Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 82: Ta có tay (length: 7064)

Từ bệnh viện trở về, miệng Hạ Tự không lúc nào ngậm lại, cứ toe toét đến tận mang tai.
"Lão bà, đợi lát nữa là ngươi nói với ba mẹ, hay là ta nói?"
Từ Chỉ sờ sờ ba lô, tờ xét nghiệm ở bên trong, "Ân, ngươi nói đi."
"Được."
Về đến nhà, mẹ Hạ đã làm xong đồ ăn chờ bọn họ trở về.
"Hạ Tự, Tiểu Chỉ về rồi, mau tới ăn cơm đi."
Từ Chỉ đem ba lô treo lên trên tủ giày, sau đó cùng Hạ Tự đi rửa tay, rồi lên bàn ăn.
"Ba mẹ, con có chuyện muốn báo cáo với hai người một chút." Hạ Tự không giấu được vẻ k·í·c·h động trên mặt.
Mẹ Hạ liếc qua túi xách Từ Chỉ đặt ở trên tủ giày, bình tĩnh nói: "Xác định chưa?"
"Cái gì?" Hạ Tự không kịp phản ứng.
"Chuyện Tiểu Chỉ mang thai ấy." Mẹ Hạ nói tiếp.
"Xác định là xác định rồi, nhưng làm sao mẹ biết được?" Hạ Tự cảm thấy mẹ ruột của mình có chút thần kỳ.
Mẹ Hạ buông đũa, nhìn Hạ Tự, "Con trai, mẹ tuy lớn tuổi chút, nhưng mắt không có kém, tối qua con vội vội vàng vàng chạy đi, trở về cầm cái túi to của tiệm t·h·u·ố·c, bên trong đựng có một cái hộp nhỏ, sau đó ở trên lầu gọi tới gọi lui, mẹ có thể không biết sao?"
Từ Chỉ tò mò, "Vậy sao sáng nay mẹ không hỏi ạ?"
Mẹ Hạ cười nói: "Các con không chủ động nói, hơn nửa là còn chưa có xác định cuối cùng, mẹ vội cái gì? Chờ chính các con mở miệng là được."
Gừng càng già càng cay mà!
"Mẹ, thật là không có gì gạt được con mắt của mẹ." Ở phương diện nhìn mặt mà nói chuyện này, mẹ Hạ quả thật khiến người ta bội phục.
"Đó là đương nhiên." Mẹ Hạ đắc ý vài giây, lại nói, "Tiểu Chỉ à, con trong khoảng thời gian này phải đặc biệt chú ý, đừng để nó làm bậy."
Hạ Tự lập tức hiểu được bà đang nói cái gì, "Mẹ, con biết, con có chừng mực."
"Biết thì tốt; được rồi, ăn cơm trước đi, Tiểu Chỉ nếu có gì muốn ăn thì nói với mẹ, mẹ còn biết nhiều hơn nó đấy."
"Vâng, cảm ơn mẹ."
"Không cần khách khí."
Buổi trưa mẹ Hạ làm đồ ăn tương đối thanh đạm, Từ Chỉ ăn có chút không thấy ngon miệng, "Mẹ, con muốn ăn chút gì đó đậm vị, có được không?"
"Ân, thịt bò xào dứa với khoai tây xào chua cay được không? Mẹ bỏ ít cay thôi."
"Được ạ, con chỉ muốn ăn chút gì đó khai vị thôi."
Ăn cơm xong, Từ Chỉ vừa buồn ngủ liền lên lầu hai thay quần áo rồi nằm xuống.
Hạ Tự cũng thay quần áo rồi nằm cùng nàng, "Lão bà, dạ dày còn khó chịu không?"
Từ Chỉ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, "Không khó chịu, chỉ là hai ngày trước khẩu vị không tốt, nhưng hôm nay bỗng nhiên lại thèm ăn. Bất quá, con còn có mấy món khác muốn ăn, nhưng nếu nói ra, phỏng chừng các người cũng sẽ không cho con ăn."
Hạ Tự đặt tay lên ngang hông nàng, ôm nàng lỏng lẻo, không dám dùng chút sức lực nào, "Nói nghe thử xem."
"Ân, lẩu cay, tôm hùm đất, cá nướng, lẩu ốc. . . Mấy món này đều muốn ăn." Từ Chỉ vừa nói đến mấy món này, nước miếng đã muốn chảy ra.
Hạ Tự ghé lại gần, cọ nhẹ chóp mũi nàng, "Thèm ăn như vậy sao? Cũng không phải là không thể ăn, quay đầu ta làm ở nhà cho ngươi phiên bản gia đình nhé."
"Ân." Từ Chỉ mắt lim dim, dựa sát vào cánh tay Hạ Tự rồi ngủ thiếp đi.
Trong lòng Hạ Tự, cảm giác hưng phấn kia vẫn chưa qua đi, hắn không ngủ được, sở dĩ nằm xuống thuần túy là muốn ôm Từ Chỉ. Dáng vẻ nàng ngủ thật là đẹp, trong chăn ấm áp, hai má nàng ửng hồng, lông mi thật dài giống như hai chiếc quạt nhỏ, màu môi nhạt hơn một chút, mang theo sắc hồng nhàn nhạt, khiến người ta muốn âu yếm.
Hắn không nhịn được lấy ngón tay khẽ chạm vào môi nàng, trách hắn, lại không p·h·át hiện ra nàng không thoải mái. Ngón tay chạm vào nhưng nàng không tỉnh, hẳn là đã ngủ say, Hạ Tự đánh bạo hôn lên trán nàng, vẫn không có phản ứng, lại càng gan dạ hơn mà hôn lên má nàng.
Hôn xong hai má, hắn cũng không dám hôn nữa, chỉ sợ làm nàng tỉnh giấc.
Từ Chỉ ngủ một giấc thật say, khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền chạm phải cặp mắt sâu thẳm của Hạ Tự, "Ân? Ngươi đang nhìn ta à?"
"Ân, đẹp lắm."
"Ngươi vừa rồi có ngủ không?" Từ Chỉ có loại cảm giác, Hạ Tự hình như đã nhìn nàng rất lâu rồi.
"Không."
Từ Chỉ lùi về phía sau một chút, "Ngươi cứ nhìn ta như vậy suốt cả buổi chiều sao?"
"Ân, nhìn không đủ."
Từ Chỉ lấy tay chống muốn ngồi dậy, "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa là mắt lé bây giờ."
"Nhìn đồ vật xấu mới bị lé, nhìn đồ đẹp sẽ không sao."
Hạ Tự đây là ngụy biện tà thuyết gì vậy?
Từ Chỉ vừa mới tỉnh, đầu óc còn mơ mơ màng màng, có chút không tỉnh táo, ngồi dậy cũng chỉ ngơ ngác dựa vào đầu giường.
Hạ Tự với tay lấy quần áo nàng thay ra trước khi ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt đầy cưng chiều, "Lão bà, ta mặc giúp ngươi nhé."
"Không cần, ta tự mặc." Từ Chỉ kéo kéo quần áo, không kéo được, giọng nói liền dịu xuống, "Hạ Tự, ta tự mặc, ngươi đi ra đi."
Hạ Tự hiểu nàng, giọng nói của nàng càng mềm mỏng, thái độ lại càng kiên quyết. Hắn đành phải đặt quần áo xuống bên cạnh nàng, sau đó đi ra khỏi phòng.
Từ Chỉ nhìn cửa phòng đóng lại, mới từ từ cởi áo ngủ ra, mặc thêm vào quần áo lót giữ nhiệt, áo len cùng áo khoác.
Nói cũng kỳ lạ, mấy năm trước về Ninh Thành ăn tết, nhiệt độ đều rất cao, chỉ cần mặc một chiếc áo len là đủ, nhưng năm nay thì không được, tuy rằng trước tết có hai ngày ấm lên, nhưng từ ngày giao thừa trở đi, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, lại phải mặc thêm áo khoác.
Vốn dĩ khi vừa về Ninh Thành, Từ Chỉ còn oán giận Ninh Thành quá nóng, ra ngoài rất khó khăn, bây giờ ngược lại thì tốt, nàng lại cảm thấy quá lạnh.
Bởi vì Từ Chỉ sợ khô, nên nếu không phải mấy ngày lạnh nhất, sẽ không mở máy sưởi, cho nên mỗi ngày rời giường trở nên đặc biệt khó khăn, đều phải cuộn tròn trong chăn một lúc lâu mới có thể gượng dậy.
Hiện tại nàng đã mặc xong quần áo trên người, còn quần ngủ phía dưới vẫn chưa thay, trong chăn ấm áp, nàng không nỡ chui ra.
Chần chừ thêm một lát vậy, dù sao cũng chưa đến giờ ăn cơm.
Từ Chỉ nghĩ như vậy, thuận tay với lấy điện thoại ở đầu giường, định nghịch một chút. Điện thoại vừa lấy ra, Hạ Tự liền đi vào.
"Lão bà, còn chưa thay xong sao?" Hắn đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi.
Từ Chỉ giấu điện thoại vào trong chăn, ấp a ấp úng nói: "Thay, thay xong một nửa rồi."
"Cái gì gọi là thay xong một nửa?" Hạ Tự nhìn Từ Chỉ đã mặc áo khoác, từng bước đến gần, "Vừa rồi giấu cái gì trong chăn vậy?"
"Không có gì."
Hạ Tự nhanh tay, một phát liền kéo chăn xuống một đoạn, lộ ra quần ngủ lông xù của Từ Chỉ cùng chiếc điện thoại di động ở bên cạnh đùi, "Lão bà, không phải nói rồi sao, mang thai thì hạn chế dùng điện thoại, có phóng xạ, cũng không tốt cho mắt."
"A, biết rồi. Ta chỉ vừa mới lấy ra, còn chưa kịp xem, ngươi đã vào rồi, không tính là đã dùng." Chuyện này Từ Chỉ đuối lý, rõ ràng là muốn mặc quần áo để rời giường, bản thân lại vẫn cứ nấn ná không muốn dậy.
Hạ Tự cầm điện thoại đi, lại nắm ống quần lông xù của Từ Chỉ kéo xuống.
Từ Chỉ giật mình, kéo quần lót, "Ngươi làm gì vậy?"
"Giúp ngươi thay chứ sao."
"Không cần, ta có tay, ta tự thay."
Trước sự yêu cầu mãnh liệt của Từ Chỉ, Hạ Tự vẫn là đi ra ngoài chờ, lần này Từ Chỉ không dám chần chừ nữa, cởi quần lông xù ra, mặc quần bò lót nhung vào, rồi đi ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận