Dị Độ Lữ Quán
Chương 301: Cái đồ chơi này cũng có thể chạy?
Chương 301: Cái thứ này cũng chạy được sao?
Thật ra Vu Sinh nghĩ rất rõ ràng —— hắn không phải loại "Nhân viên chuyên nghiệp" gì cả.
Đương nhiên, nếu xét theo giấy phép kinh doanh thì hiện tại hắn đúng là một "Thám tử Linh Giới" có chứng nhận, đặt giữa người bình thường cũng xem như là nhân sĩ chuyên nghiệp đối kháng các hiện tượng siêu phàm, nhưng đặt trong tình huống đòi hỏi tính chuyên nghiệp cực cao như trước mắt thì hắn vẫn rất có sự tự biết mình.
Nếu nói là gặp phải dị vực xa lạ, bảo hắn dựa vào bản lĩnh không sợ chết đi vào thăm dò bản đồ, hoặc gặp phải thực thể không quen biết để hắn đến thử nông sâu, cho dù là gặp Hối Ám t·h·i·ê·n Sứ đánh không lại mà bị ném qua đó chịu cảnh máu chảy đầu rơi một phen, thì hắn cũng chẳng hề gì. Nhưng tòa tháp trước mắt này vừa nhìn đã biết là loại cứ điểm cao cấp của bọn tà giáo đồ, loại mà bên trong giấu cả đống bí mật ấy. Hạng người như hắn, một kẻ ngây ngô chẳng hiểu gì mà xông vào điều tra thì chỉ tổ làm loạn thêm, có thể tra ra được gì hay không thì khó nói, ngược lại chết trước ở bên trong thì mười phần chắc chín.
Hắn cũng không sợ chết, nhưng kiểu chết mà chẳng kiếm được điểm trợ công nào, chỉ để lại một vũng máu thì hắn cũng chẳng vui vẻ gì, huống chi bản thân mình lỗ mãng xông vào nộp mạng như vậy còn có thể gây phiền phức cho nhân viên điều tra thực thụ đến sau này.
Nghĩ vậy trong lòng, hắn liền gửi tin nhắn cho cục đặc công, nói rõ tình hình bên này, đồng thời cho biết mình sẽ ở khu vực an toàn gần đó để tiếp tục quan sát. Sau đó, hắn dẫn theo Hồ Ly và những người khác rút lui đến rìa của mảnh "Ô Nhiễm chi địa" kia, ẩn nấp trong một cụm "bụi cây" do tinh đám tạo thành, vừa chờ đợi đội ngũ của cục đặc công đuổi tới, vừa chú ý động tĩnh của tòa tháp cao kia.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, tòa tháp vẫn lẳng lặng đứng sừng sững giữa trung tâm mảnh đất hắc ám này, cả tòa tháp lẫn một khu vực lớn xung quanh gồm những khối kiến trúc quỷ dị trông như một vết sẹo đột ngột và không hài hòa trong thành phố, không có bất kỳ người nào (hoặc thứ gì không phải người) đi ra từ bên trong tòa tháp.
Hai Eileen một trái một phải nằm nhoài trên vai Vu Sinh, thò đầu ra khỏi cụm tinh đám nhìn tòa tháp khổng lồ kia, mỗi người nói nhỏ một câu: "Không có động tĩnh gì hết nha." "Này, ngươi nói trong tòa tháp này có ai không? Bọn họ biết chúng ta phát hiện ra bọn họ chưa?"
"Chắc chắn có người, công trình lớn như vậy mà, với lại ta còn cảm giác được Thánh Nữ nhân tạo kia đang được cất giữ ngay trong tòa tháp gần đây, bên cạnh nàng ta không thể không có một đám nhân viên bảo trì được à?" Vu Sinh nghiêm mặt nói, "Hơn nữa bọn họ chắc chắn biết mình đã bại lộ, dù sao vừa rồi ta đã gây ra động tĩnh lớn như vậy."
"Vậy sao bên trong không có chút phản ứng nào hết vậy?" Hồ Ly nằm nhoài bên cạnh Vu Sinh, ghé sát lại thì thầm.
"Không biết nữa... Có lẽ đều đang mai phục bên trong," Vu Sinh suy đoán, "Chỉ chờ chúng ta lỗ mãng đi vào điều tra thì đột nhiên từ hai bên cửa lớn nhảy ra năm trăm đao phủ thủ tới..."
"Ta đã dùng thần thức bao phủ toàn bộ khu vực," giọng Huyền Triệt vang lên từ bên cạnh, "Chỉ cần có bất kỳ ai rời khỏi tòa tháp này, chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt ta."
"Vậy thì tốt rồi." Vu Sinh gật đầu, ngay sau đó ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi vào người Huyền Triệt, nhìn hắn chằm chằm mấy lượt.
Huyền Triệt bị ánh mắt này nhìn đến có chút không tự nhiên: "Ngài cái này... Trên người vãn bối có chỗ nào không ổn sao?"
Hắn lại trở nên lễ phép câu nệ.
"Không có gì, ta chỉ nhớ tới chiêu thức lúc ngươi đánh nhau vừa rồi," Vu Sinh nhớ lại cú đấm thẳng mộc mạc kinh thiên động địa trước đó của đối phương, cùng với hàng loạt thao tác trước khi khai chiến nào là cắn thuốc, đốt phù, lại thêm gia trì chú pháp, ngữ khí không khỏi có chút kỳ lạ, "Nói thật, không giống lắm với phong cách của tu tiên giả trong ấn tượng của ta."
Trên mặt Huyền Triệt lập tức có chút xấu hổ: "Để ngài chê cười, vãn bối... À, ta thật ra không giỏi tranh đấu với người khác lắm, vài chiêu vụng về, thô thiển cực kỳ."
"Là vậy sao?" Vu Sinh có chút kinh ngạc, tiếp đó lại liếc nhìn thanh bảo kiếm vẫn đang lơ lửng sau lưng đối phương, rồi lại mở miệng nói, "Ta thấy ngươi rút kiếm ra, kết quả lại chẳng thấy ngươi dùng nó..."
Vẻ mặt Huyền Triệt càng thêm lúng túng: "Cái này... Ta thật ra cũng không biết dùng kiếm."
Lần này không chỉ Vu Sinh kinh ngạc, ngay cả Eileen cũng trợn tròn mắt: "Vậy ngươi rút kiếm ra đặt sau lưng bay lượn làm gì..."
"Kiếm này là thần binh do sư trưởng trong núi tặng cho, có hiệu quả vững chắc cảnh giới, tăng tiến tu vi, tăng cường khí huyết linh tính," Huyền Triệt vội vàng giải thích, "Mặc dù ta không biết dùng, nhưng lấy ra có thể trợ quyền (tăng sức mạnh cho quyền pháp)."
Vu Sinh nghe mà trợn mắt há mồm, còn Eileen thì ngay lập tức phản ứng lại: "Thì ra hoàn toàn là vì món trang bị này chỉ số cao, mang ra có thể cộng thêm chỉ số công kích nên ngươi liền mang theo đúng không —— nhưng trên thực tế, cấp bậc kiếm thuật của ngươi là 0, còn điểm kỹ năng thì toàn cộng vào quyền pháp rồi?!"
Huyền Triệt suy nghĩ một chút, vẻ mặt thành thật: "... Có thể hiểu như vậy."
Sau đó hắn liền chú ý tới vẻ mặt vi diệu xen lẫn kinh ngạc của Vu Sinh, Eileen và thậm chí cả Hồ Ly bên cạnh, có lẽ bản thân cũng thấy hơi mất mặt, lại vội vàng giải thích: "Ta theo sư phụ tu hành, chủ tu thật ra là luyện đan, phù chú và Y Đạo ba môn, nói đúng ra, ta thực chất là một đại phu —— không giỏi chiến đấu cũng là lẽ tự nhiên."
Rồi hắn dừng một chút, lại bổ sung vài câu: "Mấy đường quyền cước không tên này cũng là do sư phụ ngày thường ép ta luyện, ông nói thầy thuốc đi cứu giúp thiên hạ, thường gặp cảnh sinh tử khốn khó, khó tránh khỏi phiền phức quấn thân, học chút quyền cước để hộ thân, mới có thể tồn tại lâu dài."
Eileen nháy mắt, trong đầu dịch lại một lượt những lời có vẻ thành thật này của Huyền Triệt, đột nhiên vỗ tay một cái: "À! Ta hiểu rồi, Y Náo Bạo Phá Quyền phải không?"
Vu Sinh tại chỗ thiếu chút nữa phun ra: "Thần mẹ nó Y Náo Bạo Phá Quyền!"
Sau đó hắn nhớ lại cảnh tượng Huyền Triệt một quyền tung ra thổi bay mấy trăm mét mặt đường thành tro bụi vừa rồi, những lời muốn đậu đen rau muống tiếp theo làm thế nào cũng nói không nên lời, chỉ có thể thừa nhận tiểu nhân ngẫu tổng kết rất đúng —— cú đó đúng là rất bạo phá...
Ngay cả Huyền Triệt sau khi ngẩn người một lát cũng đột nhiên sáng mắt lên, vỗ tay khen: "Lời của Eileen thật tinh diệu! Tên này hay, tên này hay —— Lát nữa về ta sẽ nói với sư phụ, đường quyền pháp này do ông tự sáng tạo ra đã có tên rồi!"
Eileen nghe vậy, vội vàng xua tay: "Vậy ngươi về đừng nhắc tên này là do ta nói, cứ nói là chính ngươi nghĩ ra đi."
Huyền Triệt vẻ mặt chính khí: "Như vậy sao được, chiếm công lao là trái với đạo tu hành, tên này chính là do cô nương ban tặng, ta nhất định phải nói rõ với sư phụ."
Eileen: "... Ngọa tào, sao lại gặp phải tên ngốc này chứ!"
Vu Sinh cũng không lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh hóng chuyện, mà đúng lúc này, một tiếng ù ù trầm thấp đột nhiên truyền đến đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa tiểu nhân ngẫu và Huyền Triệt.
Tiếng ù ù đó phát ra từ bên trong tòa tháp khổng lồ.
Mấy người đang ẩn nấp sau cụm tinh đám lập tức nhìn về phía tòa tháp cao ngất kia, sau đó đồng thời nhìn thấy một cảnh tượng kinh người —— Cả tòa tháp đang nhấp nháy.
Giống như một ảo ảnh rung rinh, tòa tháp hắc ám kia dần dần nhấp nháy tại chỗ, mỗi lần nhấp nháy, trong tháp lại phát ra tiếng ù ù trầm thấp khiến người ta khó chịu, dường như làm cả không gian cũng khẽ rung động. Cùng với quá trình nhấp nháy này, cảm giác hư ảo chồng chéo vốn chỉ duy trì ở nửa trên tòa tháp cũng bắt đầu nhanh chóng lan xuống phần dưới, một loại cảnh tượng khiến người ta hoa mắt chóng mặt như thể nhiều hình ảnh chồng lên nhau nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân tháp!
Tiếng kêu la om sòm của Eileen lập tức vang lên: "Cái thứ quái quỷ gì vậy a! Làm cái gì thế! Định biến hình xuất phát hay sao a!"
Vu Sinh há to miệng, mà hắn vừa định nói gì đó thì lại đột nhiên bị tiếng oanh minh truyền đến từ không trung phía xa cắt ngang.
Mấy người kinh ngạc nhìn về phía âm thanh truyền tới, liền nhìn thấy hai chiếc phi hành khí quái dị có hình tam giác thuôn dài, bao phủ bởi lớp lá chắn năng lượng hơi mờ xuất hiện trên bầu trời. Chúng gào thét xé toang màn sương mù dày đặc, trong chớp mắt đã đến nơi, sau đó không chút do dự khóa chặt tòa tháp cao đang nhấp nháy kia, liên tục bắn ra hàng chục chùm sáng trắng rực nóng bỏng.
Ngay sau đó, gần như cùng lúc, như thể một đội quân được thả dù từ một chiều không gian khác xuống, lại có hơn trăm bóng người mặc giáp động lực nặng nề từ khoảng không bên dưới hai chiếc phi hành khí kia hiện ra. Những chiến binh trọng giáp này dựa vào ba lô phản lực để nhanh chóng điều chỉnh tư thế trên không, chưa kịp đáp đất đã trút xuống một lượng lớn mưa đạn về phía tòa tháp khổng lồ.
Đạn thật, chùm năng lượng cao, đạn hạt bó buộc, các loại hỏa lực mà Vu Sinh biết và không biết bắt đầu điên cuồng trút xuống tòa tháp đang nhấp nháy kia.
Sau cơn ngơ ngác ngắn ngủi, Vu Sinh nhận ra đây là "nhân viên điều tra" của cục đặc công đã đến —— tin nhắn vừa rồi của hắn đã gọi tới một chi đội lặn sâu, loại bộ đội hỏa lực hạng nặng mang theo cả oanh tạc thuyền "Săn Kiêu".
Hỏa lực cấp quân đội chính quy trong nháy mắt bao phủ cả tòa tháp cao, những tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng tiếng rít của các loại năng lượng tạo thành sóng xung kích thổi tan mây mù gần đó. Vu Sinh ban đầu còn hơi ngơ ngác, hắn vốn tưởng đội ngũ của cục đặc công tới nơi sẽ tìm cách tiếp cận và điều tra tòa tháp quái dị kia trước, không ngờ đại bộ đội vừa đến nơi điều đầu tiên làm là công kích điên cuồng. Nhưng ngay sau đó, hắn liền hiểu được lý do của cuộc tấn công điên cuồng này.
Sau khi vòng hỏa lực đầu tiên thành công phá hủy một lớp lá chắn năng lượng xung quanh tháp cao và một phần "kiến trúc phụ thuộc" lơ lửng trên không, hắn liền nhìn thấy phần lớn các đợt tấn công tiếp theo của cục đặc công đều trực tiếp "xuyên qua" tòa tháp khổng lồ đang nhấp nháy kia!
Ngay cả Eileen cũng lập tức phản ứng theo, hét lên một tiếng kinh hãi: "... Ngọa tào! Cái thứ đó chạy trốn được à?!"
Cả tòa tháp đang tiến hành một loại "dịch chuyển" nào đó.
Bộ đội của cục đặc công đang cố gắng phá hủy toàn bộ công trình này trước khi nó rời khỏi đây, nhưng rõ ràng là không kịp.
Oanh tạc thuyền "Săn Kiêu" và hỏa lực do đội lặn sâu ném xuống vẫn đang tiếp tục oanh tạc hướng tòa tháp cao, nhưng theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều đòn tấn công trực tiếp xuyên qua lớp ảo ảnh hư ảo kia. Tiếng ù ù phát ra khi tòa tháp dịch chuyển ngày càng trở nên chói tai, thậm chí xuyên qua cả tiếng oanh tạc của hỏa lực, xuyên qua cả tòa "Vụ Trung Thành".
Vu Sinh cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Hắn không thể để thứ này chạy mất —— hắn không muốn để thứ này chạy mất.
Thánh Nữ nhân tạo, Vụ Trung Thành xuất hiện một cách quỷ dị, kỵ sĩ đồng thau ẩn mình trong sương mù dày đặc, Sùng Thánh Ẩn Tu hội lén lút... Quá nhiều bí mật ẩn giấu trong tòa tháp này, hắn đã vất vả lắm mới lôi được thứ này ra khỏi lớp ngụy trang, còn trông cậy vào nó để giải quyết vấn đề tiền bạc cho một đống công trình cơ sở hạ tầng lớn trong sơn cốc nữa chứ, sao có thể để nó chạy thoát như vậy?
Huống chi thứ đồ có phong cách như thế này, một khi chạy thoát thì tuyệt đối là hậu họa khôn lường!
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, một ý tưởng mới chỉ hơi thành hình trong đầu, liền quay đầu nhìn về phía Hồ Ly: "Cho ta mượn đuôi!"
"A?"
"Plan B, phóng ta qua đó!"
Thật ra Vu Sinh nghĩ rất rõ ràng —— hắn không phải loại "Nhân viên chuyên nghiệp" gì cả.
Đương nhiên, nếu xét theo giấy phép kinh doanh thì hiện tại hắn đúng là một "Thám tử Linh Giới" có chứng nhận, đặt giữa người bình thường cũng xem như là nhân sĩ chuyên nghiệp đối kháng các hiện tượng siêu phàm, nhưng đặt trong tình huống đòi hỏi tính chuyên nghiệp cực cao như trước mắt thì hắn vẫn rất có sự tự biết mình.
Nếu nói là gặp phải dị vực xa lạ, bảo hắn dựa vào bản lĩnh không sợ chết đi vào thăm dò bản đồ, hoặc gặp phải thực thể không quen biết để hắn đến thử nông sâu, cho dù là gặp Hối Ám t·h·i·ê·n Sứ đánh không lại mà bị ném qua đó chịu cảnh máu chảy đầu rơi một phen, thì hắn cũng chẳng hề gì. Nhưng tòa tháp trước mắt này vừa nhìn đã biết là loại cứ điểm cao cấp của bọn tà giáo đồ, loại mà bên trong giấu cả đống bí mật ấy. Hạng người như hắn, một kẻ ngây ngô chẳng hiểu gì mà xông vào điều tra thì chỉ tổ làm loạn thêm, có thể tra ra được gì hay không thì khó nói, ngược lại chết trước ở bên trong thì mười phần chắc chín.
Hắn cũng không sợ chết, nhưng kiểu chết mà chẳng kiếm được điểm trợ công nào, chỉ để lại một vũng máu thì hắn cũng chẳng vui vẻ gì, huống chi bản thân mình lỗ mãng xông vào nộp mạng như vậy còn có thể gây phiền phức cho nhân viên điều tra thực thụ đến sau này.
Nghĩ vậy trong lòng, hắn liền gửi tin nhắn cho cục đặc công, nói rõ tình hình bên này, đồng thời cho biết mình sẽ ở khu vực an toàn gần đó để tiếp tục quan sát. Sau đó, hắn dẫn theo Hồ Ly và những người khác rút lui đến rìa của mảnh "Ô Nhiễm chi địa" kia, ẩn nấp trong một cụm "bụi cây" do tinh đám tạo thành, vừa chờ đợi đội ngũ của cục đặc công đuổi tới, vừa chú ý động tĩnh của tòa tháp cao kia.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, tòa tháp vẫn lẳng lặng đứng sừng sững giữa trung tâm mảnh đất hắc ám này, cả tòa tháp lẫn một khu vực lớn xung quanh gồm những khối kiến trúc quỷ dị trông như một vết sẹo đột ngột và không hài hòa trong thành phố, không có bất kỳ người nào (hoặc thứ gì không phải người) đi ra từ bên trong tòa tháp.
Hai Eileen một trái một phải nằm nhoài trên vai Vu Sinh, thò đầu ra khỏi cụm tinh đám nhìn tòa tháp khổng lồ kia, mỗi người nói nhỏ một câu: "Không có động tĩnh gì hết nha." "Này, ngươi nói trong tòa tháp này có ai không? Bọn họ biết chúng ta phát hiện ra bọn họ chưa?"
"Chắc chắn có người, công trình lớn như vậy mà, với lại ta còn cảm giác được Thánh Nữ nhân tạo kia đang được cất giữ ngay trong tòa tháp gần đây, bên cạnh nàng ta không thể không có một đám nhân viên bảo trì được à?" Vu Sinh nghiêm mặt nói, "Hơn nữa bọn họ chắc chắn biết mình đã bại lộ, dù sao vừa rồi ta đã gây ra động tĩnh lớn như vậy."
"Vậy sao bên trong không có chút phản ứng nào hết vậy?" Hồ Ly nằm nhoài bên cạnh Vu Sinh, ghé sát lại thì thầm.
"Không biết nữa... Có lẽ đều đang mai phục bên trong," Vu Sinh suy đoán, "Chỉ chờ chúng ta lỗ mãng đi vào điều tra thì đột nhiên từ hai bên cửa lớn nhảy ra năm trăm đao phủ thủ tới..."
"Ta đã dùng thần thức bao phủ toàn bộ khu vực," giọng Huyền Triệt vang lên từ bên cạnh, "Chỉ cần có bất kỳ ai rời khỏi tòa tháp này, chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt ta."
"Vậy thì tốt rồi." Vu Sinh gật đầu, ngay sau đó ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi vào người Huyền Triệt, nhìn hắn chằm chằm mấy lượt.
Huyền Triệt bị ánh mắt này nhìn đến có chút không tự nhiên: "Ngài cái này... Trên người vãn bối có chỗ nào không ổn sao?"
Hắn lại trở nên lễ phép câu nệ.
"Không có gì, ta chỉ nhớ tới chiêu thức lúc ngươi đánh nhau vừa rồi," Vu Sinh nhớ lại cú đấm thẳng mộc mạc kinh thiên động địa trước đó của đối phương, cùng với hàng loạt thao tác trước khi khai chiến nào là cắn thuốc, đốt phù, lại thêm gia trì chú pháp, ngữ khí không khỏi có chút kỳ lạ, "Nói thật, không giống lắm với phong cách của tu tiên giả trong ấn tượng của ta."
Trên mặt Huyền Triệt lập tức có chút xấu hổ: "Để ngài chê cười, vãn bối... À, ta thật ra không giỏi tranh đấu với người khác lắm, vài chiêu vụng về, thô thiển cực kỳ."
"Là vậy sao?" Vu Sinh có chút kinh ngạc, tiếp đó lại liếc nhìn thanh bảo kiếm vẫn đang lơ lửng sau lưng đối phương, rồi lại mở miệng nói, "Ta thấy ngươi rút kiếm ra, kết quả lại chẳng thấy ngươi dùng nó..."
Vẻ mặt Huyền Triệt càng thêm lúng túng: "Cái này... Ta thật ra cũng không biết dùng kiếm."
Lần này không chỉ Vu Sinh kinh ngạc, ngay cả Eileen cũng trợn tròn mắt: "Vậy ngươi rút kiếm ra đặt sau lưng bay lượn làm gì..."
"Kiếm này là thần binh do sư trưởng trong núi tặng cho, có hiệu quả vững chắc cảnh giới, tăng tiến tu vi, tăng cường khí huyết linh tính," Huyền Triệt vội vàng giải thích, "Mặc dù ta không biết dùng, nhưng lấy ra có thể trợ quyền (tăng sức mạnh cho quyền pháp)."
Vu Sinh nghe mà trợn mắt há mồm, còn Eileen thì ngay lập tức phản ứng lại: "Thì ra hoàn toàn là vì món trang bị này chỉ số cao, mang ra có thể cộng thêm chỉ số công kích nên ngươi liền mang theo đúng không —— nhưng trên thực tế, cấp bậc kiếm thuật của ngươi là 0, còn điểm kỹ năng thì toàn cộng vào quyền pháp rồi?!"
Huyền Triệt suy nghĩ một chút, vẻ mặt thành thật: "... Có thể hiểu như vậy."
Sau đó hắn liền chú ý tới vẻ mặt vi diệu xen lẫn kinh ngạc của Vu Sinh, Eileen và thậm chí cả Hồ Ly bên cạnh, có lẽ bản thân cũng thấy hơi mất mặt, lại vội vàng giải thích: "Ta theo sư phụ tu hành, chủ tu thật ra là luyện đan, phù chú và Y Đạo ba môn, nói đúng ra, ta thực chất là một đại phu —— không giỏi chiến đấu cũng là lẽ tự nhiên."
Rồi hắn dừng một chút, lại bổ sung vài câu: "Mấy đường quyền cước không tên này cũng là do sư phụ ngày thường ép ta luyện, ông nói thầy thuốc đi cứu giúp thiên hạ, thường gặp cảnh sinh tử khốn khó, khó tránh khỏi phiền phức quấn thân, học chút quyền cước để hộ thân, mới có thể tồn tại lâu dài."
Eileen nháy mắt, trong đầu dịch lại một lượt những lời có vẻ thành thật này của Huyền Triệt, đột nhiên vỗ tay một cái: "À! Ta hiểu rồi, Y Náo Bạo Phá Quyền phải không?"
Vu Sinh tại chỗ thiếu chút nữa phun ra: "Thần mẹ nó Y Náo Bạo Phá Quyền!"
Sau đó hắn nhớ lại cảnh tượng Huyền Triệt một quyền tung ra thổi bay mấy trăm mét mặt đường thành tro bụi vừa rồi, những lời muốn đậu đen rau muống tiếp theo làm thế nào cũng nói không nên lời, chỉ có thể thừa nhận tiểu nhân ngẫu tổng kết rất đúng —— cú đó đúng là rất bạo phá...
Ngay cả Huyền Triệt sau khi ngẩn người một lát cũng đột nhiên sáng mắt lên, vỗ tay khen: "Lời của Eileen thật tinh diệu! Tên này hay, tên này hay —— Lát nữa về ta sẽ nói với sư phụ, đường quyền pháp này do ông tự sáng tạo ra đã có tên rồi!"
Eileen nghe vậy, vội vàng xua tay: "Vậy ngươi về đừng nhắc tên này là do ta nói, cứ nói là chính ngươi nghĩ ra đi."
Huyền Triệt vẻ mặt chính khí: "Như vậy sao được, chiếm công lao là trái với đạo tu hành, tên này chính là do cô nương ban tặng, ta nhất định phải nói rõ với sư phụ."
Eileen: "... Ngọa tào, sao lại gặp phải tên ngốc này chứ!"
Vu Sinh cũng không lên tiếng, chỉ ngồi bên cạnh hóng chuyện, mà đúng lúc này, một tiếng ù ù trầm thấp đột nhiên truyền đến đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa tiểu nhân ngẫu và Huyền Triệt.
Tiếng ù ù đó phát ra từ bên trong tòa tháp khổng lồ.
Mấy người đang ẩn nấp sau cụm tinh đám lập tức nhìn về phía tòa tháp cao ngất kia, sau đó đồng thời nhìn thấy một cảnh tượng kinh người —— Cả tòa tháp đang nhấp nháy.
Giống như một ảo ảnh rung rinh, tòa tháp hắc ám kia dần dần nhấp nháy tại chỗ, mỗi lần nhấp nháy, trong tháp lại phát ra tiếng ù ù trầm thấp khiến người ta khó chịu, dường như làm cả không gian cũng khẽ rung động. Cùng với quá trình nhấp nháy này, cảm giác hư ảo chồng chéo vốn chỉ duy trì ở nửa trên tòa tháp cũng bắt đầu nhanh chóng lan xuống phần dưới, một loại cảnh tượng khiến người ta hoa mắt chóng mặt như thể nhiều hình ảnh chồng lên nhau nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân tháp!
Tiếng kêu la om sòm của Eileen lập tức vang lên: "Cái thứ quái quỷ gì vậy a! Làm cái gì thế! Định biến hình xuất phát hay sao a!"
Vu Sinh há to miệng, mà hắn vừa định nói gì đó thì lại đột nhiên bị tiếng oanh minh truyền đến từ không trung phía xa cắt ngang.
Mấy người kinh ngạc nhìn về phía âm thanh truyền tới, liền nhìn thấy hai chiếc phi hành khí quái dị có hình tam giác thuôn dài, bao phủ bởi lớp lá chắn năng lượng hơi mờ xuất hiện trên bầu trời. Chúng gào thét xé toang màn sương mù dày đặc, trong chớp mắt đã đến nơi, sau đó không chút do dự khóa chặt tòa tháp cao đang nhấp nháy kia, liên tục bắn ra hàng chục chùm sáng trắng rực nóng bỏng.
Ngay sau đó, gần như cùng lúc, như thể một đội quân được thả dù từ một chiều không gian khác xuống, lại có hơn trăm bóng người mặc giáp động lực nặng nề từ khoảng không bên dưới hai chiếc phi hành khí kia hiện ra. Những chiến binh trọng giáp này dựa vào ba lô phản lực để nhanh chóng điều chỉnh tư thế trên không, chưa kịp đáp đất đã trút xuống một lượng lớn mưa đạn về phía tòa tháp khổng lồ.
Đạn thật, chùm năng lượng cao, đạn hạt bó buộc, các loại hỏa lực mà Vu Sinh biết và không biết bắt đầu điên cuồng trút xuống tòa tháp đang nhấp nháy kia.
Sau cơn ngơ ngác ngắn ngủi, Vu Sinh nhận ra đây là "nhân viên điều tra" của cục đặc công đã đến —— tin nhắn vừa rồi của hắn đã gọi tới một chi đội lặn sâu, loại bộ đội hỏa lực hạng nặng mang theo cả oanh tạc thuyền "Săn Kiêu".
Hỏa lực cấp quân đội chính quy trong nháy mắt bao phủ cả tòa tháp cao, những tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng tiếng rít của các loại năng lượng tạo thành sóng xung kích thổi tan mây mù gần đó. Vu Sinh ban đầu còn hơi ngơ ngác, hắn vốn tưởng đội ngũ của cục đặc công tới nơi sẽ tìm cách tiếp cận và điều tra tòa tháp quái dị kia trước, không ngờ đại bộ đội vừa đến nơi điều đầu tiên làm là công kích điên cuồng. Nhưng ngay sau đó, hắn liền hiểu được lý do của cuộc tấn công điên cuồng này.
Sau khi vòng hỏa lực đầu tiên thành công phá hủy một lớp lá chắn năng lượng xung quanh tháp cao và một phần "kiến trúc phụ thuộc" lơ lửng trên không, hắn liền nhìn thấy phần lớn các đợt tấn công tiếp theo của cục đặc công đều trực tiếp "xuyên qua" tòa tháp khổng lồ đang nhấp nháy kia!
Ngay cả Eileen cũng lập tức phản ứng theo, hét lên một tiếng kinh hãi: "... Ngọa tào! Cái thứ đó chạy trốn được à?!"
Cả tòa tháp đang tiến hành một loại "dịch chuyển" nào đó.
Bộ đội của cục đặc công đang cố gắng phá hủy toàn bộ công trình này trước khi nó rời khỏi đây, nhưng rõ ràng là không kịp.
Oanh tạc thuyền "Săn Kiêu" và hỏa lực do đội lặn sâu ném xuống vẫn đang tiếp tục oanh tạc hướng tòa tháp cao, nhưng theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều đòn tấn công trực tiếp xuyên qua lớp ảo ảnh hư ảo kia. Tiếng ù ù phát ra khi tòa tháp dịch chuyển ngày càng trở nên chói tai, thậm chí xuyên qua cả tiếng oanh tạc của hỏa lực, xuyên qua cả tòa "Vụ Trung Thành".
Vu Sinh cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Hắn không thể để thứ này chạy mất —— hắn không muốn để thứ này chạy mất.
Thánh Nữ nhân tạo, Vụ Trung Thành xuất hiện một cách quỷ dị, kỵ sĩ đồng thau ẩn mình trong sương mù dày đặc, Sùng Thánh Ẩn Tu hội lén lút... Quá nhiều bí mật ẩn giấu trong tòa tháp này, hắn đã vất vả lắm mới lôi được thứ này ra khỏi lớp ngụy trang, còn trông cậy vào nó để giải quyết vấn đề tiền bạc cho một đống công trình cơ sở hạ tầng lớn trong sơn cốc nữa chứ, sao có thể để nó chạy thoát như vậy?
Huống chi thứ đồ có phong cách như thế này, một khi chạy thoát thì tuyệt đối là hậu họa khôn lường!
Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, một ý tưởng mới chỉ hơi thành hình trong đầu, liền quay đầu nhìn về phía Hồ Ly: "Cho ta mượn đuôi!"
"A?"
"Plan B, phóng ta qua đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận