéo một cái đuôi xuống đất làm dây nối đất để giải quyết vấn đề tĩnh điện...
Mà đúng lúc này, một câu nói đột ngột của Vu Sinh cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của thiếu nữ.
"Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, trước kia ngươi có từng đắc tội với ai không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận