Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 79: Bù lại (length: 8703)

Thời gian trôi thật nhanh, các học sinh đã thi xong, hai ngày nay các sư phụ đang sửa bài, thứ sáu sẽ cử hành lễ bế giảng.
Học sinh không đến trường, Từ Chỉ cũng rảnh rỗi một chút, mở cửa tiệm muộn hơn so với trước một ít.
Bất quá buổi trưa, số lượng lão sư đến cửa hàng lại nhiều lên, Lưu lão sư cũng tới.
"Từ lão bản tốt."
"Lưu lão sư, ngươi đừng gọi ta như vậy, chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhiều, ngươi cứ gọi ta là Từ Chỉ là được rồi."
"Tốt; Từ Chỉ. Ta muốn nhờ ngươi chọn giúp ta mấy quyển vở cùng bút mực nước, ta định khen thưởng cho năm học sinh đứng đầu trong kỳ thi."
Từ Chỉ tò mò, "Khen thưởng không phải do trường học sao?"
Lưu lão sư cười cười, "Trường học có giấy khen, cũng có một chút khen thưởng, nhưng mà ta đây là định tự mình khen thưởng cho những đứa trẻ đặc biệt xuất sắc nên muốn chọn kỹ một chút. Ngươi bán hàng, khẳng định so với ta hiểu rõ bọn chúng thích cái gì hơn."
"Ân, năm người đứng đầu là nam sinh hay nữ sinh? Bọn chúng thích những thứ không giống nhau."
Lưu lão sư nhẩm trong miệng tên học sinh, ngón tay cũng theo đó giơ lên, "Ba nữ sinh, hai nam sinh."
"Được, ta đây trong lòng đã nắm chắc, ta đi lấy giúp ngươi."
Từ Chỉ đem vở và bút tới, hỏi tiếp: "Sao hôm nay nhiều lão sư đến cửa hàng của ta mua đồ vậy?"
"Chấm bài tập trung thôi, hai ngày nay trường Nhị Tiểu chúng ta đã chứa toàn bộ giáo viên của hơn mười trường học trong khu vực rồi, ngươi nói có nhiều không?"
"Thì ra là vậy a."
Từ Chỉ nói rồi đưa vở và bút cho Lưu lão sư kiểm tra, nàng rất hài lòng, tính tiền xong liền dứt khoát thanh toán.
Các lão sư khác sau khi dạo qua một vòng, trên tay đều cầm không ít thứ, xem ra cũng là muốn khen thưởng cho học sinh.
Hai ngày nay dựa vào độ nổi tiếng của các sư phụ, việc kinh doanh trong cửa hàng của Từ Chỉ không hề kém đi, ngược lại so với trước kỳ thi còn tốt hơn một chút.
Mắt thấy trong cửa hàng vơi đi rất nhiều hàng, Từ Chỉ tranh thủ thời gian nhập hàng, chờ học sinh trở lại tham gia lễ bế giảng, hẳn là còn có thể bán được không ít.
Chờ các lão sư về trường, lão bản tiệm đồ ăn vặt sát vách liền chạy tới cửa hàng của Từ Chỉ.
Nàng lặng lẽ hỏi: "Từ Chỉ, ngươi định lắp một máy in trong cửa hàng sao?"
"Máy in?"
"Đúng vậy, ta đã nói với ngươi, hiện tại trường học đều không có bài tập nghỉ đông và nghỉ hè. Các sư phụ đều là trực tiếp phát word về nhóm phụ huynh, bảo phụ huynh đi in, ta thấy mấy tiệm in ấn kia kiếm được bộn tiền."
"Ngươi định lắp máy in?"
"Không phải, đó là tiệm đồ ăn vặt của ta, không có chỗ lắp, ta thấy bên trong này của ngươi còn có một góc, ngươi có muốn lắp không?"
Từ Chỉ nghĩ nghĩ, trên con đường này xác thực không có nơi nào in ấn, hai tiệm văn phòng phẩm khác dựa vào bán đồ chơi cùng các loại văn phòng phẩm kiểu mộc mạc dành cho nam sinh, còn lại các cửa hàng đều là kinh doanh ẩm thực, hình như cũng không thích hợp để thêm nghiệp vụ in ấn.
Thế nhưng bên trong về điểm này liệu có đủ không? Từ Chỉ trong lòng không chắc chắn, chuyện này còn phải hỏi ý kiến của Hạ Tự.
"Ta suy nghĩ lại đã, ngươi xem ta bên trong cũng chỉ có một khoảng trống nhỏ kia."
"Được, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ta đi về đây."
Tối nay vẫn là Hạ Tự đến đón nàng, nàng tiện thể hỏi hắn chuyện lắp máy in.
Hạ Tự lấy chân đo đạc khu vực nhỏ trong tiệm, nói: "Lão bà, vị trí có chút không đủ, loại máy in tốt một chút chiếm diện tích rất lớn, ngươi ở đây nếu là để máy in, lối đi liền hẹp."
"Cũng đúng, cá và tay gấu không thể vẹn cả đôi đường. Hai lão bản tiệm văn phòng phẩm khác khẳng định cũng nghĩ đến, nhưng bọn hắn không có vị trí, cho nên không lắp được. Hơn nữa việc in ấn cũng cần chút kỹ thuật, còn phải học, thôi vậy, ta cứ thành thật chuyên tâm bán văn phòng phẩm của ta đi."
"Ân, tâm thái tốt là quan trọng nhất."
Tối nay muốn đến nhà Hoàng Tịnh Vân ăn cơm, La Triệt cũng đi.
Từ Chỉ ở trên xe cùng Hạ Tự nói chuyện phiếm, "Hạ Tự, hôm nay hai bên gia đình cùng nhau ăn cơm, làm cảnh tượng lớn như vậy, La Triệt có hoảng sợ không?"
"Cũng sẽ không, mọi người chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, hắn loại kia tâm lý tố chất của người thi công chức có thể kém đến nỗi nào."
"Cũng đúng ha, nghe nói khi phỏng vấn có mấy giám khảo ở phía trước."
"Cho nên, không cần lo lắng."
Từ Chỉ từng qua nhà Hoàng Tịnh Vân vài lần, khi học cấp ba, sau này khi lên đại học thì đều là Hoàng Tịnh Vân đến nhà nàng.
Nhà nàng là một căn chung cư, hơn 160 mét vuông, có thể nhìn thấy Nam Liễu hồ.
Tuy nói là hai bên gia đình, thế nhưng tính cả La Triệt tổng cộng cũng chỉ có tám người, chiếc bàn ăn lớn nhà Hoàng Tịnh Vân biểu thị không hề có chút áp lực nào.
Mẹ Hạ nấu ăn cực đỉnh, đến sớm giúp đỡ, Hạ Tự vừa đến, cũng vào phòng bếp hỗ trợ.
La Triệt còn chưa tới, chắc là đi mua rượu.
Từ Chỉ cùng Hoàng Tịnh Vân trốn vào trong phòng nói chuyện phiếm.
Hoàng Tịnh Vân tựa vào cửa sổ sát đất ngắm hồ, "Từ Chỉ, không ngờ tới chúng ta thực sự thành người một nhà, ta cảm thấy rất vi diệu a."
Từ Chỉ ôm con gấu dâu tây của Hoàng Tịnh Vân, cũng tựa vào một bên khác của cửa sổ sát đất, đối diện với nàng, "Ai bảo không phải? Trước kia ta và ngươi chơi thân như vậy, nhưng chưa từng gặp qua Hạ Tự."
"Không có cách nào, ta đến cấp ba mới quen biết ngươi, lúc ấy hắn đã lên đại học, chờ hắn tốt nghiệp đại học trở về, chúng ta cũng đã đi học đại học, cho nên không gặp. Nhưng duyên phận chính là duyên phận, sẽ luôn để cho ngươi cùng người thích hợp gặp nhau."
"Ngươi nói đúng, gặp được người phù hợp mới hạnh phúc, chúng ta muốn cùng nhau hạnh phúc."
"Ân." Hoàng Tịnh Vân lên tiếng, đôi mắt đang ngắm hồ bỗng nhiên sáng lên, "Từ Chỉ, ngươi đến xem, ven hồ có người hôn môi kìa."
"Chuyện này có gì lạ, lần trước ta cùng Hạ Tự đi tản bộ, trong bụi cỏ còn có hai người lăn lộn cơ."
"Ai ôi nha, bọn họ không cảm thấy cỏ đâm mông sao?"
Loại cỏ kia Hoàng Tịnh Vân không thể nào ngồi được.
Từ Chỉ lắc đầu, "Không biết, có một số người có suy nghĩ mà chúng ta không thể hiểu được. Bất quá ta nói cho ngươi, dã ngoại hình như khác với ở nhà, cảm giác kia không giống nhau."
Trong mắt Hoàng Tịnh Vân sáng lên, "Nói thế nào?"
Từ Chỉ nhìn cửa, nàng đoán bên ngoài hẳn là không có người, "Còn nhớ rõ lần ta bỏ lại ngươi đi ngắm sao không? Chính là, đặc biệt kích thích."
"Nhà kia là trong suốt?" Hoàng Tịnh Vân bắt đầu tưởng tượng.
"Đi đi đi, thật sự trong suốt thì ta dám sao? Mái nhà, trên nóc nhà là kính trong suốt, có thể nhìn thấy sao."
"A, cho nên ngươi vẫn nhìn chằm chằm sao... Hả?"
Từ Chỉ hắng giọng, thấp giọng, "Cũng không phải là luôn luôn, có khi ta xem, có khi hắn xem..."
"A... Thế nào? Ngươi còn có thể nhào vào biểu ca ta?"
"Nói nhỏ thôi, cứ làm như ngươi không nhào qua La Triệt vậy."
Hoàng Tịnh Vân khoát tay, "Ta không có."
Từ Chỉ ôm gấu dâu tây đi qua đẩy nàng, "Ngươi có thể thử xem, rất tuyệt, không lừa ngươi."
"Ta..."
Hoàng Tịnh Vân còn muốn nói gì, tiếng đập cửa liền vang lên, "Tịnh Vân à, La Triệt đến rồi, các ngươi ra đi."
La Triệt quả nhiên là đi mua rượu, tối nay muốn thể hiện bản lĩnh của mình.
Bữa cơm chiều kết thúc, say gục ba người, ba Hạ, ba Hoàng cùng với La Triệt - người đi mua rượu.
Hạ Tự cũng uống chút rượu, không nhiều, nhưng không thể lái xe. Từ Chỉ lái xe đưa ba Hạ, mẹ Hạ về, lại tiếp tục đưa La Triệt, cuối cùng mới về nhà.
Từ Chỉ tắm rửa trước, sau khi ra ngoài nhìn thấy Hạ Tự đang uống trà nhài.
Hắn thổi thổi trà nhài, nói: "Lão bà, ngươi cũng uống chút đi, ta đi tắm."
"Không uống, ta buồn ngủ." Từ Chỉ nói xong ngáp một cái định trở về phòng.
Hạ Tự vài bước đi đến trước mặt nàng, "Đừng ngủ, chờ ta."
"Chờ ngươi làm gì?" Từ Chỉ biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Tự bắt đầu tính toán, "Ngươi nói làm gì? Từ bờ biển trở về đến giờ, ta vẫn luôn để ngươi nghỉ ngơi, dựa theo tần suất một ngày hai lần, ngươi tính xem ngươi nên bù cho ta bao nhiêu lần?"
Từ Chỉ bắt đầu lui về phía sau, "Không thể nào, cái này cần bù một ngày một đêm a."
Hạ Tự im lặng, "Ta không điên cuồng như vậy, ngươi mỗi ngày đều bù một chút, rất nhanh sẽ bù xong."
Hắn nói xong liền vào phòng vệ sinh.
Từ Chỉ ở trong phòng nghe tiếng nước, tim đập loạn, nhắm mắt cũng không ngủ được.
Tiếng nước ngừng, Hạ Tự vén chăn lên dính sát.
Từ Chỉ giơ hai ngón tay, yếu ớt hỏi: "Đêm nay bù nhiều như vậy?"
Hạ Tự lấy tay tách ngón tay của nàng ra thêm một cái, cúi đầu hôn nàng, "Không nhất định..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận