Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 44: Hạ Vu không đơn giản (length: 7272)

Từ Chỉ rất hổ thẹn, rõ ràng nói là nàng nấu cơm cho Hạ Tự ăn, đến cuối cùng còn cần Hạ Tự hỗ trợ, việc nấu cơm này sao lại khó như vậy?
Hạ Tự nhìn nàng rũ mắt, vẻ mặt thất lạc, liền lôi kéo nàng đến trên sô pha ngồi xuống, "Lão bà, ta nói, trong nhà có một người biết làm cơm là được rồi, ngươi không cần học."
"Nhưng như vậy ta có vẻ hơi vô dụng."
"Ai nói, ngươi ở phương diện khác hữu dụng là được, làm gì phải rối rắm chuyện phòng bếp? Nấu cơm loại sự tình này, về sau vẫn là giao cho ta đi, có được không?"
Cũng chỉ có thể như vậy, người xưa nói "quen tay hay việc", nhưng với tài nghệ hiện tại của Từ Chỉ, không đợi thành thạo, người đã c·h·ế·t đói rồi.
Thôi vậy, nàng cũng không vùng vẫy nữa, phương diện trù nghệ này nàng không theo được.
Mấy ngày sau, Viên Chính bên kia cũng không có gây chuyện gì, Từ Chỉ nghĩ hẳn là không có vấn đề gì, liền để Hạ Tự đi làm chuyện của mình, chẳng qua buổi sáng phải đưa nàng đến, buổi tối còn phải tới đón nàng về.
Tối hôm đó, Từ Chỉ tiễn mấy học sinh cuối cùng đi, ngồi ở trong cửa hàng chờ Hạ Tự.
Vừa rồi nàng đi ra nhìn thoáng qua, hai cửa hàng bên cạnh còn chưa đóng cửa, điều này làm cho lòng nàng yên ổn một chút.
Hôm nay có mấy khoản hàng bán rất chạy, phỏng chừng tồn kho không đủ, nàng vừa lúc thừa dịp này đặt hàng.
Đang bận, tiếng nói chói tai kia lại vang lên: "Từ Chỉ, liều vậy sao? Trời đã tối còn không đóng cửa?"
Từ Chỉ đầu cũng không ngẩng lên, di động đặt ở dưới quầy thu ngân ấn nhanh thoăn thoắt.
【 Hạ Tự, Hạ Vu đến, ngươi đến nhanh lên? 】 Hạ Tự đang ở trên đường, nghe được điện thoại, mở ra xem, liền tăng tốc chạy về phía này.
Không nhận được tin tức của Hạ Tự, Từ Chỉ lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nói: "Có liên quan gì đến ngươi? Quản rộng như vậy."
"Không có gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới một sự kiện, muốn chia sẻ với ngươi."
"Đừng, những chuyện không sạch sẽ của ngươi, ta không muốn nghe."
"Từ Chỉ, ngươi..." Hạ Vu sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, "Là chuyện về Hạ Tự."
Mấy ngày trước Hạ Tự và Viên Chính gặp mặt, Hạ Vu đã biết. Khi nhìn thấy Viên Chính bị đ·á·n·h thành như vậy, nàng không những không đau lòng, ngược lại càng hối hận, hối hận lúc trước vì sao không dùng chút t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n bắt lấy Hạ Tự, vậy thì bây giờ hưởng phúc chính là nàng.
Viên Chính đã cảnh cáo nàng trong khoảng thời gian này phải thu liễm một chút, không nên hành động t·h·iếu suy nghĩ, nhưng nàng vừa nghĩ tới Từ Chỉ có thể có được Hạ Tự, lại có thể lái xe sang, trong lòng càng thêm tức giận. Nhịn mấy ngày, hôm nay rốt cuộc không nhịn được, khi đến đây thấy Hạ Tự không có ở đó, nàng liền lấy hết can đảm đi vào.
"Ngươi biết Hạ Tự?" Theo như Từ Chỉ biết, nàng và Hạ Tự không hề quen nhau.
Hạ Vu vừa nghe Từ Chỉ nói vậy, mừng thầm trong lòng, mắc câu rồi.
"Đâu chỉ nh·ậ·n thức, chúng ta còn có một đoạn tình cảm."
Từ Chỉ đứng lên, đi về phía kệ hàng hai bước, góc độ này, camera giám sát có thể ghi lại rõ ràng hơn.
"Cùng ngươi có một đoạn tình cảm? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à?" Hạ Tự mặc dù có chút bất kham, nhưng ở phương diện này, giống như nàng, đều là người mới, lấy đâu ra kinh nghiệm.
Hạ Vu thấy Từ Chỉ không hề tức giận, không nén được tức giận, "Ta không có nằm mơ, không tin ngươi hỏi hắn."
"Hỏi ta cái gì?" Giọng nói Hạ Tự từ ngoài cửa truyền vào.
"Hạ Tự?" Hạ Vu hoảng sợ, vội vàng xoay người nhìn.
Hạ Tự tiến lên hai bước, vòng qua nàng đi tới bên cạnh Từ Chỉ, "Ngươi là ai? Ta quen ngươi sao?"
Đối với Hạ Vu mà nói, điều bi thương nhất không phải bị cự tuyệt, mà là người cự tuyệt nàng căn bản không nhớ rõ nàng là ai.
"Hạ Tự, ta là Hạ Vu, người trước đó muốn thuê cửa hàng của ngươi, ngươi không nhớ sao?"
Hạ Tự ôm Từ Chỉ vào trong quầy thu ngân ngồi xuống, liếc mắt nhìn nàng, "Người muốn thuê cửa hàng của ta nhiều lắm, ta không nhớ rõ, ngươi nếu không có việc gì, thì mời rời đi, chúng ta cũng phải đóng cửa."
Nói rồi giúp Từ Chỉ thu dọn đồ đạc, đem đồ vật nhỏ của nàng bỏ vào trong túi.
Hạ Vu vất vả lắm mới gặp lại Hạ Tự, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, lại nói tiếp: "Hạ Tự, trước kia ta còn đến nhà ngươi, ngươi quên rồi sao?"
Từ Chỉ vừa nghe, nghiêng đầu nhìn Hạ Tự, "Có sao?"
Hạ Tự nắm tay nhỏ của Từ Chỉ, "Nàng nói là chờ ta ở dưới lầu nhà ta, ta còn không nói với nàng một câu lần đó sao?"
Vút, một mũi tên trúng tim, sắc mặt Hạ Vu thoáng chốc trắng bệch.
Năm đó theo đuổi Hạ Tự, nàng thật sự không tiếc bất cứ giá nào, khắp nơi hỏi thăm tin tức của hắn, sau đó tìm cách tiếp cận hắn, nhưng hắn đối với nàng lại không có chút phản ứng nào. Thậm chí nàng còn tự mình chờ ở dưới lầu, cũng không thể chờ được hắn liếc nhìn nàng một cái.
"Hạ Tự, ta không hiểu, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng Từ Chỉ?"
Hạ Vu tự nh·ậ·n ngoại hình không kém, dáng người so với Từ Chỉ còn nóng bỏng hơn, vì sao Hạ Tự lại không vừa mắt nàng?
Hạ Tự cười nhạo nói: "Ngươi có chỗ nào so được với nàng? Chính ngươi có bạn trai, giờ còn đến rối rắm mấy vấn đề này làm gì? Sao vậy, "ăn trong chén nhìn xem trong nồi" ? Ta cũng không phải là thức ăn trong nồi, huống hồ, ta chưa bao giờ đáp lại ngươi, đều là ngươi một bên tình nguyện mà thôi."
"Còn nữa, ngươi làm gì với lão bà của ta, chính ngươi lòng dạ biết rõ, nhân lúc ta còn chưa ra tay, mau cút đi, nếu không..."
Hạ Tự vốn có chút hung dữ, sau khi đứng dậy, khí thế càng thêm mạnh mẽ, dù là Hạ Vu đối hắn nhớ mãi không quên, cũng sinh lòng sợ hãi, oán h·ậ·n trừng mắt nhìn Từ Chỉ vài lần rồi bỏ chạy.
Nhìn nàng cuống quýt hoảng sợ lên xe, Từ Chỉ kéo kéo góc áo Hạ Tự, "Ngươi thật sự sẽ ra tay sao?"
"Vừa rồi là dọa nàng, ta không đ·á·n·h phụ nữ. Nhưng còn tùy tình huống, nếu thật sự nàng gây bất lợi cho ngươi, ta rất khó đảm bảo sẽ không ra tay."
"Hạ Tự, ta không muốn ngươi bị t·h·ư·ơ·n·g." Từ Chỉ đến bây giờ nhớ tới bộ dạng Hạ Tự trên người đầy m·á·u trước kia, vẫn còn thấy sợ hãi.
Hạ Tự nắm chặt tay nàng, an ủi: "Sẽ không, ta sẽ cẩn t·h·ậ·n."
Lên xe, Hạ Tự nhớ lại chuyện trước kia, Hạ Vu này không phải là từ sau khi theo Viên Chính mới hống hách như vậy, mà là trước giờ vẫn vậy, lúc trước theo đuổi hắn còn dùng không ít t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n bỉ ổi, sau lưng nàng khẳng định cũng có người chống lưng.
Từ cửa hàng về đến nhà, Hạ Tự suốt dọc đường không nói gì, Từ Chỉ nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của hắn, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
"Hạ Tự, có phải ngươi nghĩ đến chuyện gì không?"
Nam nhân thay nàng đem ba lô cất kỹ, lại ôm nàng ngồi lên sô pha, "Nhớ tới chuyện trước kia, Hạ Vu này có bối cảnh. Ngươi cẩn t·h·ậ·n ngẫm lại, lúc đi học nàng có chuyện gì đặc biệt không?"
"Đặc biệt? Ta trước kia đã cảm thấy nàng t·h·í·c·h chơi với những người bên ngoài trường, đều là đám đầu nhuộm tóc không đứng đắn, cho nên dù thành tích của nàng không tệ, bạn bè trong lớp cũng không t·h·í·c·h chơi cùng nàng. Kỳ thật không phải không t·h·í·c·h, mà là sợ hãi."
"Phải không? Vậy xem ra nàng thật sự là có chỗ dựa khác ngoài Viên Chính. Lão bà, về sau chúng ta phải cẩn t·h·ậ·n."
"Ân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận