Dị Độ Lữ Quán

Chương 328: Sinh nhật vui vẻ

Nói thật, màn nhận quà vẫn là rất vui vẻ –– cho dù nhận được hai bộ sách "Thi Đại Học Bứt Phá", Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vẫn cảm thấy rất vui sướng.
Sau đó, giá thịt nướng được dựng lên, quốc vương triệu hồi các nhạc sĩ cung đình ra bắt đầu diễn tấu khúc nhạc mới, Tóc Dài thừa dịp không ai chú ý sớm bắn mấy quả pháo hoa lên trời, không khí hiện trường liền lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Đám trẻ nhỏ vây quanh đống lửa vừa chạy vừa nô đùa, Eileen cũng chia làm hai cơ thể chạy qua tham gia náo nhiệt, còn cố ý chạy vào giữa một đám nhóc tì để khiêu khích, thế là không lâu sau lại bắt đầu tiết mục truyền thống bị đám tiểu quỷ xem như búp bê mà đuổi bắt.
Mỹ Nhân Ngư được mọi người cổ vũ đi lên hát một bài, thế là nàng liền đứng trước đống lửa lớn hát một bài đại hợp xướng không biết tên là gì –– mang cả nhạc đệm của một ban nhạc, đại hợp xướng tối thiểu 200 người, cuối cùng còn tự mang theo tiếng vỗ tay và reo hò của ít nhất năm ngàn người, Vu Sinh kẻ thiếu tế bào nghệ thuật này căn bản nghe không hiểu, nhưng quả thực nghe thấy cảm xúc dâng trào đến mức khó tả.
Tôn Công phái người đưa tới hai két bia.
Một nhóm lớn thành viên "Truyện Cổ Tích" lập tức lao qua tham gia náo nhiệt, nhưng Vu Sinh đứng chắn trước chỗ bia, bên cạnh còn có sói do Cô Bé Quàng Khăn Đỏ triệu hồi ra, quốc vương vô cùng khí thế ngồi xổm trên két bia, hướng về phía đám trẻ vị thành niên quơ móng vuốt: "Chưa thành niên đều tránh sang một bên! Nước trái cây ở bàn lớn đằng kia là cho các ngươi!"
Vu Sinh thì quay đầu nhìn Cô Bé Quàng Khăn Đỏ: "Chúc mừng trưởng thành –– chỉ lần này thôi nhé, trước khi tốt nghiệp trung học chỉ được uống lần này thôi."
Ánh lửa đỏ rực cách đó không xa chiếu lên mặt Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, trong mắt lấp lánh ánh sáng, lúc nhìn bia lại lộ ra vẻ vừa mong đợi vừa có chút do dự: "... Cái này không tốt cho sức khỏe nhỉ."
"Lúc này ngươi lại bắt đầu dưỡng sinh rồi đấy!" Công Chúa Tóc Mây cầm theo xiên thịt dê lắc lư đi tới, "Lúc trước khi cảm thấy mình sống không quá 18 tuổi, ngươi đâu có thái độ này."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ há to miệng, còn chưa kịp lên tiếng, bên cạnh Vu Sinh đã dùng một tay đập rớt một lọn tóc vàng đang men theo chân bàn từ từ bò lên ăn vụng, thuận tiện lại lấy ra hai lon bia từ trong tóc của Công Chúa Tóc Mây: "Đừng đục nước béo cò –– ngươi năm nay mới mười sáu!"
"A –– đại nhân sao lại xấu tính như vậy!" Công Chúa Tóc Mây cố ý kêu ca một tiếng đầy khoa trương, mang theo oán niệm bỏ đi.
Hồ Ly thì tò mò lại gần, cầm một lon bia trên bàn mở ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm, trong mắt đột nhiên loé lên ánh sáng: "Ân công! Mùi vị này thật thú vị!"
Vu Sinh cũng không biết mùi vị "thú vị" là mùi vị gì, dù sao nhìn Cửu Vĩ Hồ này có vẻ khá hài lòng với thứ này.
"Vậy được rồi," Cô Bé Quàng Khăn Đỏ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nàng liếm môi một cái, cũng tiện tay cầm một lon bia mở ra, kết quả vừa thử uống một ngụm đã suýt nữa phun ra, "Không ngon!"
"Ai nha, lần đầu tiên đều như vậy," trên mặt mèo của quốc vương lại còn lộ ra biểu cảm từng trải của loài mèo, vừa nói với Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vừa nhấc móng vuốt triệu hồi ra một người hầu, "Uống thêm vài lần ngươi sẽ phát hiện thứ này cũng có chút thú vị."
Mèo méo lời còn chưa dứt, người hầu có biểu cảm đờ đẫn liền mở lon bia cho nó, sau đó đổ vào một cái chén trên bàn, quốc vương hài lòng gật gật đầu, đưa đầu sát vào.
Vu Sinh nhìn cảnh này mà kinh ngạc: "Mèo uống được thứ này sao!?"
"Mèo còn chưa nói được nữa là!" Quốc vương ngẩng đầu lên, nhìn Vu Sinh như nhìn kẻ ngốc, "Đều thành tinh rồi thì có gì mà không được, chẳng lẽ hồ ly nhà ngươi còn không ăn được sô cô la à?"
Vu Sinh liếc nhìn Cửu Vĩ Hồ đang vừa bưng lon bia vừa ăn thịt nướng, chính mình cũng mở một lon, thuận miệng cảm thán: "Nàng quả thực không ăn được sô cô la, ăn vào là đau bụng, ta cũng thấy chuyện này rất thần kỳ."
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhìn Vu Sinh, lại nhìn Hồ Ly, do dự một lát rồi lại nếm thử một ngụm bia, vẫn cảm thấy không ngon.
Nhưng nàng rất vui vẻ.
Mười mấy năm qua, nàng rất ít khi có được khoảnh khắc vui vẻ như thế này.
Bầu trời được pháo hoa chiếu sáng, trong ánh sáng bất chợt nở rộ, còn có bóng dáng của một vật thể bay.
Vu Sinh ngẩng đầu, nhìn thấy một cỗ xe ngựa bí ngô trang trí hoa lệ đang bay ngang qua bầu trời quảng trường, Công Chúa Tóc Mây dùng tóc treo mình dưới gầm xe ngựa, hai tay đều ôm một cây pháo hoa que khổng lồ bắn tứ tung xung quanh, ánh lửa chiếu sáng xung quanh, thiếu nữ cười đến vô ưu vô lo giữa màn pháo hoa rực rỡ.
Nàng dường như là người vui vẻ nhất ở đây tối nay, chỉ sau Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Đống lửa cháy bùng lên, quốc vương lại sai người đi thêm củi vào đống lửa hai lần.
Thịt nướng đã chuẩn bị từ sớm cũng đã hết, bọn trẻ bắt đầu cầm xiên đến bên giá nướng để nướng kẹo dẻo, nướng rau củ, nướng lát bánh mì.
Tuyết Trắng không biết lấy từ đâu ra một đống khoai lang, lén lút vùi vào trong tro nóng cạnh đống lửa lớn, nhưng vừa mới vùi vào không bao lâu thì bị Hồ Ly phát hiện, Hồ Ly tại chỗ nuốt sống ba củ, đang chuẩn bị gặm củ thứ tư thì mới bị bắt được, ủy khuất bỏ đi rồi lại đem khoai lang vùi lại.
Sau đó nữa, quốc vương liền uống say. Vu Sinh vẫn là lần đầu nhìn thấy bộ dạng mèo méo uống say –– nó bước đi loạng choạng kiểu lục thân bất nhận đến bên cạnh đống lửa lớn, cũng không biết kiếm đâu ra cái loa lớn, vừa bật lên đã khiến mọi người ở hiện trường giật nảy mình: "Sau đây, ta xin đơn giản meo hai câu...."
Kết quả vừa meo xong câu đầu tiên liền nôn ra đầy đất, sau đó bị người hầu vội vàng chạy tới ôm đi.
Mèo bình thường uống say có lẽ không như thế này. Vu Sinh cầm theo nửa lon bia, mặt mang nụ cười, hài lòng ngồi trong một góc khuất của quảng trường.
Còn có một bóng người đi cùng với hắn.
Luna lặng lẽ đứng bên cạnh Vu Sinh, ánh lửa xa xa chiếu vào lớp vỏ ngoài sáng bóng của nàng, phảng phất như được dát lên một lớp ảo ảnh nhảy múa, nàng không nói cũng không động đậy, lúc đứng yên tại chỗ tựa như một pho tượng không có nhiệt độ và sinh mệnh, nhìn từ xa, thậm chí có chút... quỷ dị.
Nhưng Vu Sinh có thể lờ mờ cảm nhận được tâm trạng của nàng.
"Không qua đó sao?" Vu Sinh đột nhiên nói, "Bọn họ rất chào đón bạn mới đấy."
Luna chần chờ, chậm rãi đáp lại: "Ta... nói chuyện... chậm. Trẻ con... không có... kiên nhẫn."
"Thật ra ngươi không cần lo lắng chuyện này, những đứa trẻ này bao dung hơn ngươi tưởng đấy," Vu Sinh cười cười, nhưng rất nhanh lại xua tay, "Nhưng không sao cả, không muốn đi thì thôi, hòa nhập với hoàn cảnh là một quá trình tuần tự tiến dần, bây giờ cứ ở đây cùng ta một lát cũng rất tốt."
Luna khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nhìn chăm chú vào đống lửa đằng kia.
Không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới đột nhiên phá vỡ sự im lặng: "Ngài... thích... lửa sao?"
"Lửa ư?" Vu Sinh cảm thấy hơi khó hiểu, vì giao tiếp ngôn ngữ rõ ràng là khó khăn, nên đôi khi hắn cũng không thể hiểu rõ được suy nghĩ của vị Thánh Nữ nhân tạo bên cạnh này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra câu trả lời, "Vậy ta nghĩ là ta khá thích –– ấm áp, sáng sủa, con người cần hai thứ này, nhất là những lúc ở trong bóng tối, ánh lửa luôn có thể khiến người ta an tâm."
Luna từ từ cúi đầu xuống.
Không biết có phải ảo giác không, trong khoảnh khắc này, Vu Sinh lại bỗng nhiên cảm giác trên người người máy sắt trước mắt nổi lên một loại... thánh tính nào đó.
Đương nhiên, dáng vẻ "Nữ tu" này của nàng vốn dĩ đã mang theo thánh tính, nhưng đó chẳng qua chỉ là thiết kế tỉ mỉ của Ẩn Tu hội –– ngoại hình hoàn mỹ, tư thái ưu nhã, đều là biểu tượng của "Vật Sùng Thánh", nhưng thứ mà Vu Sinh cảm nhận được bây giờ hoàn toàn là một loại khác.
Hắn nghe thấy người máy sắt mở miệng, vẫn khó khăn và chậm chạp, trong giọng nói mang theo sự rung động trầm thấp mơ hồ ––
"Vậy... ta... vì ngài... hộ lửa."
Ánh lửa từ đống lửa nơi xa chiếu lên "vỏ ngoài" của nàng, phảng phất có ngọn lửa hư ảo nhảy múa trên người nàng, mông lung hư ảo.
"Ờm," Vu Sinh gãi gãi tóc, tuy không hiểu rõ lắm ý của Luna, nhưng vẫn mơ hồ gật đầu, "Vậy... tốt lắm."
Luna mỉm cười –– khóe miệng không phải là nụ cười cứng nhắc bằng thép lạnh lẽo kia, mà là một đường cong mang theo sinh khí.
Vu Sinh có chút rùng mình nhìn khuôn mặt đối phương, nhất thời không biết có phải mình uống nhiều quá rồi không.
"Luna, gương mặt này của ngươi... có thể thay đổi biểu cảm sao?"
"Ta... không... biết."
Vu Sinh trừng mắt nhìn, nụ cười vừa rồi đã biến mất, dường như chỉ là ảo giác mà thôi.
Buổi tụ tập bên đống lửa vẫn còn kéo dài –– chỉ là dần dần không còn tiếng đám nhóc con chí chóe la hét ầm ĩ nữa.
Đám trẻ nhỏ nhất vào khoảng mười giờ là gần như đều buồn ngủ cả rồi, bị các bậc phụ huynh đưa đi ngủ, trên quảng trường dần dần chỉ còn lại đám trẻ lớn hơn và người lớn.
Tóc Dài bắn hết chỗ pháo hoa dự trữ, vẫn chưa thỏa mãn, nàng thử lừa Dorothy, muốn mượn súng phòng không của cô nàng dùng một lát, nhưng bị từ chối thẳng thừng, sau đó nàng lại thử lừa Diêm, kết quả vừa mở miệng đã bị những người khác kéo về; Mỹ Nhân Ngư ngồi bên đống lửa khẽ hát một điệu dân ca không biết tên, lời là do chính nàng bịa ra, lại gần mới nghe rõ nàng hát là "Cứ ngồi như vậy bên cạnh đống lửa cao cao, lát nữa là có thể biến thành cá khô rồi"; Cô Bé Lọ Lem phát hiện xe ngựa bí ngô của nàng bị Tóc Dài dùng khói pháo hoa hun đen một mảng, lúc này đang tinh thần sa sút.
Mà Cô Bé Quàng Khăn Đỏ vốn cứ lẩm bẩm bia không ngon, cuối cùng cũng say mất rồi –– kết quả là trên quảng trường vang lên tiếng sói tru.
Vu Sinh nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và Hồ Ly cùng ngồi xổm trên bàn, người trước vươn cổ, ngửa mặt lên trời hú dài: "Ngao ô."
Sau đó mỗi lần nàng "Ngao ô" một tiếng, Hồ Ly cũng hú theo, phát ra tiếng "Ngao ——" lanh lảnh hơn nhiều.
Thỉnh thoảng hai nàng còn cùng nhau "Gâu" hai tiếng, khiến đám Ảnh Lang đang ngồi xổm bên cạnh bàn đều ngơ ngác cả lũ.
Người xung quanh đều thấy choáng, Đồ Long Giả dụi mạnh mắt: "Ta vẫn là lần đầu thấy Mũ Đỏ tỷ thế này... Nàng tỉnh lại sẽ không diệt khẩu bọn ta chứ?"
"Nghĩ nhiều thế làm gì," Tóc Dài vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra vừa quay phim vừa chụp ảnh, "Cảnh tượng này không có nhiều đâu."
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Cô Bé Quàng Khăn Đỏ trên bàn đột nhiên đứng dậy, nhưng sau khi khiến những người xung quanh (nhất là Tóc Dài đang quay video) đều giật mình, nàng lại chỉ đưa tay chỉ vào Hồ Ly vẫn còn đang ngồi xổm, vô cùng khí thế: "Hai ta hữu duyên, chúng ta lập nhóm đi!"
Hồ Ly vui đến mức vẫy đuôi lia lịa: "Được, được."
"Vậy sau này hai ta sẽ là hồ bằng cẩu hữu..."
Dứt lời, thiếu nữ áo đỏ liền ngã thẳng xuống, tiếng ngáy đều đều vang lên trên bàn.
Vu Sinh đi tới đúng lúc thấy cảnh này –– hắn muốn ngăn nhưng không kịp, chỉ kịp ghi lại đoạn video mười lăm giây.
Xung quanh dần dần yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Vu Sinh nghe có người khẽ thì thầm: "Mấy giờ rồi?"
Tóc Dài thì thầm một câu: "Không mang điện thoại à? Tự mình xem đi."
Vu Sinh cũng vô thức liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động.
"Hơn mười hai giờ, vừa qua rồi." Tuyết Trắng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có người đến bên bàn, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng, Mũ Đỏ tỷ."
"Sinh nhật vui vẻ, tỷ."
"Biến thành người lớn nhàm chán rồi~ "
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đột nhiên lại ngồi thẳng dậy từ trên bàn, mắt vẫn nhắm, khí thế mười phần ––
"Ta muốn thi bằng lái!!"
Thế là tất cả mọi người đều bật cười.
"Sinh nhật vui vẻ, Vương Giai Giai."
Vu Sinh khẽ nói với thiếu nữ áo đỏ đã ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận