Dị Độ Lữ Quán
Chương 220: Đi vào quỹ đạo
Chương 220: Đi vào quỹ đạo
Đây là bữa cơm đầu tiên của bọn nhỏ trong sơn cốc – trải qua một đêm di chuyển vội vã và sự hỗn loạn ngắn ngủi khi đến nơi ở mới, sau cơn phấn khích, bọn hắn tụ tập trước bàn tiệc trên bình đài. Nhân viên công tác của Cục Đặc công được phái đến sơn cốc đã chuẩn bị xong cho mọi người bánh bao, cháo và canh nóng hổi. Bởi vì vội vàng, đây thực ra không phải là bữa ăn phong phú gì, nhưng lúc này, một bữa sáng nóng hổi cũng đã đủ để khiến mọi người an tâm lại.
Vu Sinh ngồi ở một đầu bàn ăn dài (thật sự rất dài), Hồ Ly ngồi bên tay phải hắn, Eileen thì ngồi trên bàn. Những đứa nhỏ nhất dưới sự dẫn dắt của các anh chị lớn, dựa theo vị trí ăn cơm ở cô nhi viện mà sắp xếp ngồi hai bên bàn ăn, trước mặt đã bày sẵn bát đĩa. Những "phụ huynh" bọn họ cùng các nhân viên công tác cùng nhau mang những nồi lớn và xửng hấp lớn từng chuyến một đến bàn, sau đó bắt đầu chia thức ăn cho từng người.
Đám trẻ nhỏ cảm thấy việc này mới lạ lại thú vị. Mảnh sơn cốc khoáng đạt này hoàn toàn khác biệt với cô nhi viện cũ kỹ và khung cảnh thành thị chen chúc mà bọn hắn đã quen thuộc. Việc ngồi giữa một không gian ngoài trời rộng lớn như thế này, quây quần bên một chiếc bàn siêu to khổng lồ cùng các đại nhân dùng bữa cũng là trải nghiệm chưa từng có. Cho dù là những đứa trẻ hiểu chuyện, tuân thủ quy củ thuộc tổ chức "Truyện cổ tích" này, lúc này cũng không tránh khỏi việc líu ríu không ngừng.
Đương nhiên, đừng nói bọn nhỏ cảm thấy mới lạ, kỳ thực nhóm nhân viên công tác do Cục Đặc công phái tới cũng cảm thấy hết sức mới mẻ – không nói những cái khác, ít nhất bọn họ cũng chưa từng thấy qua cái bàn ăn nào dài tới năm mươi mét...
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ giúp bọn nhỏ múc xong đồ ăn, đi tới ngồi cạnh Vu Sinh, không khỏi nói nhỏ: "Nói thật, ngươi làm cái bàn này có phải hơi khoa trương quá không..."
"Ta đây không phải nghĩ bữa cơm đầu tiên nên có chút cảm giác nghi thức sao," Vu Sinh cũng rất xấu hổ, "Liền để mọi người tụ tập tại trên một cái bàn."
"Ừ, cảm giác nghi thức thì có đủ – nhưng ngươi cũng nên nghĩ cho người phụ trách múc đồ ăn chứ," Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhếch miệng, nói xong đứng dậy cầm một cái bánh bao nóng hổi, dùng sức thổi thổi, nhét vào miệng cắn một miếng lớn, "A nóng quá nóng quá..."
"Vừa hấp xong có thể không nóng sao," Vu Sinh cảm thấy hơi buồn cười. Hắn thường thấy Cô Bé Quàng Khăn Đỏ luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, ra dáng lão thành, nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều, hắn mới phát hiện vị "phụ huynh" chăm sóc một đám đông em trai em gái này kỳ thực cũng có mặt rất trẻ con, "Ăn từ từ thôi."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vừa cố sức hít hà, vừa ngẩng đầu nhìn Hồ Ly đang ngấu nghiến cái bánh bao thứ hai ở đối diện: "Ta đây không phải thấy nàng ăn nhanh chóng nên tưởng đã nguội rồi à."
"... Nàng tu tiên, ăn đồ nướng toàn là kẹp miếng than hồng giữa hai lát thịt ba chỉ rồi nuốt chung, ngươi lấy nàng làm chuẩn tham khảo à?"
"... Ta sai rồi."
Vu Sinh bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ trong túi truyền ra, vội vàng lấy ra xem – người gọi tới là Bách Lý Tình.
Kết nối điện thoại, giọng nói thanh lãnh của vị nữ cục trưởng lập tức vang lên: "Mở một cánh cửa nối đến bãi đậu xe dưới đất của Cục Đặc công – nhóm nhân viên công tác của ban trị sự được cử đến cô nhi viện đã tới rồi."
"Ngạch... À à, được."
Có lẽ là vì giày vò cả đêm nên lúc này đầu óc hơi trì độn, Vu Sinh phản ứng một chút mới nhớ ra là chuyện gì, vội vàng vừa hấp tấp đáp ứng vừa đứng dậy chuẩn bị mở cửa, đồng thời sau khi cúp điện thoại (lần này xác nhận đã cúp hẳn) không nhịn được nhỏ giọng thì thầm hai câu với Eileen: "Sao ta có cảm giác bị sai khiến thế nhỉ? Cứ cảm thấy giọng Bách Lý Tình trong điện thoại ban nãy nghe hơi vui sướng..."
Eileen túm tóc Vu Sinh: "Nói nhảm, bây giờ là năm rưỡi sáng, cuối cùng cũng đến lượt nàng trong giờ làm việc gọi điện từ bên ngoài thúc ngươi làm việc – bình thường toàn là ngươi gửi một cái báo cáo liền khiến bên Cục Đặc công từ chỗ làm việc nhảy dựng lên, bây giờ đến lượt nàng thúc ngươi mở cửa, đổi lại là ta, ta có thể cười thành tiếng trước mặt ngươi đấy."
Vu Sinh cau mày: "... Có khoa trương như vậy không?"
"Linh tính trực giác của ta nói vậy."
Hiển nhiên, điểm giống nhau lớn nhất giữa Eileen và Vu Sinh chính là linh tính trực giác của cả hai đều không mấy khi dùng vào việc chính sự.
Mà lúc này Vu Sinh đã đưa tay vào khoảng không, hắn đã quá quen với việc "kết nối" Cục Đặc công, lại thêm việc chỉ cần đón mấy người nên không cần mở cửa quá lớn, vì vậy chỉ trong nháy mắt, một cánh cửa hư ảo đã nổi lên trong không khí – sau đó hắn hơi dùng sức, liền mở toang cánh cửa đó ra.
Bọn nhỏ nhao nhao tò mò nhìn về phía bên này, Vu Sinh trên mặt đã nở nụ cười tươi rói, vui vẻ vẫy tay với tất cả mọi người: "Nhìn xem ai đến rồi này!"
Đứa trẻ ngồi gần nhất cuối cùng là người đầu tiên nhảy khỏi ghế: "Là Tô lão sư!"
Những gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trên bình đài. Những "lão sư" này đến từ ban trị sự, mấy năm qua đều bầu bạn cùng những đứa trẻ trong cô nhi viện, giờ đây họ đang tươi cười. Bọn họ nhận được thông báo khẩn cấp từ cấp trên vào lúc sáng sớm, bây giờ liền chạy tới.
"Đúng vậy, là Tô lão sư các con yêu quý nhất – còn có Lý lão sư và Tôn lão sư, cùng với bài tập nghỉ đông mà các con yêu thích nhất..."
Một vị trong số các lão sư vui vẻ chào hỏi bọn nhỏ, sau đó trưng ra những thứ chất đống trên chiếc xe kéo dùng cho cắm trại dã ngoại của mình, báo cho bọn nhỏ tin tốt là dù có chạy đến sơn cốc "cắm trại dã ngoại" thì cũng phải học bù như thường lệ.
Hai bên chiếc bàn ăn dài thêm lập tức vang lên một tràng rên rỉ của đám trẻ – cùng với tiếng cười trên nỗi đau của người khác của các đại nhân.
"May mắn ta không cần giống như bọn họ..." Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lẩm bẩm.
Kết quả lời nàng còn chưa dứt, Tô lão sư liền đi về phía nàng, còn tiện tay đặt một cái túi lớn lên bàn: "Chủ nhiệm lớp của ngươi nhờ ta mang cái này cho ngươi – xin nghỉ cũng phải làm bài tập, còn có đề thi thử cuối tháng, tự giác nhé, làm xong ta giúp ngươi mang đi nộp."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ: "..."
"Tuyết trắng, Tóc dài, còn có mấy đứa bên kia – các ngươi đừng vui, trên chiếc xe đẩy này là của các ngươi đấy. Trước khi chúng ta tới, ban trị sự đã đặc biệt sắp xếp liên lạc với giáo viên chủ nhiệm ở trường của các ngươi rồi, đều đến nhận bài tập đi, còn có bài thi mô phỏng cuối tháng nữa."
Lập tức, hai bên bàn dài tràn ngập bầu không khí vui sướng.
Dù sao thì Vu Sinh đứng một bên nhìn xem là rất vui vẻ.
Bất quá hắn vui xong vẫn đứng bên cạnh nhắc nhở một chút: "Ăn cơm trước ăn cơm trước, bọn nhỏ bị giày vò từ hai giờ sáng, bây giờ mới bắt đầu ăn cơm nóng, ăn xong còn phải thu xếp nghỉ ngơi nữa – chuyện bài tập và học bù cứ để sau. Các vị cũng tới ăn đi, chỉ thêm mấy đôi đũa thôi – ăn xong ta dẫn các vị làm quen một chút với nơi này."
Cuộc giày vò này kéo dài đến khi tất cả mọi người ăn uống xong xuôi, Vu Sinh lại dẫn nhóm "nhân viên tạm thời" do ban trị sự phái tới đi dạo một vòng quanh doanh địa, lúc này thời gian đã là hơn chín giờ sáng.
Nhóm nhân viên thi công thứ hai do Cục Đặc công sắp xếp đã tiến vào sơn cốc theo thời gian hẹn trước, thay thế cho nhóm công nhân đầu tiên đã bận rộn từ tối hôm qua đến bây giờ, tiếp tục tiến hành công việc hoàn thiện kiến trúc điểm tái định cư, đồng thời chuẩn bị bắt đầu thực hiện các hạng mục thi công cẩn trọng khác đã được thỏa thuận.
Bản thân điểm tái định cư đã cơ bản hoàn thành.
Đứng trên một sườn dốc cao gần bình đài, Vu Sinh nhìn qua khu "doanh địa" ngăn nắp mà mới tinh đó, thấy các thành viên lớn tuổi của "Truyện cổ tích" đang dưới sự hướng dẫn của các sư phụ công nhân làm quen với các công trình ở khắp nơi, bàn giao chìa khóa của các thiết bị then chốt như máy phát điện, máy bơm nước. Bên cạnh bọn họ, mái của những ngôi nhà lắp ghép màu trắng đang phản chiếu ánh nắng lấp lánh dưới bầu trời quang đãng, mặt đường được làm cứng phẳng phiu, rộng rãi. Những đứa trẻ lớn hơn một chút cùng mấy vị lão sư đang cùng nhau khiêng những thùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đã đóng gói đi trên con đường nhỏ trong khu nhà. "Quốc vương" đang dẫn theo một đội cận vệ kỵ sĩ đi khắp doanh địa để bắt những đứa trẻ nhỏ về phòng đi ngủ, giữa đường thỉnh thoảng gặp có người lớn dừng lại, mang theo vẻ mặt buồn rầu giải thích cho đứa bé nào đó vì sao bây giờ là ban ngày mà vẫn cần đi ngủ...
Bình tĩnh mà xem xét, khu tái định cư này không thể gọi là mỹ quan hay khí phái gì, nhưng nhìn vào liền mang đến một cảm giác "dễ chịu" khiến người ta an tâm. Nó hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu cuộc sống của mọi người trong một tòa cô nhi viện, có lẽ còn có nhiều chỗ bất tiện, nhưng xem ra... Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và bọn họ đã bắt đầu thích nơi này.
Về phần Vu Sinh, hắn bây giờ còn vui hơn bất cứ ai.
Hắn, người "tương liên" trực tiếp với tòa sơn cốc này, dường như cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong "không khí" của sơn cốc. Loại thay đổi này rất vi diệu, nếu phải nói ra... thì giống như dưới bầu trời xanh trong vĩnh viễn sáng sủa này, bây giờ đã xuất hiện một "thôn trấn" mộc mạc mà tràn đầy sức sống. Sinh khí bừng bừng từ tòa tiểu trấn mới tinh này lan tỏa ra, đang chậm rãi "tẩm bổ" cho nơi này.
Vu Sinh cảm thấy mình ưa thích phần sinh khí này, ưa thích sự biến hóa trong sơn cốc, ưa thích loại "tẩm bổ" này. Điều này dường như có thể làm cho hắn cảm nhận rõ ràng hơn rằng mình "còn sống" – loại cảm giác "còn sống" này, thậm chí còn chân thực hơn cả nhịp tim của chính hắn.
Hắn không rõ loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra, nhưng niềm vui trong lòng mách bảo hắn đây là chuyện tốt.
Sau đó Vu Sinh lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phụ cận bình đài truyền tống.
Những trạm bơm, phòng máy phát điện mới xây nằm giữa doanh địa và bình đài truyền tống. Hiện tại các công nhân đang nối đường ống và đường dây dọc theo lối ra vào đến một khu công trường khác bên cạnh bình đài.
Đây chính là phần hiệp nghị mà trước đó Vu Sinh và Bách Lý Tình đã định ra: "Lữ Xã" sẽ mở cửa tòa sơn cốc này và điểm rơi vỡ trong sơn cốc cho Cục Đặc công để họ nghiên cứu, còn Cục Đặc công thì bỏ tiền và người ra, hoàn thành một loạt hạng mục kiến thiết bên trong thung lũng này – bao gồm giải quyết vấn đề thủy điện trong sơn cốc, làm nhà kính trồng rau thông minh các loại...
Sự kiện ác mộng lan tràn xảy ra trong cô nhi viện là tình huống ngoài ý muốn, nhưng bây giờ hết thảy dường như đều nhanh chóng tốt đẹp trở lại, hơn nữa còn đi vào quỹ đạo.
Mang theo tâm tình vui sướng và thả lỏng, Vu Sinh trở về đường Ngô Đồng số 66. Trước khi Cục Đặc công bên kia lại gọi điện thoại bảo hắn mở cửa, hắn phải ngủ bù một giấc thật tốt.
Hồ Ly cho hắn mượn cái đuôi để ôm, Eileen hứa rằng cơ thể bằng thép cây và đá tảng kia của nàng lần này sẽ không đột nhiên nhảy lên giường nữa. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, kéo rèm cửa lại độ sáng trong phòng cũng vừa đúng – không có hoàn cảnh ngủ bù nào tốt hơn thế này nữa, Vu Sinh nghĩ vậy.
Sau đó hắn liền ôm chiếc đuôi cáo ấm áp dễ chịu, vui sướng nhắm mắt lại.
Vừa mở mắt ra, ồ, Hắc Sâm Lâm.
Bên tai là tiếng khóc nỉ non của hài nhi.
Vu Sinh: "... Chết tiệt."
Đây là bữa cơm đầu tiên của bọn nhỏ trong sơn cốc – trải qua một đêm di chuyển vội vã và sự hỗn loạn ngắn ngủi khi đến nơi ở mới, sau cơn phấn khích, bọn hắn tụ tập trước bàn tiệc trên bình đài. Nhân viên công tác của Cục Đặc công được phái đến sơn cốc đã chuẩn bị xong cho mọi người bánh bao, cháo và canh nóng hổi. Bởi vì vội vàng, đây thực ra không phải là bữa ăn phong phú gì, nhưng lúc này, một bữa sáng nóng hổi cũng đã đủ để khiến mọi người an tâm lại.
Vu Sinh ngồi ở một đầu bàn ăn dài (thật sự rất dài), Hồ Ly ngồi bên tay phải hắn, Eileen thì ngồi trên bàn. Những đứa nhỏ nhất dưới sự dẫn dắt của các anh chị lớn, dựa theo vị trí ăn cơm ở cô nhi viện mà sắp xếp ngồi hai bên bàn ăn, trước mặt đã bày sẵn bát đĩa. Những "phụ huynh" bọn họ cùng các nhân viên công tác cùng nhau mang những nồi lớn và xửng hấp lớn từng chuyến một đến bàn, sau đó bắt đầu chia thức ăn cho từng người.
Đám trẻ nhỏ cảm thấy việc này mới lạ lại thú vị. Mảnh sơn cốc khoáng đạt này hoàn toàn khác biệt với cô nhi viện cũ kỹ và khung cảnh thành thị chen chúc mà bọn hắn đã quen thuộc. Việc ngồi giữa một không gian ngoài trời rộng lớn như thế này, quây quần bên một chiếc bàn siêu to khổng lồ cùng các đại nhân dùng bữa cũng là trải nghiệm chưa từng có. Cho dù là những đứa trẻ hiểu chuyện, tuân thủ quy củ thuộc tổ chức "Truyện cổ tích" này, lúc này cũng không tránh khỏi việc líu ríu không ngừng.
Đương nhiên, đừng nói bọn nhỏ cảm thấy mới lạ, kỳ thực nhóm nhân viên công tác do Cục Đặc công phái tới cũng cảm thấy hết sức mới mẻ – không nói những cái khác, ít nhất bọn họ cũng chưa từng thấy qua cái bàn ăn nào dài tới năm mươi mét...
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ giúp bọn nhỏ múc xong đồ ăn, đi tới ngồi cạnh Vu Sinh, không khỏi nói nhỏ: "Nói thật, ngươi làm cái bàn này có phải hơi khoa trương quá không..."
"Ta đây không phải nghĩ bữa cơm đầu tiên nên có chút cảm giác nghi thức sao," Vu Sinh cũng rất xấu hổ, "Liền để mọi người tụ tập tại trên một cái bàn."
"Ừ, cảm giác nghi thức thì có đủ – nhưng ngươi cũng nên nghĩ cho người phụ trách múc đồ ăn chứ," Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhếch miệng, nói xong đứng dậy cầm một cái bánh bao nóng hổi, dùng sức thổi thổi, nhét vào miệng cắn một miếng lớn, "A nóng quá nóng quá..."
"Vừa hấp xong có thể không nóng sao," Vu Sinh cảm thấy hơi buồn cười. Hắn thường thấy Cô Bé Quàng Khăn Đỏ luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, ra dáng lão thành, nhưng bây giờ tiếp xúc nhiều, hắn mới phát hiện vị "phụ huynh" chăm sóc một đám đông em trai em gái này kỳ thực cũng có mặt rất trẻ con, "Ăn từ từ thôi."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vừa cố sức hít hà, vừa ngẩng đầu nhìn Hồ Ly đang ngấu nghiến cái bánh bao thứ hai ở đối diện: "Ta đây không phải thấy nàng ăn nhanh chóng nên tưởng đã nguội rồi à."
"... Nàng tu tiên, ăn đồ nướng toàn là kẹp miếng than hồng giữa hai lát thịt ba chỉ rồi nuốt chung, ngươi lấy nàng làm chuẩn tham khảo à?"
"... Ta sai rồi."
Vu Sinh bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ trong túi truyền ra, vội vàng lấy ra xem – người gọi tới là Bách Lý Tình.
Kết nối điện thoại, giọng nói thanh lãnh của vị nữ cục trưởng lập tức vang lên: "Mở một cánh cửa nối đến bãi đậu xe dưới đất của Cục Đặc công – nhóm nhân viên công tác của ban trị sự được cử đến cô nhi viện đã tới rồi."
"Ngạch... À à, được."
Có lẽ là vì giày vò cả đêm nên lúc này đầu óc hơi trì độn, Vu Sinh phản ứng một chút mới nhớ ra là chuyện gì, vội vàng vừa hấp tấp đáp ứng vừa đứng dậy chuẩn bị mở cửa, đồng thời sau khi cúp điện thoại (lần này xác nhận đã cúp hẳn) không nhịn được nhỏ giọng thì thầm hai câu với Eileen: "Sao ta có cảm giác bị sai khiến thế nhỉ? Cứ cảm thấy giọng Bách Lý Tình trong điện thoại ban nãy nghe hơi vui sướng..."
Eileen túm tóc Vu Sinh: "Nói nhảm, bây giờ là năm rưỡi sáng, cuối cùng cũng đến lượt nàng trong giờ làm việc gọi điện từ bên ngoài thúc ngươi làm việc – bình thường toàn là ngươi gửi một cái báo cáo liền khiến bên Cục Đặc công từ chỗ làm việc nhảy dựng lên, bây giờ đến lượt nàng thúc ngươi mở cửa, đổi lại là ta, ta có thể cười thành tiếng trước mặt ngươi đấy."
Vu Sinh cau mày: "... Có khoa trương như vậy không?"
"Linh tính trực giác của ta nói vậy."
Hiển nhiên, điểm giống nhau lớn nhất giữa Eileen và Vu Sinh chính là linh tính trực giác của cả hai đều không mấy khi dùng vào việc chính sự.
Mà lúc này Vu Sinh đã đưa tay vào khoảng không, hắn đã quá quen với việc "kết nối" Cục Đặc công, lại thêm việc chỉ cần đón mấy người nên không cần mở cửa quá lớn, vì vậy chỉ trong nháy mắt, một cánh cửa hư ảo đã nổi lên trong không khí – sau đó hắn hơi dùng sức, liền mở toang cánh cửa đó ra.
Bọn nhỏ nhao nhao tò mò nhìn về phía bên này, Vu Sinh trên mặt đã nở nụ cười tươi rói, vui vẻ vẫy tay với tất cả mọi người: "Nhìn xem ai đến rồi này!"
Đứa trẻ ngồi gần nhất cuối cùng là người đầu tiên nhảy khỏi ghế: "Là Tô lão sư!"
Những gương mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trên bình đài. Những "lão sư" này đến từ ban trị sự, mấy năm qua đều bầu bạn cùng những đứa trẻ trong cô nhi viện, giờ đây họ đang tươi cười. Bọn họ nhận được thông báo khẩn cấp từ cấp trên vào lúc sáng sớm, bây giờ liền chạy tới.
"Đúng vậy, là Tô lão sư các con yêu quý nhất – còn có Lý lão sư và Tôn lão sư, cùng với bài tập nghỉ đông mà các con yêu thích nhất..."
Một vị trong số các lão sư vui vẻ chào hỏi bọn nhỏ, sau đó trưng ra những thứ chất đống trên chiếc xe kéo dùng cho cắm trại dã ngoại của mình, báo cho bọn nhỏ tin tốt là dù có chạy đến sơn cốc "cắm trại dã ngoại" thì cũng phải học bù như thường lệ.
Hai bên chiếc bàn ăn dài thêm lập tức vang lên một tràng rên rỉ của đám trẻ – cùng với tiếng cười trên nỗi đau của người khác của các đại nhân.
"May mắn ta không cần giống như bọn họ..." Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lẩm bẩm.
Kết quả lời nàng còn chưa dứt, Tô lão sư liền đi về phía nàng, còn tiện tay đặt một cái túi lớn lên bàn: "Chủ nhiệm lớp của ngươi nhờ ta mang cái này cho ngươi – xin nghỉ cũng phải làm bài tập, còn có đề thi thử cuối tháng, tự giác nhé, làm xong ta giúp ngươi mang đi nộp."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ: "..."
"Tuyết trắng, Tóc dài, còn có mấy đứa bên kia – các ngươi đừng vui, trên chiếc xe đẩy này là của các ngươi đấy. Trước khi chúng ta tới, ban trị sự đã đặc biệt sắp xếp liên lạc với giáo viên chủ nhiệm ở trường của các ngươi rồi, đều đến nhận bài tập đi, còn có bài thi mô phỏng cuối tháng nữa."
Lập tức, hai bên bàn dài tràn ngập bầu không khí vui sướng.
Dù sao thì Vu Sinh đứng một bên nhìn xem là rất vui vẻ.
Bất quá hắn vui xong vẫn đứng bên cạnh nhắc nhở một chút: "Ăn cơm trước ăn cơm trước, bọn nhỏ bị giày vò từ hai giờ sáng, bây giờ mới bắt đầu ăn cơm nóng, ăn xong còn phải thu xếp nghỉ ngơi nữa – chuyện bài tập và học bù cứ để sau. Các vị cũng tới ăn đi, chỉ thêm mấy đôi đũa thôi – ăn xong ta dẫn các vị làm quen một chút với nơi này."
Cuộc giày vò này kéo dài đến khi tất cả mọi người ăn uống xong xuôi, Vu Sinh lại dẫn nhóm "nhân viên tạm thời" do ban trị sự phái tới đi dạo một vòng quanh doanh địa, lúc này thời gian đã là hơn chín giờ sáng.
Nhóm nhân viên thi công thứ hai do Cục Đặc công sắp xếp đã tiến vào sơn cốc theo thời gian hẹn trước, thay thế cho nhóm công nhân đầu tiên đã bận rộn từ tối hôm qua đến bây giờ, tiếp tục tiến hành công việc hoàn thiện kiến trúc điểm tái định cư, đồng thời chuẩn bị bắt đầu thực hiện các hạng mục thi công cẩn trọng khác đã được thỏa thuận.
Bản thân điểm tái định cư đã cơ bản hoàn thành.
Đứng trên một sườn dốc cao gần bình đài, Vu Sinh nhìn qua khu "doanh địa" ngăn nắp mà mới tinh đó, thấy các thành viên lớn tuổi của "Truyện cổ tích" đang dưới sự hướng dẫn của các sư phụ công nhân làm quen với các công trình ở khắp nơi, bàn giao chìa khóa của các thiết bị then chốt như máy phát điện, máy bơm nước. Bên cạnh bọn họ, mái của những ngôi nhà lắp ghép màu trắng đang phản chiếu ánh nắng lấp lánh dưới bầu trời quang đãng, mặt đường được làm cứng phẳng phiu, rộng rãi. Những đứa trẻ lớn hơn một chút cùng mấy vị lão sư đang cùng nhau khiêng những thùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đã đóng gói đi trên con đường nhỏ trong khu nhà. "Quốc vương" đang dẫn theo một đội cận vệ kỵ sĩ đi khắp doanh địa để bắt những đứa trẻ nhỏ về phòng đi ngủ, giữa đường thỉnh thoảng gặp có người lớn dừng lại, mang theo vẻ mặt buồn rầu giải thích cho đứa bé nào đó vì sao bây giờ là ban ngày mà vẫn cần đi ngủ...
Bình tĩnh mà xem xét, khu tái định cư này không thể gọi là mỹ quan hay khí phái gì, nhưng nhìn vào liền mang đến một cảm giác "dễ chịu" khiến người ta an tâm. Nó hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu cuộc sống của mọi người trong một tòa cô nhi viện, có lẽ còn có nhiều chỗ bất tiện, nhưng xem ra... Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và bọn họ đã bắt đầu thích nơi này.
Về phần Vu Sinh, hắn bây giờ còn vui hơn bất cứ ai.
Hắn, người "tương liên" trực tiếp với tòa sơn cốc này, dường như cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong "không khí" của sơn cốc. Loại thay đổi này rất vi diệu, nếu phải nói ra... thì giống như dưới bầu trời xanh trong vĩnh viễn sáng sủa này, bây giờ đã xuất hiện một "thôn trấn" mộc mạc mà tràn đầy sức sống. Sinh khí bừng bừng từ tòa tiểu trấn mới tinh này lan tỏa ra, đang chậm rãi "tẩm bổ" cho nơi này.
Vu Sinh cảm thấy mình ưa thích phần sinh khí này, ưa thích sự biến hóa trong sơn cốc, ưa thích loại "tẩm bổ" này. Điều này dường như có thể làm cho hắn cảm nhận rõ ràng hơn rằng mình "còn sống" – loại cảm giác "còn sống" này, thậm chí còn chân thực hơn cả nhịp tim của chính hắn.
Hắn không rõ loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra, nhưng niềm vui trong lòng mách bảo hắn đây là chuyện tốt.
Sau đó Vu Sinh lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía phụ cận bình đài truyền tống.
Những trạm bơm, phòng máy phát điện mới xây nằm giữa doanh địa và bình đài truyền tống. Hiện tại các công nhân đang nối đường ống và đường dây dọc theo lối ra vào đến một khu công trường khác bên cạnh bình đài.
Đây chính là phần hiệp nghị mà trước đó Vu Sinh và Bách Lý Tình đã định ra: "Lữ Xã" sẽ mở cửa tòa sơn cốc này và điểm rơi vỡ trong sơn cốc cho Cục Đặc công để họ nghiên cứu, còn Cục Đặc công thì bỏ tiền và người ra, hoàn thành một loạt hạng mục kiến thiết bên trong thung lũng này – bao gồm giải quyết vấn đề thủy điện trong sơn cốc, làm nhà kính trồng rau thông minh các loại...
Sự kiện ác mộng lan tràn xảy ra trong cô nhi viện là tình huống ngoài ý muốn, nhưng bây giờ hết thảy dường như đều nhanh chóng tốt đẹp trở lại, hơn nữa còn đi vào quỹ đạo.
Mang theo tâm tình vui sướng và thả lỏng, Vu Sinh trở về đường Ngô Đồng số 66. Trước khi Cục Đặc công bên kia lại gọi điện thoại bảo hắn mở cửa, hắn phải ngủ bù một giấc thật tốt.
Hồ Ly cho hắn mượn cái đuôi để ôm, Eileen hứa rằng cơ thể bằng thép cây và đá tảng kia của nàng lần này sẽ không đột nhiên nhảy lên giường nữa. Nhiệt độ trong phòng vừa phải, kéo rèm cửa lại độ sáng trong phòng cũng vừa đúng – không có hoàn cảnh ngủ bù nào tốt hơn thế này nữa, Vu Sinh nghĩ vậy.
Sau đó hắn liền ôm chiếc đuôi cáo ấm áp dễ chịu, vui sướng nhắm mắt lại.
Vừa mở mắt ra, ồ, Hắc Sâm Lâm.
Bên tai là tiếng khóc nỉ non của hài nhi.
Vu Sinh: "... Chết tiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận