Dị Độ Lữ Quán

Chương 138: Sau khi tỉnh lại

Cánh cửa hư ảo từ từ mở ra, đối diện cửa chỉ là một mảng tối tăm hỗn độn, không giống như khi mở cửa ở thế giới hiện thực hoặc "dị vực bình thường" sẽ hiện ra cảnh sắc rõ ràng.
Vu Sinh không tùy tiện đi qua cánh cửa này, mà trước tiên cẩn thận quan sát, đồng thời cảm nhận tình trạng "kết nối" của nó.
Hắn trước đây chỉ xác nhận có thể mở cửa lớn trong Hắc Sâm Lâm, chứ chưa thật sự đi qua nó. Bây giờ bầy sói bên ngoài phòng nhỏ tạm thời rút lui, thợ săn đã rời đi, xung quanh trở lại bình tĩnh, ngay cả con sóc kia cũng không thấy đâu, Vu Sinh cuối cùng cũng có cơ hội yên tĩnh nghiên cứu.
Đúng như hắn dự liệu trước đó, "cửa" mở ra trong Hắc Sâm Lâm rất đặc thù.
"Truyện Cổ Tích" là một dị vực dạng dị thường được xây dựng trên cơ sở của "tập hợp câu chuyện", Hắc Sâm Lâm là một tập trong Truyện Cổ Tích, "kết cấu thời không" của nó hiển nhiên cũng không bình thường. Ở nơi này, sức mạnh của "ý thức" tăng vọt chưa từng thấy, mà nhục thể của người viếng thăm kỳ thực vẫn dừng lại tại thế giới hiện thực, tương ứng với điều đó, "cửa" mở ra ở đây dường như cũng không thể tiến hành "định vị" và "xoay chuyển" chính xác như bình thường.
Vu Sinh có thể cảm nhận được cánh cửa này thông đến một địa điểm cố định, đó là "thân thể" của hắn, thân thể đó bây giờ vẫn đang ngủ say bên trong Tây Lâu của cô nhi viện.
Điều này dường như giải đáp một nghi vấn trước đây của hắn ——
Khi bản thân dùng phương thức ý thức tiến vào Hắc Sâm Lâm, nếu lại mở một cánh cửa trong Hắc Sâm Lâm thông đến một địa điểm xa xôi nào đó trong hiện thực, vậy thì khi ý thức của mình "đi qua cửa thoát ra" khỏi Hắc Sâm Lâm thì sẽ xảy ra chuyện gì? Ý thức của mình sẽ quay về thân thể, hay thật sự đến địa điểm xa xôi kia trong hiện thực và biến thành một linh hồn lìa thể?
Hiện tại đáp án dường như đã xác định: Trong dị vực dạng "dị thường", hay nói chính xác hơn, ít nhất là trong dị vực dạng dị thường như "Truyện Cổ Tích — Cô Bé Quàng Khăn Đỏ", việc mở cửa lớn ở trạng thái ý thức chỉ có thể dẫn đến thân thể của mình trong hiện thực.
Tối thiểu hiện tại hắn chỉ có thể làm được đến mức này.
Vu Sinh cúi đầu xuống, nhìn cái đùi sói đang bị mình nắm trong tay —— hiện tại chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.
Những vật có được từ trong Hắc Sâm Lâm ở trạng thái ý thức, có thể mang ra ngoài được không?
Hắn hít một hơi nhẹ, duy trì cánh cửa lớn ở trạng thái ổn định nhất, sau đó kéo theo thi thể lão sói xám bước qua.
Mê man ngắn ngủi, sau đó là cảm giác rơi xuống từ trên cao trong nháy mắt, tựa như đột nhiên tỉnh lại từ một giấc mơ sâu thẳm, Vu Sinh lập tức cảm nhận được thân thể của mình, cùng với cảm giác mềm mại truyền đến từ bên dưới thân thể.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt... là cái đuôi.
Còn có tai Hồ Ly.
Hắn phát hiện mình đang nằm giữa một đống đuôi lớn lông xù, thậm chí trên người còn đắp hai cái. Hồ Ly cô nương đang từ giữa đống đuôi quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Ân công! Ngươi tỉnh rồi! Ta sợ ngươi lạnh..."
Vu Sinh lại rùng mình thêm 2 giây mới hoàn toàn tỉnh táo, sau đó liền bắt đầu dùng cả tay chân bò ra khỏi đống lông xù này, vừa bò vừa lẩm bẩm: "Cảm lạnh thì không đến nỗi, chỉ là hơi nóng —— ta coi như biết vì sao ngươi ngày nào cũng muốn ôm đuôi mình ngủ rồi, thứ này giữ ấm thật đấy!"
Hồ Ly trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Eileen thì từ bên cạnh nhảy ra, vừa đi về phía Vu Sinh vừa liến thoắng: "Nàng vốn định rút hết đuôi ra đắp lên người ngươi, may mà ta nhắc nàng thế thì dù không dọa chết người cũng làm người ta ngạt thở chết. Ai da ngươi không thấy đâu, đắp lên trông y như cái mộ phần, ngươi nằm giữa có thể an tường lắm, sinh động như thật —— ta vốn định tìm cái bia mà cắm cạnh cho ngươi nhưng không tìm được. Thôi không nói nữa, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ các nàng đang chờ bên ngoài kìa, ta đi đây... Ái nha!"
Eileen nói đến đây thì im bặt, một bóng đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống, *phịch* —— một tiếng vang lên, liền đè bẹp tiểu nhân ngẫu xuống đất, thậm chí phủ kín cả người nàng.
Là một con sói khổng lồ.
Vu Sinh lập tức nhanh nhẹn bò dậy, hai bước lao lên xác nhận tình hình.
Đúng là lão sói xám chết vì bị giải phẫu kia.
"Vậy mà thật mang ra được...." Sắc mặt Vu Sinh lộ vẻ suy tư, ngay sau đó liền kiểm tra người mình, quả nhiên lại tìm thấy trong túi tờ giấy rơi ra từ trên người "thợ săn", bề mặt bẩn thỉu không chịu nổi. Sau khi yên tâm, hắn lại không khỏi hơi nghi hoặc, "Nguyên lý là gì nhỉ...."
Một bàn tay của Eileen vươn ra từ dưới thi thể lão sói xám, khua khoắng hai lần giữa không trung, kiên định giơ lên một ngón giữa.
"Vu Sinh cái tên đáng ghét nhà ngươi!" Giọng nhân ngẫu ù ù vang lên, "Giờ là lúc nghiên cứu nguyên lý hả! Ta còn đang bị đè dưới này đây!"
Vu Sinh lúc này mới nhếch mép cười, tiến lên lôi tiểu nhân ngẫu ra từ dưới thi thể lão sói xám.
Hắn chủ yếu là để trả thù vụ "sinh động như thật".
Eileen nhảy dựng lên định đá vào đầu gối Vu Sinh, nhưng nhảy ba lần đều bị ấn xuống cả ba lần, chỉ đành bĩu môi khó chịu: "Ngươi đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi..."
Sau đó nhân ngẫu tiểu thư liền quả quyết quên đi chuyện không vui đó, ngược lại dồn sự chú ý lên lão sói xám "lòng dạ khoáng đạt" kia.
" . . . Đây chính là 'bà ngoại sói' ?" Nàng hơi ngạc nhiên nhìn thi thể có hình thể lớn hơn sói bình thường rất nhiều kia, mặt đầy vẻ không thể tin nổi, "Vóc dáng lớn thật, trách không được có thể nuốt đứa trẻ 6 tuổi vào bụng. . . . Tỷ lệ tứ chi kỳ lạ, trông hơi khiếp người."
Hồ Ly cũng từ bên cạnh đi tới, ngồi xổm xuống cạnh thi thể sói, rồi bắt đầu ngẩn người.
"Ân công," ngẩn người 2 giây xong, thiếu nữ yêu hồ quay đầu nhìn Vu Sinh, "Cái này, ta chưa từng ăn."
"Ta cũng chưa ăn bao giờ, hôm nào phải thử nhiều cách làm," Vu Sinh thuận miệng nói, "Thịt mềm trên xương sườn hẳn là có thể trực tiếp xào hoặc là chiên giòn, thịt đùi thì xào hoặc là làm thịt muối hẳn là đều được —— dù sao nếu thực sự không được, nồi áp suất cuối cùng đều là có thể đại lực xuất kỳ tích, chỉ là nội tạng không biết nên xử lý như thế nào." Nói được nửa chừng, nước miếng Hồ Ly đã chảy xuống.
Eileen đứng bên cạnh nửa ngày không nói gì, cả người đều choáng váng, đợi đến lúc Vu Sinh sắp bắt đầu cùng Hồ Ly thảo luận cách ăn óc bà ngoại sói thì nàng mới rốt cục nhịn không được nhảy dựng lên: "Các ngươi cứ tự nhiên trò chuyện như vậy sao? Hơn nữa còn là trò chuyện cái này? !"
Vu Sinh lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng dẹp đi mớ thực đơn trong đầu, lại vớ lấy đuôi Hồ Ly lau nước miếng cho nàng: "Đúng, còn phải làm chuyện chính — ngươi đi gọi Cô Bé Quàng Khăn Đỏ mấy người các nàng vào đi."
Eileen đặc biệt không yên tâm liếc nhìn Vu Sinh và Hồ Ly hai mắt, lúc này mới bước về phía cửa, nhưng vừa đi được nửa đường lại dừng lại, quay đầu do do dự dự mà nhìn xem "con sói" đáng sợ trên mặt đất.
"Thứ này đối với Cô Bé Quàng Khăn Đỏ cùng cái kia gọi 'Hiểu Hiểu' hài tử xung kích có phải hay không có chút quá lớn? Các nàng xem gặp sẽ không phải. . . . Ờm, ứng kích cái gì a?"
Vu Sinh hơi nhíu mày.
Hắn biết Eileen đang lo lắng điều gì —— mà nói thật, dù nhân ngẫu này nhiều lúc không đáng tin, sự lo lắng của nàng lúc này cũng có mấy phần hợp lý.
Cô Bé Quàng Khăn Đỏ có lẽ còn ổn, nàng đã đối kháng với con sói trong cơn ác mộng của mình lâu như vậy, ít nhất về mặt lý trí, nàng có thể khống chế được nỗi sợ hãi trỗi dậy từ đáy lòng, nhưng đứa trẻ tên "Hiểu Hiểu" kia... có lẽ vẫn chưa tới thời điểm.
Dù sao hắn cũng không biết trạng thái tinh thần của đứa bé kia hiện giờ rốt cuộc là thế nào.
"Cũng phải," hắn thở ra, gật đầu với Hồ Ly, "Ngươi cất thứ này đi trước đã... Đừng ăn vụng đấy! Còn sống đây!"
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được phải nhắc thêm một câu, dù sao nếu không ai để ý, cô nương này thật sự có khả năng chén sạch cả con bà ngoại sói —— ăn sống, cả xương lẫn thịt.
Hồ Ly "A" một tiếng, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh xác sói khổng lồ, sau đó kéo cái đuôi thường dùng để chứa đồ xuống, tiện tay vung một cái —— Vu Sinh căn bản không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, thi thể trên đất liền biến mất.
Eileen lúc này mới đi ra ngoài, gọi Cô Bé Quàng Khăn Đỏ và Công Chúa Tóc Mây đang đợi ở cửa vào.
Còn có một tiểu cô nương trông có vẻ căng thẳng và sợ người lạ, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
Là Hiểu Hiểu.
Triệu chứng "tử vong" trên người nàng đã biến mất, thân thể từng bị chia năm xẻ bảy giờ đã hoàn toàn liền lại, trái tim và đại não bị xé nát dường như chưa từng chịu tổn thương, sinh cơ tràn trề bao quanh người nàng. Trong mối liên kết yếu ớt tạo dựng từ máu tươi, Vu Sinh thậm chí có thể cảm nhận được từng nhịp tim mạnh mẽ của nàng.
Dường như cảm nhận được gì đó, Hiểu Hiểu đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Sinh.
Chưa đầy một giây sau, sự chú ý của đứa nhỏ này liền rơi vào hồ ly có một đống đuôi lớn trên người.
Tiểu cô nương trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, thậm chí khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên nho nhỏ.
"Mọi chuyện đã giải quyết xong," Vu Sinh trên mặt lộ ra mỉm cười, cất bước đi về phía Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đang đi đầu, "Hai người các ngươi tình hình thế nào?"
"Ngươi nếu là hỏi về lúc vừa tỉnh lại ấy à... cảm thấy còn không bằng chết đi cho rồi," Sắc mặt Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lập tức có chút vi diệu, dường như chỉ cần nhớ lại quá trình "tỉnh dậy" thôi cũng đủ khó chịu nửa ngày, "Ngươi nói với ta là tương đối kích thích, nhưng ta thật không ngờ lại kích thích đến mức này."
"Vẫn ổn, đã có thể đậu đen rau muống, xem ra cũng không có vấn đề gì," Vu Sinh gật gật đầu, ánh mắt liền rơi vào tiểu nữ hài đang đi theo Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, "Hiểu Hiểu... đúng không? Trên người bây giờ còn chỗ nào không thoải mái không?"
Nữ hài trông có vẻ hơi sợ người lạ, mặc dù có mối liên kết yếu ớt tạo dựng từ máu, sau khi nghe lời Vu Sinh nói, nàng vẫn vô thức lùi lại một chút xíu, nhưng rất nhanh nàng liền lại đi tới, ngẩng đầu, mắt mở to tròn.
"Không đau ạ."
"Ừm, không đau," Vu Sinh nở nụ cười, đưa tay xoa xoa tóc đứa nhỏ này, "Không đau là tốt rồi."
"Thật ra ta vẫn cảm thấy chuyện này có chút không chân thực," Công Chúa Tóc Mây nãy giờ im lặng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, "Vết thương trên người nàng bỗng nhiên liền biến mất, thật giống như. . . . Chưa từng có xảy ra việc một dạng, sau đó nàng liền mở mắt ra, nói mình đang trong giấc mộng."
"Một giấc mộng à?" Vu Sinh nhướng nhướng lông mi, cúi đầu nhìn về phía Hiểu Hiểu, "Ngươi mơ thấy gì rồi?"
"Rất nhiều người ạ," tiểu cô nương cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng vo ve, "Rất nhiều người vây quanh ta, đều mặc áo choàng đỏ, bảo ta mau chạy đi, nhưng ta chạy không nổi... Sau đó thì không nhớ rõ nữa ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận