Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 50: Kết giao bằng hữu (length: 8835)

Sau khi thu thập xong, dì Hách cũng làm xong hai phần cơm, đem cơm đặt ở chỗ lấy cơm, sau đó gọi: "La Triệt, giúp các nàng lấy cơm qua."
"Được." La Triệt vừa lau xong bàn, buông khăn lau, đi về phía cửa sổ.
Hoàng Tịnh Vân ngăn hắn lại, sau đó kéo Từ Chỉ dậy, "Không cần, tự chúng ta lấy."
"Đúng, không cần, tự chúng ta đến, ngươi nghỉ ngơi một lát đi." Từ Chỉ bị kéo dậy, còn không quên bồi cười.
Cơm bưng qua đến, đồ ăn nóng hổi phía trên nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.
Quá nóng, Từ Chỉ cùng Hoàng Tịnh Vân thổi vài cái mới ăn một miếng.
La Triệt thu thập xong, ngồi trên ghế cạnh cửa xem điện thoại.
Không bao lâu, dì Hách cũng đi ra, vừa đi vừa lau tay, "Từ Chỉ, không ngại ta ngồi đây cùng các ngươi tâm sự chứ?"
"Sao lại thế được? Mời ngài ngồi."
Dì Hách ngồi xuống, đôi mắt vẫn luôn nhìn Hoàng Tịnh Vân, "Cô nương, ngươi tên là gì?"
"Hoàng Tịnh Vân, ta cùng La Triệt làm chung một văn phòng."
"A, là đồng nghiệp à?"
"Vâng."
Dì Hách thấy các nàng đều buông đũa liền nói: "Các ngươi cứ ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện, không thì ta lại ngại không dám nói chuyện với các ngươi."
Nói xong lại chào hỏi La Triệt, "Ngươi ngồi xa vậy làm gì? Lại đây."
La Triệt nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nhét điện thoại vào túi, đi đến bàn này ngồi xuống.
"Vừa rồi ngươi nói tay hắn bị thương?" Dì Hách hỏi Hoàng Tịnh Vân.
"Vâng, bên phải." Hoàng Tịnh Vân nhìn về phía tay phải của La Triệt.
Dì Hách kéo tay La Triệt qua, cẩn thận xem, "Bị thương sao không nói?"
"Không nghiêm trọng."
Dì Hách xoay cổ tay hắn, "Có đau không?"
"Tê... Mẹ, mẹ xoay như vậy khẳng định là đau rồi." La Triệt nhíu mày, là mẹ ruột sao? Sao lại dùng sức như vậy.
"A, đau à, tốt lắm." Dì Hách buông tay hắn ra, lẩm bẩm.
Thanh âm quá nhỏ, ba người còn lại đều không nghe thấy, nghi ngờ nhìn nàng.
Dì Hách cười ha ha, nói với Hoàng Tịnh Vân: "Tịnh Vân à, ngươi vào đơn vị trước La Triệt, sau này có thể phiền ngươi giúp hắn nhiều một chút được không?"
Hoàng Tịnh Vân nuốt xuống một miếng cơm, ngẩng đầu nhìn nàng, "Dì à, hắn còn chuyên nghiệp hơn cả cháu, toàn là hắn giúp cháu thôi."
"Thật sao? Vậy hắn giúp cho cháu, hai đứa là bạn tốt sao?"
Đồng nghiệp không tương đương với bạn bè, dì Hách trong lòng biết rất rõ.
"Ơ..." Hoàng Tịnh Vân và La Triệt nhìn nhau.
Dì Hách lập tức hiểu ý, vội nói: "Vậy bây giờ kết giao bằng hữu, được không?"
"Mẹ, mẹ đừng ép người ta." La Triệt sợ nhất cái này.
Hoàng Tịnh Vân trách móc: "Không ép ta, chúng ta kết giao bằng hữu nhé, La Triệt."
Dì Hách huých vào người con trai, "Nghe chưa, cô nương nhà người ta còn dứt khoát hơn cả con."
"Thôi mà mẹ, con và nàng ấy là bạn tốt rồi, mẹ trông hàng đi, khách lại tới rồi, mẹ mau vào đi, đừng ảnh hưởng người khác ăn cơm."
"A, thật sự có người tới? Hôm nay sao nhiều người thế nhỉ? Vậy ta vào nhé, các ngươi cứ từ từ nói chuyện, đừng vội đi."
Dì Hách giật nhẹ khóe miệng, có chút không cam nguyện đi vào.
Chờ nàng vào phòng bếp, La Triệt mới nói tiếp: "Ngại quá, mẹ ta chính là như vậy, nói chuyện quá thẳng thắn."
"Ngươi đừng nói như vậy, ta thấy dì là người rất tốt, lại không tức giận."
La Triệt nhíu mày, "Nàng tức giận cái gì?"
Hoàng Tịnh Vân chỉ chỉ tay hắn, "Ta làm con trai của nàng bị thương, nàng không tức giận sao?"
"Nàng sẽ không." Vừa rồi ai đó nói "Đau à, tốt lắm" hắn nghe thấy được, người ta không những không tức giận, trong lòng còn có ý khác nữa.
Hoàng Tịnh Vân cào cơm vào miệng, ăn xong nuốt xuống lại nói: "Vậy tay ngươi, còn đau không?"
"Một chút xíu. Bất quá ngày mai đi làm, chúng ta tạm thời không diễn phần song ca kia nữa, ta sợ không đỡ được ngươi, trước tiên diễn đơn ca đi."
"Được, nghe ngươi."
Từ Chỉ cũng ăn xong miếng cuối cùng, lau miệng đứng lên, "Tịnh Vân, ta về trước trông tiệm, ngươi và La Triệt cứ trò chuyện thêm, nói chuyện xong rồi hẵng về."
Lúc đi tới cửa, Từ Chỉ xoay người, hướng về phía Hoàng Tịnh Vân chỉ chỉ cổ họng của mình, thấy nàng nháy mắt xong mới yên tâm rời đi.
Trong cửa hàng lại tới mấy vị khách, La Triệt phải dọn dẹp bàn của Hoàng Tịnh Vân trước.
Hoàng Tịnh Vân như thường lệ giúp hắn cầm bát đũa bưng vào.
Đều thu dọn xong, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là gọi La Triệt ra ngoài hiên dưới gốc cây, trước khi đi nàng nhét viên kẹo vào miệng, thói quen từ lâu, khẩn trương liền ăn kẹo.
Hoàng Tịnh Vân không giấu được tâm sự, lúc trước yêu thầm Tạ Cảnh Thần đã nghẹn đến phát bệnh, quá khó chịu, lúc này nàng không muốn nghẹn nữa.
"La Triệt, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
"Ngươi nói đi."
Hoàng Tịnh Vân bỗng nhiên có chút khẩn trương, dùng ngón tay cái móc mấy cái vào ngón trỏ mới mở miệng được: "Ngày hôm qua lúc ngã, miệng của ta đụng vào yết hầu của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta biết." La Triệt cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng do dự như thế.
Hoàng Tịnh Vân quyết tâm, ngẩng đầu nhìn hắn, "Vậy ngươi có cảm giác gì không?"
Bốn mắt nhìn nhau, La Triệt giật mình một cái, lập tức nói: "Đau, răng nanh của ngươi đụng vào ta."
"A? Không có sao?" Hoàng Tịnh Vân gào thét trong lòng, đây là loại đàn ông thép gì vậy?
La Triệt hỏi ngược lại: "Ngươi muốn có cái gì?"
Hoàng Tịnh Vân không nói, trong lòng rối rắm, nói thẳng hay là nói vòng vo? Nói thẳng sợ bị cự tuyệt, nói vòng vo sợ hắn không hiểu.
La Triệt thấy nàng lại cúi đầu im lặng, trong đầu một dây thần kinh nào đó nhăn lại, ngón tay liền không khống chế được chạm vào cằm nàng, khẽ nâng lên, đôi mắt nàng lại đối diện với hắn.
"Hoàng Tịnh Vân, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Tư thế này có phải hơi mập mờ không? Hoàng Tịnh Vân cảm nhận được loại cảm giác này đầu tiên, mặt nháy mắt nóng lên.
"La Triệt... Ta... Cái kia..."
Ngón tay đang nâng cằm của La Triệt bỗng nhiên rời đi, khiến nàng có chút hụt hẫng.
Thôi, vẫn là không nói, xem dáng vẻ của La Triệt, nói ra hơn phân nửa chỉ làm tăng thêm phiền phức cho cả hai.
Nghĩ đến đây, Hoàng Tịnh Vân trong lòng chua xót, cúi đầu, tính toán quay về tiệm của Từ Chỉ.
"Thôi, không có gì, ngươi bận đi, ta đi trước."
"Chờ một chút."
Nàng vừa mới xoay người, tay liền bị La Triệt giữ lại.
La Triệt nắm tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh phòng, trong ngõ hẹp, "Nói còn chưa dứt lời, đã muốn đi?"
"Không muốn nói nữa." Hoàng Tịnh Vân hất tay hắn ra, có chút tức giận nói.
La Triệt thở dài, lại nắm lấy tay nàng, "Ngươi không nói, vậy ta nói, ngẩng đầu lên nhìn ta."
Hoàng Tịnh Vân chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ lên.
"Ngươi nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần. Hoàng Tịnh Vân, ta thích ngươi, ngươi có muốn làm bạn gái của ta không?"
Tim nàng lỡ một nhịp, không chắc chắn nói: "Ngươi nói cái gì?"
La Triệt nhìn chằm chằm nàng, "Ta chỉ nói một lần."
Hoàng Tịnh Vân chớp chớp mắt, "Ta nghe được ngươi nói ngươi thích ta."
"Vậy, đáp án của ngươi?"
"Muốn."
La Triệt mặt không đổi sắc, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
"Còn tức giận phải không?"
"Không tức giận, có thắc mắc."
"Ngươi hỏi đi."
"Ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?"
La Triệt nghĩ nghĩ, thẳng thắn trả lời: "Không biết, chính là một ngày nọ bỗng nhiên phát hiện ta hay vô thức nhớ tới ngươi, khi đó mới nhận ra ta thích ngươi. Còn ngươi?"
Hoàng Tịnh Vân cũng rất thẳng thắn, "Tối qua bởi vì ngươi mà mất ngủ, sáng nay liền xác nhận, ta thích ngươi."
La Triệt cong môi, "Bởi vì ta mà mất ngủ?"
"Ừ, ta hôn vào yết hầu của ngươi nên thường hay nhớ tới ngươi." Hoàng Tịnh Vân nói thật.
"A, vậy nếu ngươi nghĩ đến ta như vậy, ta có thể hôn ngươi một cái không?" La Triệt nói xong, mặt liền kề sát lại một chút.
Hoàng Tịnh Vân đưa tay đẩy hắn ra, nghiêng đầu qua một bên, "Không được, ta còn chưa hỏi xong."
La Triệt ngồi thẳng lại, cách xa nàng một chút, "Ngươi hỏi đi."
"Ngươi thích ta, vì sao không nói với ta?" Hại nàng rối rắm cả buổi.
La Triệt thở dài, "Tịnh Vân, thích, loại lời này, ta không dễ dàng mở miệng."
"Vậy nếu như hôm nay ta không tìm ngươi, có phải ngươi sẽ không nói ra không?" Hoàng Tịnh Vân mũi đau xót, ánh mắt dừng ở nơi khác, ngực âm ỉ khó chịu.
La Triệt muốn ôm nàng, lại không dám động, "Đúng, ta sẽ không nói. Ta vốn có kế hoạch sau khi buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc sẽ thổ lộ với ngươi, không ngờ lại nói trước."
A, ít nhất còn có kế hoạch sẽ nói, Hoàng Tịnh Vân ngực không khó chịu như vậy nữa.
Thấy nàng không nói, La Triệt đưa tay xoay mặt nàng lại, "Hỏi xong chưa?"
Nàng gật đầu.
"Vậy ta có thể hôn ngươi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận