Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 90: Ngươi đi đâu (length: 7768)

Mang thai 20 tuần, bụng Từ Chỉ lộ rõ, váy dài cùng quần ban đầu đều mặc không vừa, phải mặc váy cho bà bầu hoặc là quần cho bà bầu.
Hạ Tự cùng nàng đi dạo phố, mua mấy bộ váy cho bà bầu, thay nhau mặc, không mua cái quần nào, nàng cảm thấy mặc không thoải mái.
Mỗi đêm nghe nhịp tim thai là quy trình bắt buộc, hiện tại tim thai dễ tìm, Hạ Tự mỗi lần cầm dụng cụ đặt lên bụng Từ Chỉ đều có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của em bé.
Âm thanh đó đối với bọn họ mà nói là âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời.
Từ khi làm thẻ ở bệnh viện thành phố, Từ Chỉ mỗi lần đi khám thai đều sẽ đi thăm Đường Tri Ngân, đa số thời điểm đều có thể nhìn thấy hắn ở bệnh viện, nếu không thấy, hắn sẽ tìm thời gian khác đến thăm nàng.
Sau khi bụng lớn, Từ Chỉ lại chuyển về nhà nàng, bởi vì leo cầu thang vất vả, bớt đi một tầng nàng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hạ Tự cũng theo xuống ở, thu thập rất nhiều đồ đạc chuyển xuống.
Hết thảy đều rất tốt, chỉ là Từ Chỉ lại mơ thấy giấc mơ về biển cả kia, trong mộng Hạ Tự vẫn như cũ sau khi mang nàng tới trong biển liền biến mất.
Giấc mộng này khiến cảm xúc Từ Chỉ xuống dốc, vẫn là Hạ Tự nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ nàng vui vẻ, nàng mới khôi phục lại.
Hôm nay Hạ Tự đón Từ Chỉ trở về, làm cơm xong cùng nàng ăn no, lại ra ngoài muốn đi gặp khách hàng.
Hắn không ở nhà Từ Chỉ không có cảm giác an toàn, vừa ra đến cửa nhiều lần dặn dò hắn, nhất định phải nhanh chóng trở về.
Hạ Tự cũng thề thốt đồng ý.
Từ Chỉ ở nhà tắm rửa xem ti vi, chờ hắn trở về cùng nhau nghe tim thai.
Nàng cũng rất tự giác, chỉ xem ti vi nửa giờ liền không xem, vùi ở trên sô pha xem sách mới mua.
Theo lý thuyết, hắn đi ra ngoài bình thường không quá hai giờ, khoảng mười giờ sẽ trở về, nhưng đêm nay đã quá mười giờ rồi hắn còn chưa trở lại.
Từ Chỉ muốn gọi điện thoại lại sợ ảnh hưởng đến hắn, cho nên do dự một chút, vẫn là đặt di động xuống tiếp tục chờ.
Mười giờ rưỡi, Hạ Tự vẫn chưa trở lại.
Từ Chỉ gửi cho hắn một tin nhắn.
【 Hạ Tự, anh còn đang bận sao? 】 Đợi mấy phút, không ai trả lời, Từ Chỉ tiếp tục chờ.
Mười một giờ, Hạ Tự vẫn không về.
Từ Chỉ lại gửi một tin nhắn.
【 Hạ Tự, sao anh còn chưa về? Xong việc chưa? 】 Vẫn không ai trả lời.
Hạ Tự chưa từng như vậy, hắn bình thường chỉ cần chậm hơn thời gian dự tính một chút, liền sẽ gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho nàng, nhưng đêm nay, chẳng những không trả lời tin nhắn, điện thoại cũng không gọi.
Từ Chỉ không đợi được nữa, nhanh chóng gọi cho hắn.
Đợi nửa ngày, nhận được lại là âm thanh lạnh như băng trong điện thoại.
Từ Chỉ lại gọi, vẫn không có ai nghe.
Nàng bắt đầu luống cuống, Hạ Tự có phải gặp chuyện gì không?
Ngồi không yên, Từ Chỉ bắt đầu đứng lên đi đến cạnh cửa chờ đợi, hy vọng Hạ Tự lập tức có thể mở rộng cửa đi vào, nhưng đợi đến mười hai giờ, hắn vẫn không về.
Không thích hợp, đây không phải là tác phong của Hạ Tự, nhất định là xảy ra chuyện.
Từ Chỉ hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.
Nàng ngồi trở lại trên sô pha, gọi điện thoại cho Hoàng Tịnh Vân.
Cám ơn trời đất, nàng còn đang gửi WeChat cho La Triệt, cho nên một giây liền nhận điện thoại.
"Chị yêu, giờ này sao lại tìm em?" Hoàng Tịnh Vân nhìn thấy điện thoại của Từ Chỉ, chấn động, phụ nữ mang thai lúc này không phải nên lên giường ngủ sao?
Từ Chỉ ổn định hơi thở, nói ngắn gọn: "Tịnh Vân, Hạ Tự không thấy, mới vừa nói đi ra ngoài gặp khách hàng, đến giờ vẫn chưa về, WeChat không trả lời, điện thoại không nghe, em không biết phải làm sao bây giờ."
Hoàng Tịnh Vân mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường, "Chị chờ em, em đi tìm chị, đừng vội, cũng đừng nói cho dì dượng biết, em đến ngay."
Không biết Hoàng Tịnh Vân dùng lý do gì, nàng cùng La Triệt 20 phút sau xuất hiện ở cửa nhà Từ Chỉ.
Từ Chỉ mở cửa cho bọn họ, bản thân lại chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, may mắn Hoàng Tịnh Vân và La Triệt đứng ngay bên cạnh đỡ nàng, mới không khiến nàng quỳ xuống.
"Đừng hoảng hốt, trước tiên nói rõ ràng với bọn em." Hoàng Tịnh Vân cùng La Triệt mỗi người đỡ một bên, dìu Từ Chỉ ngồi xuống sô pha rồi mới hỏi.
Từ Chỉ đem thời gian Hạ Tự đi ra ngoài còn có những lời nói với nàng lặp lại một lần.
"Anh họ em nói đi gặp khách hàng phải không?"
"Phải."
Hoàng Tịnh Vân lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tạ Cảnh Thần.
Sau khi kết nối, biết được Hạ Tự tối nay một mình đi gặp khách hàng, trên đường gặp khách hàng còn gọi điện thoại cho Tạ Cảnh Thần, nói làm xong rồi.
Hiện tại đã là rạng sáng, Tạ Cảnh Thần vẫn kiên trì gọi điện thoại cho khách hàng kia, nhận được phản hồi là Hạ Tự đã tách ra cùng hắn, hắn bây giờ đang ở nhà mình, về phần Hạ Tự đi đâu, hắn cũng không rõ ràng.
Đợi đến khi Tạ Cảnh Thần trả lời, lòng Từ Chỉ càng thêm rối loạn.
"Anh ấy có về chỗ dì dượng không?" Hoàng Tịnh Vân nói.
Từ Chỉ lắc đầu, "Không có khả năng, nếu như về bên kia không thể không có chút tin tức nào."
"Cũng đúng, anh họ em sẽ không làm chuyện thái quá như vậy."
Hạ Tự, rốt cuộc anh đi đâu?
Từ Chỉ càng nghĩ càng hoảng hốt, hốc mắt nháy mắt liền đỏ hoe, "Em nói, anh ấy có khi nào đã xảy ra chuyện không, xe..."
Nàng muốn nói tai nạn xe cộ, làm thế nào cũng nói không ra hai chữ kia, không cần, nàng không cần Hạ Tự bị thương.
"Sẽ không, chị đừng nghĩ lung tung, Tạ Cảnh Thần đã phái người đi điều tra." Hoàng Tịnh Vân cũng rối loạn, nhưng Từ Chỉ trong bụng có em bé, tâm tình của nàng không thể có biến động quá lớn.
La Triệt từ khi vào cửa vẫn luôn không nói chuyện, đến lúc này mới mở miệng: "Từ Chỉ, Hạ Tự có kẻ thù không?"
"Kẻ thù?"
Từ Chỉ lập tức nhìn về phía Hoàng Tịnh Vân, hai người đồng thời hô lên: "Tần Dương?"
La Triệt: "Tần Dương là ai?"
Từ Chỉ khô miệng đến cực điểm, Hoàng Tịnh Vân rót cho nàng một chén nước, nhìn nàng uống vào, nhưng nhìn trạng thái nói chuyện của nàng không đúng; liền thay nàng đem những chuyện trước đây giữa nàng cùng Hạ Vu nói cho La Triệt nghe.
"Cô nói là, Tần Dương cùng Hạ Vu đều biến mất?" La Triệt vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, hai người kia nếu trở về thì không phải không có khả năng.
Từ Chỉ vừa rồi uống nước xong, cổ họng thoải mái hơn một chút, liền mở miệng nói: "Lúc ấy cảnh sát cùng Tạ Cảnh Thần tra được tin tức đều là bọn họ bỏ trốn, không ở Ninh Thành, sau này liền không còn tin tức của bọn họ."
"La Triệt, anh nghi ngờ là bọn họ trở về?" Hoàng Tịnh Vân theo lời La Triệt, nghĩ tới chuyện này.
La Triệt gật đầu, "Có khả năng này."
"Vậy làm sao bây giờ? Em lập tức báo cảnh sát?" Lòng Từ Chỉ giống như bị một tấm lưới bao phủ, muốn giãy ra thế nào cũng không được, nhưng nàng đứng lên, lại ngồi xuống, "Anh ấy mất tích chưa đến 24 giờ, chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh Tần Dương trở về..."
Đúng lúc này, di động Từ Chỉ rung lên một cái.
"Từ Chỉ, mau nhìn di động." Hoàng Tịnh Vân gấp đến độ kêu nhỏ.
Tay Từ Chỉ run rẩy, vất vả lắm mới dùng vân tay mở khóa được lại không cầm được di động, trượt xuống đất.
Vẫn là La Triệt nén giận, nhặt di động lên từ mặt đất, mở tin nhắn kia ra.
"Hạ Tự gửi tới."
Từ Chỉ mừng rỡ, "Anh ấy không sao chứ?"
Nhưng khi nàng nhận lấy di động, trái tim lại bị tấm lưới lớn kia không ngừng siết chặt, siết đến mức nàng không thở nổi.
Hạ Tự gửi tới, là ảnh chụp của chính hắn.
Hắn bị trói ở trong một căn phòng ánh sáng âm u, hai tay bị trói ngược ra sau lưng ghế, hai chân cũng bị cột vào trên đùi ghế, đôi mắt nhắm chặt, đầu vô lực rũ xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận