Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 83: Lạt điều (length: 7196)

Buổi tối, mẹ Hạ đặc biệt làm món khai vị rất hợp khẩu vị của Từ Chỉ, nàng rất thích ăn những món chua cay có hương vị.
Có lẽ là hai ngày trước khẩu vị không tốt, nàng ăn ít, hôm nay bỗng nhiên khẩu vị hồi phục, dáng vẻ ăn uống có hơi dọa người.
Vốn miệng đã nhỏ, nàng cứ nhồi đồ ăn vào như vậy, quai hàm đều phồng cả lên.
Mẹ Hạ vừa vui mừng lại có chút lo lắng, liên tục nói: "Tiểu Chỉ, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
Từ Chỉ dừng lại, chớp mắt nhìn quanh, "Có phải ta ăn uống khó coi quá không? Sao mọi người đều nhìn ta."
"Không phải, sao lại khó coi chứ, con ăn ngon miệng thì tâm trạng của bọn ta sẽ tốt; chẳng qua hai ngày trước con ăn ít, đột nhiên ăn nhiều như vậy, mẹ sợ dạ dày con sẽ không thoải mái." Mẹ Hạ rất thích Từ Chỉ như thế này, không hề làm bộ.
Từ Chỉ tiếp tục ăn đồ ăn, nuốt xuống rồi mới nói: "Ta chỉ là cảm thấy đặc biệt đói, hơn nữa mấy thứ này đều là món ta thích, bất tri bất giác ăn nhiều, bây giờ mẹ nhắc nhở như vậy, hình như ta thật sự no rồi, chỉ là miệng vẫn chưa đã thèm, cứ muốn ăn mãi thôi."
Hạ Tự chỉ chỉ bàn trà, nói: "No rồi thì đừng ăn nữa, nếu miệng thấy thèm, nghỉ ngơi một lát rồi ăn trái cây."
"Được thôi." Thực ra Từ Chỉ muốn ăn lạt điều, không muốn ăn trái cây, nhưng nàng không dám nói.
Mẹ Hạ cùng Từ Chỉ đến sô pha ngồi, Hạ Tự thu dọn bát đũa.
"Tiểu Chỉ, bây giờ con mang thai, mở tiệm lâu có thể sẽ mệt, nếu con có cần, tùy lúc nói với mẹ, mẹ đi giúp con trông tiệm."
"Mẹ, bây giờ bụng con còn chưa lớn, không cảm thấy mệt, đợi sau này con cảm thấy mệt, sẽ mời mẹ đến giúp." Vấn đề này, Từ Chỉ cũng đã nghĩ tới, bất quá bây giờ còn chưa đến lúc đó, chờ đến lúc đó rồi tính.
Mẹ Hạ tuy rằng lo lắng cho con dâu, nhưng không bắt buộc, "Được; vậy con chú ý sức khỏe, có chuyện gì kịp thời nói với bọn ta."
"Con biết rồi, cám ơn mẹ."
Tính cách của mẹ Hạ khác với mẹ của Từ Chỉ, bà ấy nhiệt tình, cởi mở hơn, từ khi gả vào Hạ gia, hai ông bà thật sự coi nàng như con gái ruột mà yêu thương, nàng cũng coi bọn họ như cha mẹ ruột mà hiếu kính.
Qua hết mùng hai, Từ Chỉ muốn buôn bán trở lại, phải về khu nhà cũ ở, bên kia gần hơn.
Hai ngày nay, khẩu vị của nàng tốt đến dọa người.
Tối nay Hạ Tự làm món tôm trượt sốt chanh và canh chua cay thịt bò, nàng ăn liền hai bát cơm, còn cảm thấy chưa no.
"Hạ Tự, làm sao bây giờ? Sao ta cảm thấy dạ dày ta như cái động không đáy vậy?"
"Ta cũng cảm thấy thế." Hạ Tự thấy nàng ăn ngon miệng thì rất vui, nhưng lượng này tăng quá không khoa học.
Từ Chỉ vừa đặt bát xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh nói xem có phải ta có chút kỳ lạ không? Người khác không phải đều nôn nghén gì đó sao? Sao đến lượt ta lại ngược lại?"
"Ta không rõ ràng, ta có tìm trên mạng, cư dân mạng nói lung tung, ta không biết nên tin ai. Loại vấn đề này, có lẽ phải hỏi người bạn đường của phụ nữ."
Người bạn đường của phụ nữ?
"Ai?"
"Đường Tri Ngân a."
Ha ha, hình tượng thật.
"Thôi, không hỏi nữa, hắn nhiều lời, ta sợ toàn bộ đám bạn học đều biết, những người ở xa xôi kia đến chào hỏi ta, ta chịu không nổi."
"Cũng đúng, nếu em muốn ăn thì cứ ăn đi, đừng ăn đến mức chướng bụng là được."
Mùng ba mở tiệm, Hạ Tự đi mua mấy chậu cây xanh nhỏ đặt ở trên quầy thu ngân của Từ Chỉ.
Hoàng Tịnh Vân còn chưa bắt đầu làm việc, ngủ đủ rồi liền tới đây tìm Từ Chỉ.
"Này, có nhớ ta không?"
Từ Chỉ uể oải tựa vào vách tường, kéo dài giọng nói: "Nhớ."
"Không có thành ý gì cả." Hoàng Tịnh Vân vò tóc của nàng, thành công vò thành ổ chim.
"A... Cậu làm tóc ta rối hết rồi."
"Cậu có kiểu tóc gì, nhìn dáng vẻ kia của cậu, nói với tỷ xem nào, sao vậy?"
Từ Chỉ đưa cái đầu xù của mình đến trước mặt nàng, tức giận nói: "Cậu giúp ta làm tóc cho gọn gàng đã."
"Được rồi, được rồi." Tóc của Từ Chỉ mềm mại, Hoàng Tịnh Vân dùng ngón tay vuốt vài cái liền chải ngay ngắn, "Được rồi, nói đi."
Từ Chỉ lắc đầu, lại dựa vào tường, "Ta muốn ăn lạt điều."
"Không được." Hoàng Tịnh Vân không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.
"Ta muốn cày phim."
"Có thể xem nửa tiếng." Cái này có thể thương lượng một chút.
Từ Chỉ phát điên, "Nửa tiếng còn chưa xem xong một tập!"
"Vậy không có cách nào, cậu không thể nhìn quá nhiều sản phẩm điện tử."
Từ Chỉ nổi điên, bắt đầu cào vách tường, "Ta chán quá đi..."
"Anh họ đâu?"
"Đi công ty rồi, hắn tới cũng vô dụng, còn quản nghiêm hơn, ta càng chán."
Hoàng Tịnh Vân vỗ tay một cái, "Ta biết rồi, gọi Tiểu Đường tới, hắn không thể trực ban cả bảy ngày được?"
"Ta còn chưa nói cho hắn biết ta mang thai, ta sợ hắn dùng loa đi tuyên truyền."
Từ Chỉ và Đường Tri Ngân vẫn có một nhóm bạn bè quen biết chung, chẳng qua những người bạn kia đều làm ăn ở xa, vòng xã giao khá xa, nhưng chỉ cần Đường Tri Ngân lộ ra một chút gió, người trong vòng đó khẳng định sẽ đến chào hỏi, Từ Chỉ không muốn ứng phó những chuyện kia, dứt khoát không cho hắn biết.
"Cô nói ai dùng loa đi tuyên truyền? Ta sao?"
Đây là giọng của Đường Tri Ngân.
Từ Chỉ vừa ngẩng đầu, hoảng sợ, vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Hoàng Tịnh Vân, mắt không nhìn ra phía ngoài, Đường Tri Ngân không biết từ khi nào đã đứng ở cửa phía ngoài, "Sao anh lại tới đây?"
"Không có lương tâm, mang thai không nói cho ta, còn sợ ta khắp nơi tuyên truyền cho cô, ta chẳng lẽ không biết ba tháng đầu không thể nói lung tung sao?" Đường Tri Ngân liếc nàng một cái.
"Là ta không có lương tâm sao? Cái miệng của anh, trong lòng anh không tự biết sao?"
"Được rồi, ta xác thật lanh mồm lanh miệng, nhưng cô yên tâm, chuyện này của cô, ta kiên quyết không nói." Có sao nói vậy, Đường Tri Ngân đối với bản thân nhận thức vẫn rất khách quan.
"Thật sự?" Từ Chỉ không tin lắm.
Đường Tri Ngân thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Thật sự."
"Được rồi, tin anh một lần." Từ Chỉ nói xong, nhìn về phía tay hắn giấu sau lưng, "Tay kia của anh cầm cái gì?"
"Lạt điều."
"A... Anh muốn ch·ế·t à?" Hoàng Tịnh Vân vung nắm đấm trong không khí.
Đường Tri Ngân đem tay ra phía trước, gói to kia ở trước mặt các nàng lắc lư, mùi thơm đều tỏa ra, "Cô đợi ta nói hết lời nha, đây là mẹ ta tự mình làm, thuần thủ công, hẳn là có thể ăn một chút a?"
"A? Dì làm lạt điều?" Từ Chỉ muốn ăn, nhưng lại cảm thấy kỳ quái.
Đường Tri Ngân: "Thật ra là ta bảo mẹ ta làm, tối qua xem ti vi, có quảng cáo lạt điều, ta liền thèm không chịu nổi, mẹ ta không muốn cho ta ăn đồ bên ngoài, liền tự tay làm cho ta. Ta cảm thấy đồ tốt phải chia sẻ, liền mang tới cho các cô, ta đáng tin a?"
"Tương đương đáng tin, nhưng Thư Dao đâu?" Từ Chỉ khen ngợi hắn sau đó hỏi.
"Đi thăm họ hàng rồi, mai mới về."
"Vậy được, đến đây đi, mở ra đi, còn chờ cái gì nữa?"
Một hộp lạt điều, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Từ Chỉ đột nhiên cảm thấy không nhàm chán như vậy nữa. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc trở lại Ninh Thành, nơi này có bạn bè, những người bạn thân thiết thật lòng với mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận