Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 68: Đi ăn cơm (length: 7203)

Phùng Viện đi không lâu sau, điện thoại của dì liền gọi tới, Từ Chỉ một chút cũng không bất ngờ, "Alo, dì ạ."
Đầu dây bên kia, giọng nữ nhân rất lớn: "Tiểu Chỉ à, chúng ta về Ninh Thành rồi, cháu xem, tối nay có rảnh không, cùng nhau ăn cơm nhé? Chúng ta mời cháu."
"Tối nay ạ?" Nhanh vậy sao.
Hạ Tự ở một bên dùng ánh mắt hỏi nàng chuyện gì, nàng lấy điện thoại ra, thấp giọng nói: "Mẹ của Phùng Viện muốn mời ta ăn cơm."
"Đi thôi, ta mời các nàng ăn."
Từ Chỉ gật đầu, áp điện thoại vào má, "Dì à, các người khó khăn lắm mới về một chuyến, vẫn là để cháu mời khách đi ạ. Lát nữa cháu gửi địa chỉ cho chị họ, mọi người cứ đến thẳng là được."
"Vậy sao mà ngại được chứ, a a a, vậy chúng ta đến đúng giờ nha."
Nói xong, cúp điện thoại.
Từ Chỉ quá hiểu dì mình. Phùng Viện có thể trở nên như vậy, chính là do bà ấy dạy dỗ. Hôm nay muốn mời nàng ăn cơm, chẳng qua là cảm thấy Hạ Tự thoạt nhìn có tiền, muốn dò la tin tức.
"Hạ Tự, dì của ta khả năng sẽ "chủ trì" huynh đó." Chuyện chiếm tiện nghi bà ấy không làm ít đâu.
Hạ Tự không để ý, "Không sao, cứ để bà ấy chủ trì, bà ấy không ăn hết của ta đâu."
"Ừ, huynh biết rõ là được."
Hạ Tự đặt chỗ ăn tại một khách sạn năm sao, Từ Chỉ tan làm sớm, về nhà tắm rửa thay quần áo mới đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa, Từ Chỉ nhìn Hạ Tự thêm mấy lần, nam nhân mặc âu phục, thật sự rất tuấn tú, nhất là chiếc áo sơ mi ôm eo kia, khiến người ta có một loại xúc động muốn sờ thử.
Tất nhiên, nàng đã nghĩ là sẽ làm, cho nên khi đầu óc nàng kịp phản ứng, tay đã đặt trên thắt lưng của Hạ Tự.
"Lão bà, nàng sờ ta làm cái gì?" Tay nàng vừa chạm vào, Hạ Tự liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Từ Chỉ nắn một chút thịt bên hông hắn, "Nhìn xem xúc cảm có vẻ rất tốt, nhịn không được, sờ một chút."
"Chờ một chút, nàng nói vậy, giống như bình thường chưa từng sờ qua vậy?" Hạ Tự buồn cười, khi vận động, không phải nàng đều đã sờ qua rồi sao?
Từ Chỉ giơ một ngón tay lên, lắc lắc, "Huynh không hiểu, huynh mặc sơ mi, và lúc không mặc gì là không giống nhau, như vậy trông càng có hương vị hơn một chút."
"Phải không? Vậy nếu không chúng ta bây giờ?" Hạ Tự tóm lấy bàn tay nhỏ còn đặt ở bên hông hắn, tiến lên một bước, nàng liền nhào vào lòng hắn.
Từ Chỉ cũng không giãy dụa, lại sờ soạng hai lần cơ ngực, "Huynh quên rồi à, dì của ta tới rồi mà?"
Hạ Tự cả người cứng đờ, nghiến răng nói: "Lão bà, nàng đây là cố ý sao?"
"Cũng không phải, chỉ là cảm thấy huynh mặc âu phục đặc biệt đẹp, ngứa tay một chút. Được rồi, dù sao cũng chỉ không thể làm được gì thôi, đi nhanh lên đi."
"Ai nói không làm được?"
Nói xong, Hạ Tự cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng, nhẹ nhàng mút vào, cho đến khi nàng nũng nịu khẽ đẩy hắn.
"Thôi, không kịp thở."
Trong đôi mắt Hạ Tự dục vọng vẫn còn nồng đậm, hắn đè nén chính mình, lại không nhịn được lấy tay vuốt ve cánh môi bị hắn hôn qua, "Hôm nay tạm tha cho nàng, về sau sẽ đòi lại."
—— Đến cửa khách sạn, dừng xe xong, Từ Chỉ tô lại son môi rồi mới xuống xe, vừa rồi đều bị hắn ăn hết rồi.
Đi vào chọn món, đợi hơn mười phút, cả nhà Phùng Viện đến.
"Aiya, Tiểu Chỉ à, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi? Dì rất nhớ cháu."
Từ Chỉ đứng lên, chào hỏi mọi người, đợi các nàng ngồi xuống hết mới ngồi lại.
"Dượng đâu ạ?"
Nhà Phùng Viện ba người, Từ Chỉ chỉ có chút thiện cảm với dượng.
Phùng Viện cất chiếc túi hàng hiệu trên tay đi, làm bộ như lơ đãng nói: "Đi uống rượu với mấy ông chủ rồi, người ta không mời mà ông ấy cứ đi, không cản được."
"A, đáng tiếc quá, cháu đã lâu không gặp dượng." Từ Chỉ thật sự cảm thấy đáng tiếc, dượng tuy rằng không nói nhiều, nhưng đối với người khác vẫn rất thân thiện.
"Tiểu Chỉ à, cháu xem cháu kìa, nói nãy giờ, mà không giới thiệu cho ta tiên sinh của cháu." Dì từ lúc vừa vào cửa đã bắt đầu đánh giá Hạ Tự, giống như muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người hắn.
Từ Chỉ cười ha ha hai tiếng, bắt đầu giới thiệu, "Dì à, tiên sinh của cháu tên là Hạ Tự, mở công ty sửa chữa."
"Hết rồi à?" Dì nhíu mày.
Từ Chỉ mím môi, "Vâng, hết rồi ạ."
"Nói có chút xíu vậy, dì không dễ giúp cháu phán đoán a."
"Phán đoán cái gì ạ?"
Dì ghé sát vào nói: "Phán đoán xem hắn có đáng để gả hay không đó."
"Dì, cháu đã gả cho huynh ấy rồi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của chị họ đi ạ." Từ Chỉ trong lòng phản cảm, đối với dì mà nói, có đáng để gả hay không chỉ có một tiêu chuẩn, đó là tiền!
Những lời dì nói, Hạ Tự đều nghe thấy, nhưng hắn chỉ mỉm cười, giống như một chút cũng không để ý.
Từ Chỉ nhắc tới chuyện của Phùng Viện, thành công chuyển chủ đề, dì bắt đầu thao thao bất tuyệt "Cháu họ của cháu ấy hả? Chị ấy hôm nay đưa cho cháu thiệp mời rồi đúng không? Nó sắp kết hôn rồi, vị hôn phu rất có tiền, hôn lễ sẽ tổ chức ở khách sạn năm sao Hải Thành, mời rất nhiều khách khứa. Hơn nữa, anh ta còn nói, sau khi cùng chị họ của cháu xong xuôi tiệc cưới, sẽ lập tức tặng cho chúng ta một căn nhà đấy.
Chị họ của cháu à, chọn lâu như vậy, cuối cùng cũng chọn đúng người. A đúng rồi, con rể tương lai này của ta không chỉ có tiền, mà còn tuấn tú lịch sự, ta có ảnh ở đây, cho cháu xem qua này."
Dì nhanh nhẹn lấy ra một bức ảnh nam nhân từ trong album điện thoại, với tốc độ này, không cho người xem qua một trăm lần thì cũng phải mấy chục lần, tính cách của bà ấy, là muốn khoe khoang khắp nơi.
Nhưng khi Từ Chỉ nhìn rõ tấm ảnh đó thì đầu óc trống rỗng.
Dì nhìn bộ dạng của nàng, đắc ý nói: "Đẹp trai không? Ta cảm thấy giống hệt mấy minh tinh trên TV vậy."
Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng người trong ảnh này, là người quen a.
Từ Chỉ lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hỏi: "Dì, dì không ngại đưa điện thoại cho cháu một chút được không, cháu cho Hạ Tự xem cùng với ạ."
"Đương nhiên là không ngại, cầm xem đi."
Phùng Viện lúc này cũng đắc ý muốn hỏng, hôm nay ở cửa hàng của Từ Chỉ bị mất mặt, làm cho nàng nghẹn một cục tức, bây giờ xem ra, chồng tương lai này ngược lại làm cho nàng không mất mặt chút nào.
Từ Chỉ cầm điện thoại của dì, đưa tới trước mặt Hạ Tự, dù cho luôn luôn trấn định như Hạ Tự cũng kinh ngạc đến ngây người, làm sao có thể chứ?
Hai người bọn họ nhìn nhau, Từ Chỉ liền trả lại điện thoại, "Chị họ, em muốn hỏi một chút, chị và anh rể tương lai quen nhau như thế nào ạ?"
"Yêu qua mạng, bây giờ đang thịnh hành đó. Các người đừng có xem thường sức mạnh của internet, trên mạng có rất nhiều người tốt."
Từ Chỉ suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy hai người đã gặp mặt rồi chứ ạ?"
Kỳ thật vấn đề này Từ Chỉ chỉ là tiện miệng hỏi, sắp kết hôn rồi, làm sao có thể chưa từng gặp nhau chứ?
Nói đến chuyện này, Phùng Viện xấu hổ, "Chúng ta còn chưa gặp mặt đâu, vẫn là liên lạc qua điện thoại thôi."
"Chưa từng gặp ạ?" Từ Chỉ cơ hồ muốn kêu lên.
Phùng Viện "xì" một tiếng, ghét bỏ mà nhìn nàng, "Em xem em kìa, kêu cái gì? Chị rất truyền thống, không dễ dàng gặp mặt, chúng ta hẹn cuối tuần gặp mặt rồi đi đăng ký kết hôn luôn."
"À, vậy em hỏi thêm một vấn đề nữa, hai người có bàn về sính lễ không ạ?"
"Tất nhiên, anh ấy nói muốn cho chị niềm vui bất ngờ đó!"
Từ Chỉ bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, e rằng đây không phải kinh hỉ, mà là kinh hãi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận