Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương
Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 101: Mở rộng cửa hàng (length: 7478)
Thời gian thấm thoắt, Hạ Đình đã chín tháng, bắt đầu mọc răng.
Trải qua rèn luyện, hắn có riêng một cái khăn nước miếng "A Bối Bối" sờn rách, không phải là cái khăn hình sư tử con mà là một cái khăn bình thường có in mấy đóa hoa nhỏ và một con vịt nhỏ.
Hắn cũng không còn ngủ cùng Từ Chỉ một giường mà có riêng một chiếc giường nhỏ, đặt ngay cạnh giường lớn. Mỗi ngày uống sữa xong, hắn tự mình lăn lộn trên giường nhỏ, lăn chán thì bắt đầu chơi "A Bối Bối", chẳng mấy chốc là có thể ngủ.
Hạ Tự cũng không cần phải ban ngày tìm đủ mọi lý do để đưa Từ Chỉ đi. Buổi tối, họ có thể đợi Hạ Đình ngủ rồi, đến phòng cách vách trải qua đời sống vợ chồng.
Từ tháng trước, chủ tiệm văn phòng phẩm bên cạnh nhà Từ Chỉ không thuê nữa, đã tích đủ tiền muốn về quê xây nhà, dưỡng già.
Từ Chỉ đã để ý cửa hàng kia từ lâu, bèn đưa ra một quyết định, đó là mở rộng cửa hàng. Bởi vì cửa hàng của nàng làm ăn quá tốt, một gian mặt tiền nhỏ bé đã không đủ chỗ cho học sinh và phụ huynh đến mua văn phòng phẩm.
Nàng đem ý nghĩ này nói với Hạ Tự, nhận được sự ủng hộ của hắn: "Lão bà, chỉ cần là việc nàng muốn làm thì cứ làm đi, có ta làm hậu thuẫn cho nàng."
Sau đó, Hạ Tự tận dụng khoảng thời gian nghỉ hè, đả thông hai gian cửa hàng, hợp thành một, hắn đích thân trông coi, trước khi khai giảng đã làm cho cửa hàng trở nên mới mẻ, khang trang.
Từ Chỉ nhìn tiệm văn phòng phẩm hoàn toàn mới, lòng đầy hứng khởi, lại lần nữa viết một tấm biển lớn hơn: Cải bó xôi tự la tiệm văn phòng phẩm, treo ở góc trên bên phải lối vào cửa hàng.
Diện tích cửa hàng tăng lên, chủng loại văn phòng phẩm cũng cần gia tăng, ngoài mấy cửa hàng hợp tác ban đầu, Từ Chỉ lại tìm thêm mấy nhà cung cấp mới, mở một khu chuyên biệt: Tiểu Vũ Trụ chuyên khu.
Khu chuyên biệt này bày biện những đồ dùng dường như thích hợp với nam hài tử, giản lược, khí thế nhưng không lỗi thời, các nam sinh đến cửa hàng của Từ Chỉ cũng bắt đầu nhiều lên.
Vốn dĩ cửa hàng của Từ Chỉ không có cặp sách loại hàng hóa lớn này, nhưng hiện tại cửa hàng lớn hơn, nàng cũng có thể nhập một ít hàng về.
Hiện tại kiểu dáng cặp sách cho hài tử rất nhiều, Từ Chỉ không thích loại "trung quy trung củ", cho nên nhập số lượng tương đối ít, nàng thích những kiểu dáng đặc biệt, tuy rằng giá cả đắt hơn một chút, nhưng nàng luôn cảm thấy nhất định sẽ có những bà mẹ theo đuổi chất lượng giống như nàng mua cho hài tử.
Trước kia khi đi chợ bán sỉ, nàng phát hiện có một vài tiệm văn phòng phẩm đang bán loại cặp sách có tay kéo như vali, Từ Chỉ đã cân nhắc nhập một ít hàng về, sau đó vẫn là bỏ qua, nó không thực dụng, hơn nữa theo quan sát của nàng trong khoảng thời gian này, học sinh trường tiểu học số 2 không dùng loại cặp sách này nên dứt khoát bỏ qua.
Ngoài cặp sách hai quai, nàng còn chọn một số kiểu dáng túi vải bố thích hợp với học sinh, chất lượng tốt trên mạng, phối hợp cùng cặp sách để bán. Chỉ là mỗi khi có học sinh chọn túi vải bố thì nàng đều nhiều lần dặn dò, không thể thường xuyên đeo túi vải bố, bởi vì sự phát dục của chúng còn chưa hoàn thiện, nếu một bên vai chịu lực quá nặng, dễ dàng xuất hiện tình trạng vai cao vai thấp.
Ngày Từ Chỉ khai trương trở lại, vừa đúng là một ngày trước khi khai giảng, rất nhiều học sinh ở gần đó đến mua văn phòng phẩm, một lần mua là mua rất nhiều.
Buổi sáng và giữa trưa rất đông người, Từ Chỉ bận rộn xoay quanh, may mà giữa trưa ba Hạ đến, có thể giúp nàng một chút, không thì nàng một mình thật sự sẽ mệt lả.
Dòng người này hết đợt này đến đợt khác, qua 12 giờ trưa, họ mới có thể thở phào một hơi.
Ba Hạ ăn cơm trưa xong mới đến, biết Từ Chỉ còn chưa ăn, bụng đã đói xẹp.
Nàng đi ra ngoài cửa hàng nhìn một vòng, dự đoán chắc không còn khách, mới quay về.
Ba Hạ cũng đang nhìn ra ngoài, thấy nàng trở về liền giục nàng: "Tiểu Chỉ à, đã gần 12 rưỡi rồi, con mau về nhà ăn cơm đi, đừng để bị đói."
"Vâng, con về trước đây." Từ Chỉ cũng nên về, không thì bộ ngực sẽ cứng như đá, sự bất tiện khi cho con bú cũng ở chỗ này.
Về đến nhà, Hạ Đình đã chờ sẵn, tuy rằng buổi sáng đã ăn thêm đồ ăn dặm, nhưng mỗi ngày vẫn cần phải uống sữa mẹ, cho nên Từ Chỉ không thể lập tức ăn cơm, phải cho nhi tử ăn no trước.
May mắn Hạ Đình bú rất nhanh, bú xong ợ một tiếng, đôi mắt liền nhắm lại.
Từ Chỉ ôm hắn lên giường ngủ, nhìn hắn ngủ say mới rón rén xuống lầu ăn cơm.
Mẹ Hạ nhìn mà đau lòng, ngồi trên bàn cơm nhìn Từ Chỉ ăn, muốn nói lại thôi.
Ở cùng mẹ Hạ lâu như vậy, Từ Chỉ làm sao không biết bà có điều muốn nói, ở lần thứ hai bà mở miệng rồi lại khép lại, Từ Chỉ liền chủ động hỏi: "Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn nói không ạ?"
Mẹ Hạ gật đầu, lại cân nhắc một chút mới nói: "Tiểu Chỉ à, con nhìn con hiện tại buổi sáng ra ngoài mở tiệm, giữa trưa về cùng Hạ Đình ngủ, buổi chiều đi làm lại phải đến cửa hàng, đến tối bảy giờ mới có thể về. Mẹ thật sự đau lòng cho con, không muốn con mệt mỏi như vậy, con xem, có nên cai sữa cho Hạ Đình không?"
Từ Chỉ dừng đũa, suy nghĩ lời mẹ Hạ nói.
Trong khoảng thời gian này, quả thật nàng có chút vất vả, một ngày chạy đi chạy lại mấy chuyến, cơm cũng không được ăn bình thường. Nhưng mà Hạ Đình mới chín tháng, nàng không muốn cai sữa sớm như vậy, lại kiên trì thêm, đợi Hạ Đình một tuổi rồi cai, đối với hài tử sẽ tốt hơn.
Nghĩ rõ ràng, nàng mở miệng nói: "Mẹ, con biết mẹ đau lòng con, con cũng biết hiện tại rất nhiều bảo bảo đều bú sữa bột lớn lên, dáng dấp rất tốt, thế nhưng con không muốn cai sữa sớm như vậy, con rất quý trọng khoảng thời gian cho con bú này. Mẹ cho con kiên trì thêm, chờ Hạ Đình một tuổi rồi tính sau."
"Ừ, vợ chồng các con, tự mình làm chủ, mẹ chỉ nhắc nhở con một chút, đừng quá vất vả." Mẹ Hạ cũng là người từng trải, hiểu tâm tình của Từ Chỉ, cho nên bà chỉ khuyên không ép buộc, bất luận Từ Chỉ quyết định thế nào, bà đều toàn lực ủng hộ.
Từ Chỉ gật đầu, lại ăn cơm miếng lớn, "Mẹ, con biết rồi, hôm nay mẹ nấu cơm thơm quá."
Mẹ Hạ đẩy đồ ăn về phía trước mặt nàng một ít, đau lòng nói: "Đâu phải ta nấu cơm ngon, là con quá đói. Về sau mẹ bảo ba con đến sớm hơn một chút để thay ca, như vậy con có thể về sớm hơn một chút."
"Không cần đâu ạ, ba ba hôm nay đến giờ này rất thích hợp, là vì con khai trương trở lại, quá đông người, sau này kinh doanh bình thường sẽ không như vậy."
"Vậy thì tốt, nghe con, ăn nhiều một chút."
Chuyện làm ăn, mẹ Hạ không rành như Từ Chỉ, nghe nàng là được.
Ăn cơm trưa xong, Từ Chỉ lên lầu chợp mắt cùng Hạ Đình một lát, bốn giờ mới về tiệm thay ca.
Xế chiều cũng rất đông người, đều là vì chuẩn bị cho hài tử đến trường vào ngày hôm sau. Một số giáo viên cũng về trường họp, tiện thể ở chỗ nàng mua một ít vật nhỏ xinh xắn làm quà khai giảng cho học sinh. Thu nhập một ngày này, lại lập kỷ lục mới.
Từ Chỉ nhập cặp sách mới về, trong vòng một ngày bán được ba cái, vẫn là mấy khoản giá cả tương đối cao, điều này cho Từ Chỉ niềm tin rất lớn, chỉ cần dùng tâm chọn lựa hàng hóa, nhất định sẽ có người mua...
Trải qua rèn luyện, hắn có riêng một cái khăn nước miếng "A Bối Bối" sờn rách, không phải là cái khăn hình sư tử con mà là một cái khăn bình thường có in mấy đóa hoa nhỏ và một con vịt nhỏ.
Hắn cũng không còn ngủ cùng Từ Chỉ một giường mà có riêng một chiếc giường nhỏ, đặt ngay cạnh giường lớn. Mỗi ngày uống sữa xong, hắn tự mình lăn lộn trên giường nhỏ, lăn chán thì bắt đầu chơi "A Bối Bối", chẳng mấy chốc là có thể ngủ.
Hạ Tự cũng không cần phải ban ngày tìm đủ mọi lý do để đưa Từ Chỉ đi. Buổi tối, họ có thể đợi Hạ Đình ngủ rồi, đến phòng cách vách trải qua đời sống vợ chồng.
Từ tháng trước, chủ tiệm văn phòng phẩm bên cạnh nhà Từ Chỉ không thuê nữa, đã tích đủ tiền muốn về quê xây nhà, dưỡng già.
Từ Chỉ đã để ý cửa hàng kia từ lâu, bèn đưa ra một quyết định, đó là mở rộng cửa hàng. Bởi vì cửa hàng của nàng làm ăn quá tốt, một gian mặt tiền nhỏ bé đã không đủ chỗ cho học sinh và phụ huynh đến mua văn phòng phẩm.
Nàng đem ý nghĩ này nói với Hạ Tự, nhận được sự ủng hộ của hắn: "Lão bà, chỉ cần là việc nàng muốn làm thì cứ làm đi, có ta làm hậu thuẫn cho nàng."
Sau đó, Hạ Tự tận dụng khoảng thời gian nghỉ hè, đả thông hai gian cửa hàng, hợp thành một, hắn đích thân trông coi, trước khi khai giảng đã làm cho cửa hàng trở nên mới mẻ, khang trang.
Từ Chỉ nhìn tiệm văn phòng phẩm hoàn toàn mới, lòng đầy hứng khởi, lại lần nữa viết một tấm biển lớn hơn: Cải bó xôi tự la tiệm văn phòng phẩm, treo ở góc trên bên phải lối vào cửa hàng.
Diện tích cửa hàng tăng lên, chủng loại văn phòng phẩm cũng cần gia tăng, ngoài mấy cửa hàng hợp tác ban đầu, Từ Chỉ lại tìm thêm mấy nhà cung cấp mới, mở một khu chuyên biệt: Tiểu Vũ Trụ chuyên khu.
Khu chuyên biệt này bày biện những đồ dùng dường như thích hợp với nam hài tử, giản lược, khí thế nhưng không lỗi thời, các nam sinh đến cửa hàng của Từ Chỉ cũng bắt đầu nhiều lên.
Vốn dĩ cửa hàng của Từ Chỉ không có cặp sách loại hàng hóa lớn này, nhưng hiện tại cửa hàng lớn hơn, nàng cũng có thể nhập một ít hàng về.
Hiện tại kiểu dáng cặp sách cho hài tử rất nhiều, Từ Chỉ không thích loại "trung quy trung củ", cho nên nhập số lượng tương đối ít, nàng thích những kiểu dáng đặc biệt, tuy rằng giá cả đắt hơn một chút, nhưng nàng luôn cảm thấy nhất định sẽ có những bà mẹ theo đuổi chất lượng giống như nàng mua cho hài tử.
Trước kia khi đi chợ bán sỉ, nàng phát hiện có một vài tiệm văn phòng phẩm đang bán loại cặp sách có tay kéo như vali, Từ Chỉ đã cân nhắc nhập một ít hàng về, sau đó vẫn là bỏ qua, nó không thực dụng, hơn nữa theo quan sát của nàng trong khoảng thời gian này, học sinh trường tiểu học số 2 không dùng loại cặp sách này nên dứt khoát bỏ qua.
Ngoài cặp sách hai quai, nàng còn chọn một số kiểu dáng túi vải bố thích hợp với học sinh, chất lượng tốt trên mạng, phối hợp cùng cặp sách để bán. Chỉ là mỗi khi có học sinh chọn túi vải bố thì nàng đều nhiều lần dặn dò, không thể thường xuyên đeo túi vải bố, bởi vì sự phát dục của chúng còn chưa hoàn thiện, nếu một bên vai chịu lực quá nặng, dễ dàng xuất hiện tình trạng vai cao vai thấp.
Ngày Từ Chỉ khai trương trở lại, vừa đúng là một ngày trước khi khai giảng, rất nhiều học sinh ở gần đó đến mua văn phòng phẩm, một lần mua là mua rất nhiều.
Buổi sáng và giữa trưa rất đông người, Từ Chỉ bận rộn xoay quanh, may mà giữa trưa ba Hạ đến, có thể giúp nàng một chút, không thì nàng một mình thật sự sẽ mệt lả.
Dòng người này hết đợt này đến đợt khác, qua 12 giờ trưa, họ mới có thể thở phào một hơi.
Ba Hạ ăn cơm trưa xong mới đến, biết Từ Chỉ còn chưa ăn, bụng đã đói xẹp.
Nàng đi ra ngoài cửa hàng nhìn một vòng, dự đoán chắc không còn khách, mới quay về.
Ba Hạ cũng đang nhìn ra ngoài, thấy nàng trở về liền giục nàng: "Tiểu Chỉ à, đã gần 12 rưỡi rồi, con mau về nhà ăn cơm đi, đừng để bị đói."
"Vâng, con về trước đây." Từ Chỉ cũng nên về, không thì bộ ngực sẽ cứng như đá, sự bất tiện khi cho con bú cũng ở chỗ này.
Về đến nhà, Hạ Đình đã chờ sẵn, tuy rằng buổi sáng đã ăn thêm đồ ăn dặm, nhưng mỗi ngày vẫn cần phải uống sữa mẹ, cho nên Từ Chỉ không thể lập tức ăn cơm, phải cho nhi tử ăn no trước.
May mắn Hạ Đình bú rất nhanh, bú xong ợ một tiếng, đôi mắt liền nhắm lại.
Từ Chỉ ôm hắn lên giường ngủ, nhìn hắn ngủ say mới rón rén xuống lầu ăn cơm.
Mẹ Hạ nhìn mà đau lòng, ngồi trên bàn cơm nhìn Từ Chỉ ăn, muốn nói lại thôi.
Ở cùng mẹ Hạ lâu như vậy, Từ Chỉ làm sao không biết bà có điều muốn nói, ở lần thứ hai bà mở miệng rồi lại khép lại, Từ Chỉ liền chủ động hỏi: "Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn nói không ạ?"
Mẹ Hạ gật đầu, lại cân nhắc một chút mới nói: "Tiểu Chỉ à, con nhìn con hiện tại buổi sáng ra ngoài mở tiệm, giữa trưa về cùng Hạ Đình ngủ, buổi chiều đi làm lại phải đến cửa hàng, đến tối bảy giờ mới có thể về. Mẹ thật sự đau lòng cho con, không muốn con mệt mỏi như vậy, con xem, có nên cai sữa cho Hạ Đình không?"
Từ Chỉ dừng đũa, suy nghĩ lời mẹ Hạ nói.
Trong khoảng thời gian này, quả thật nàng có chút vất vả, một ngày chạy đi chạy lại mấy chuyến, cơm cũng không được ăn bình thường. Nhưng mà Hạ Đình mới chín tháng, nàng không muốn cai sữa sớm như vậy, lại kiên trì thêm, đợi Hạ Đình một tuổi rồi cai, đối với hài tử sẽ tốt hơn.
Nghĩ rõ ràng, nàng mở miệng nói: "Mẹ, con biết mẹ đau lòng con, con cũng biết hiện tại rất nhiều bảo bảo đều bú sữa bột lớn lên, dáng dấp rất tốt, thế nhưng con không muốn cai sữa sớm như vậy, con rất quý trọng khoảng thời gian cho con bú này. Mẹ cho con kiên trì thêm, chờ Hạ Đình một tuổi rồi tính sau."
"Ừ, vợ chồng các con, tự mình làm chủ, mẹ chỉ nhắc nhở con một chút, đừng quá vất vả." Mẹ Hạ cũng là người từng trải, hiểu tâm tình của Từ Chỉ, cho nên bà chỉ khuyên không ép buộc, bất luận Từ Chỉ quyết định thế nào, bà đều toàn lực ủng hộ.
Từ Chỉ gật đầu, lại ăn cơm miếng lớn, "Mẹ, con biết rồi, hôm nay mẹ nấu cơm thơm quá."
Mẹ Hạ đẩy đồ ăn về phía trước mặt nàng một ít, đau lòng nói: "Đâu phải ta nấu cơm ngon, là con quá đói. Về sau mẹ bảo ba con đến sớm hơn một chút để thay ca, như vậy con có thể về sớm hơn một chút."
"Không cần đâu ạ, ba ba hôm nay đến giờ này rất thích hợp, là vì con khai trương trở lại, quá đông người, sau này kinh doanh bình thường sẽ không như vậy."
"Vậy thì tốt, nghe con, ăn nhiều một chút."
Chuyện làm ăn, mẹ Hạ không rành như Từ Chỉ, nghe nàng là được.
Ăn cơm trưa xong, Từ Chỉ lên lầu chợp mắt cùng Hạ Đình một lát, bốn giờ mới về tiệm thay ca.
Xế chiều cũng rất đông người, đều là vì chuẩn bị cho hài tử đến trường vào ngày hôm sau. Một số giáo viên cũng về trường họp, tiện thể ở chỗ nàng mua một ít vật nhỏ xinh xắn làm quà khai giảng cho học sinh. Thu nhập một ngày này, lại lập kỷ lục mới.
Từ Chỉ nhập cặp sách mới về, trong vòng một ngày bán được ba cái, vẫn là mấy khoản giá cả tương đối cao, điều này cho Từ Chỉ niềm tin rất lớn, chỉ cần dùng tâm chọn lựa hàng hóa, nhất định sẽ có người mua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận