Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương
Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 73: Ấm lên (length: 7323)
Khách nhân thì không có, nhưng Từ Chỉ chính là không muốn nói thêm nữa, hai mẹ con nhà họ vì chút mặt mũi này mà để tâm vào chuyện vụn vặt, căn bản là nghe không vào, nói nữa cũng chỉ lãng phí nước miếng.
Suy nghĩ rõ ràng, Từ Chỉ bắt đầu bận việc của mình, hai ngày trước có mấy học sinh lớp lớn nói, muốn nhờ Từ Chỉ nhập về một ít bút có thể xóa được bằng nhiệt, loại bút này Từ Chỉ chưa dùng qua, phải lên mạng tìm kiếm một chút, xem có Blogger nào đánh giá không.
Ở trên một cuốn sách nào đó dạo qua một vòng, quả thật có người đánh giá, nhưng Từ Chỉ xem đi xem lại đều cảm thấy màu mực của loại bút này quá nhạt, luôn cảm thấy lúc làm bài kiểm tra sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn là gửi WeChat cho một vị giáo viên của Nhị Tiểu.
Vị giáo viên này cũng là khách quen trong cửa hàng của nàng, chẳng qua nàng ấy đều đến vào giờ tan làm buổi chiều, cho nên cơ bản chưa từng gặp mặt học sinh.
【 Lưu lão sư, quấy rầy, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô. Xin hỏi học sinh có thể sử dụng bút có thể xóa được bằng nhiệt để làm bài không? 】 Xét thấy hiện tại đã là giờ lên lớp, Từ Chỉ không nghĩ có thể lập tức nhận được tin trả lời của nàng ấy, cho nên vừa gửi xong tin nhắn liền định đến tiệm đồ ăn vặt bên cạnh mua đồ ăn vặt.
Nhưng nàng vừa ra khỏi cửa, di động liền vang lên, Từ Chỉ vừa nhìn, Lưu lão sư đã trả lời tin nhắn.
【 Từ lão bản, mực của bút có thể xóa được bằng nhiệt quá nhạt, chúng tôi không khuyến khích sử dụng nha. Nếu như là bài kiểm tra, chúng tôi cũng sẽ cấm học sinh sử dụng bởi vì đã từng có học sinh sử dụng qua, sau đó do ma sát sinh nhiệt, dẫn đến đáp án phía trên đều biến mất, tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cho nên loại bút này tốt nhất vẫn là không nên dùng. 】 Cách nói của Lưu lão sư giống với suy nghĩ của Từ Chỉ, màu mực quá nhạt thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc giáo viên chấm bài, vậy thì không nên bán nữa.
【 Vâng ạ, cảm ơn Lưu lão sư, ta đã biết. 】 【 Không khách khí. 】 Gửi xong tin nhắn, Từ Chỉ liền cầm điện thoại bỏ vào trong túi, đi tiệm đồ ăn vặt mua chút đồ ăn.
Nàng thích mấy món đồ cứ lặp đi lặp lại, khoai tây chiên, Oglio, nước ngọt có ga, còn có ruột heo, mấy thứ này để ở đâu nàng rất quen thuộc, cho nên mua rất nhanh, mấy phút liền mua xong rồi quay về tiệm.
Buổi chiều không có ai, Từ Chỉ mở máy tính bảng xem phim hài, vừa xem vừa ăn khoai tây chiên, uống nước ngọt có ga.
Còn chưa uống đã khát, tin nhắn của Hoàng Tịnh Vân liền gửi tới.
【 Bạn thân, cuối tuần có rảnh không? 】 Tay phải Từ Chỉ dính bột gia vị trên khoai tây chiên, cho nên dùng tay trái trả lời tin nhắn, có hơi chậm.
【 Có. 】 【 Vậy các ngươi có muốn cùng chúng ta đi chơi không? 】
Hả? Có trò vui à?
【 Đi đâu? 】 【 Ngắm biển. 】 Biển? Từ Chỉ rùng mình.
【 Đại tỷ, ngươi nghĩ thế nào vậy? Thời tiết lạnh lẽo như này mà muốn đi ngắm biển? 】 Từ Chỉ có thể tưởng tượng ra, gió lạnh gào thét, hai nam hai nữ mặc áo phao siêu dày, run rẩy trên bờ cát ở bờ biển. Chỉ là nghĩ một chút, nàng đều cảm thấy trong lỗ mũi có chất lỏng chảy ra.
Cách mấy phút, Hoàng Tịnh Vân lại gửi tin nhắn đến.
【 Ai nói nhất định lạnh? Ta xem dự báo thời tiết cuối tuần này ấm lên, 15 đến 18 độ, nhiệt độ này được chứ? 】 【 Ngươi chắc chắn? 】 Từ Chỉ mở dự báo thời tiết ra xem, đúng là viết như thế, thế nhưng căn cứ theo kinh nghiệm, cái dự báo thời tiết này cũng thật sự chỉ là dự báo mà thôi, nóng hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng của ông trời.
Hoàng Tịnh Vân ném qua một bức ảnh chụp bờ biển tới.
【 Đừng quan tâm những thứ kia, chỉ hỏi ngươi có đẹp không hả? Có đi không? 】 Biển xanh trời biếc, thuyền buồm phấp phới, nhìn mà Từ Chỉ ngứa ngáy trong lòng.
【 Đi! 】 【 Vậy được, ta đặt trước nhà nghỉ nha, ta đều nghiên cứu qua, cách bờ biển chỉ mười phút, hoàn cảnh siêu tốt. 】 【 Được, phương diện này ngươi rành hơn ta, ngươi đặt đi. 】
Tối về đến nhà, Từ Chỉ lập tức bắt đầu thu dọn quần áo, cách cuối tuần cũng chỉ còn một ngày.
Hạ Tự lúc về đến nhà nhìn thấy quần áo đầy giường của Từ Chỉ, không hiểu nói: "Lão bà, ngươi đang làm gì vậy?"
"A, quên nói cho ngươi, Tịnh Vân hẹn chúng ta đi bờ biển, ta đồng ý rồi." Nói xong, nàng liền ngây ngẩn cả người, quá hưng phấn nàng quên hỏi Hạ Tự có rảnh hay không, "Cái đó, cuối tuần ngươi có rảnh không? Thật xin lỗi, ta hình như hỏi hơi chậm."
Hạ Tự chiều nay đi công trường thi công, trên người có chút bụi, liền không vào phòng, đứng ở cửa nói: "Có, ngươi muốn đi đâu, ta đều đi cùng."
"Cảm ơn." Từ Chỉ buông quần áo trong tay xuống, cong khóe miệng lên nhìn Hạ Tự.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của nàng, Hạ Tự bỗng nhiên cảm thấy yết hầu căng lên, lập tức quên mất mình định nói gì, một lát sau mới hoàn hồn lại.
"Lão bà, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta chịu không nổi."
Từ Chỉ không nhìn nữa, xoay người sang chỗ khác tiếp tục chọn quần áo, "Vậy phải nhìn thế nào?"
"Ta cũng không biết, thôi vậy, ta đi tắm trước đã, tắm sạch sẽ rồi nấu cơm cho ngươi ăn." Tim Hạ Tự vẫn còn đập thình thịch, nếu không làm chút gì đó, hắn bây giờ liền muốn nhào tới.
Buổi tối ăn lẩu, hai người một nồi lẩu nhỏ, nguyên liệu nấu ăn đều là Hạ Tự sáng sớm hôm nay đi mua.
Chờ nước lẩu sôi trào, Từ Chỉ cũng thu dọn xong quần áo, đem vali hành lý cất kỹ, liền đi ra ăn lẩu.
Thời tiết như này ăn lẩu là tiện nhất, đồ nhúng chín tới gắp ra chấm với nước chấm, vừa nhanh vừa ngon.
Nhưng ăn lẩu cũng có cái không tốt, đó chính là dễ dàng ăn quá no.
Từ Chỉ cảm thấy mình không cử động được, toàn bộ sức nặng đều dồn vào bụng, cho nên nàng cứ như vậy dựa vào trên sô pha, tiếp tục xem nốt bộ phim hài hôm nay chưa xem xong.
Hạ Tự rửa chén xong, pha một tách trà hoa nhài đi ra, đặt lên trên bàn trà.
"Ăn no quá à?"
Từ Chỉ sờ sờ bụng của mình, "Ừm, căng cứng. Ta cảm thấy mỗi lần ăn lẩu, sức ăn đều gấp đôi bình thường."
"Có khoa trương đến vậy không?"
"Ta cảm thấy có, không tin ngươi sờ bụng của ta xem."
Hạ Tự nghe lời mà đưa tay đặt lên bụng của nàng, chà, nàng thật là nhỏ nhắn, một bàn tay của hắn dường như có thể che hết cả bụng nhỏ của nàng.
"Lão bà, ngươi chẳng có bụng gì cả, bảo ta sờ cái gì đây?"
"Ai nói không có? Ngươi xuống dưới một chút."
"Hả? Xuống chút nữa, vậy thì đến..."
Từ Chỉ một chưởng vỗ bật tay hắn ra, "Được rồi, ngươi không cần sờ soạng, ngồi xuống đi, xem phim hài cùng ta, không phải ngươi rất thích xem sao?"
Lần trước xem phim hài với bài học thảm thống, Hạ Tự vẫn còn nhớ rõ.
"Lão bà, có thể không xem phim hài được không? Ta sợ lát nữa ta lại thức đêm mất."
Cũng đúng, nếu hắn thức đêm thì sáng mai bữa sáng lại phải ra ngoài giải quyết, thôi vậy.
"Vậy ngươi muốn xem cái gì?"
"Phim điện ảnh, phim tình cảm."
"Được."
Từ Chỉ chọn một bộ phim hài.
Mấy năm gần đây phim hài trong nước vẫn rất đáng xem, có vài diễn viên hài vừa xuất hiện, cái gì cũng không cần làm, liền có thể khiến người ta cười lộn ruột.
Từ Chỉ cười từ đầu đến giữa phim, nước mắt đều giàn giụa, đang cầm khăn tay lau nước mắt thì phát hiện Hạ Tự mặt không biểu cảm ngồi đó.
"Sao vậy, không đáng cười à?"
Hạ Tự mặt ủ mày chau, "Lão bà, một buổi tối tốt đẹp ấm áp như này, ta có thể xem chút phim nào đó xúc tiến tình cảm vợ chồng, khiến chúng ta nóng lên không?"
"Cái này không nóng lên à? Ta cười đến nóng cả người rồi đây."
Hạ Tự dứt khoát trực tiếp đè nàng xuống ghế sofa, "Ta muốn không phải loại nóng lên này."
Suy nghĩ rõ ràng, Từ Chỉ bắt đầu bận việc của mình, hai ngày trước có mấy học sinh lớp lớn nói, muốn nhờ Từ Chỉ nhập về một ít bút có thể xóa được bằng nhiệt, loại bút này Từ Chỉ chưa dùng qua, phải lên mạng tìm kiếm một chút, xem có Blogger nào đánh giá không.
Ở trên một cuốn sách nào đó dạo qua một vòng, quả thật có người đánh giá, nhưng Từ Chỉ xem đi xem lại đều cảm thấy màu mực của loại bút này quá nhạt, luôn cảm thấy lúc làm bài kiểm tra sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn là gửi WeChat cho một vị giáo viên của Nhị Tiểu.
Vị giáo viên này cũng là khách quen trong cửa hàng của nàng, chẳng qua nàng ấy đều đến vào giờ tan làm buổi chiều, cho nên cơ bản chưa từng gặp mặt học sinh.
【 Lưu lão sư, quấy rầy, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô. Xin hỏi học sinh có thể sử dụng bút có thể xóa được bằng nhiệt để làm bài không? 】 Xét thấy hiện tại đã là giờ lên lớp, Từ Chỉ không nghĩ có thể lập tức nhận được tin trả lời của nàng ấy, cho nên vừa gửi xong tin nhắn liền định đến tiệm đồ ăn vặt bên cạnh mua đồ ăn vặt.
Nhưng nàng vừa ra khỏi cửa, di động liền vang lên, Từ Chỉ vừa nhìn, Lưu lão sư đã trả lời tin nhắn.
【 Từ lão bản, mực của bút có thể xóa được bằng nhiệt quá nhạt, chúng tôi không khuyến khích sử dụng nha. Nếu như là bài kiểm tra, chúng tôi cũng sẽ cấm học sinh sử dụng bởi vì đã từng có học sinh sử dụng qua, sau đó do ma sát sinh nhiệt, dẫn đến đáp án phía trên đều biến mất, tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cho nên loại bút này tốt nhất vẫn là không nên dùng. 】 Cách nói của Lưu lão sư giống với suy nghĩ của Từ Chỉ, màu mực quá nhạt thật sự sẽ ảnh hưởng đến việc giáo viên chấm bài, vậy thì không nên bán nữa.
【 Vâng ạ, cảm ơn Lưu lão sư, ta đã biết. 】 【 Không khách khí. 】 Gửi xong tin nhắn, Từ Chỉ liền cầm điện thoại bỏ vào trong túi, đi tiệm đồ ăn vặt mua chút đồ ăn.
Nàng thích mấy món đồ cứ lặp đi lặp lại, khoai tây chiên, Oglio, nước ngọt có ga, còn có ruột heo, mấy thứ này để ở đâu nàng rất quen thuộc, cho nên mua rất nhanh, mấy phút liền mua xong rồi quay về tiệm.
Buổi chiều không có ai, Từ Chỉ mở máy tính bảng xem phim hài, vừa xem vừa ăn khoai tây chiên, uống nước ngọt có ga.
Còn chưa uống đã khát, tin nhắn của Hoàng Tịnh Vân liền gửi tới.
【 Bạn thân, cuối tuần có rảnh không? 】 Tay phải Từ Chỉ dính bột gia vị trên khoai tây chiên, cho nên dùng tay trái trả lời tin nhắn, có hơi chậm.
【 Có. 】 【 Vậy các ngươi có muốn cùng chúng ta đi chơi không? 】
Hả? Có trò vui à?
【 Đi đâu? 】 【 Ngắm biển. 】 Biển? Từ Chỉ rùng mình.
【 Đại tỷ, ngươi nghĩ thế nào vậy? Thời tiết lạnh lẽo như này mà muốn đi ngắm biển? 】 Từ Chỉ có thể tưởng tượng ra, gió lạnh gào thét, hai nam hai nữ mặc áo phao siêu dày, run rẩy trên bờ cát ở bờ biển. Chỉ là nghĩ một chút, nàng đều cảm thấy trong lỗ mũi có chất lỏng chảy ra.
Cách mấy phút, Hoàng Tịnh Vân lại gửi tin nhắn đến.
【 Ai nói nhất định lạnh? Ta xem dự báo thời tiết cuối tuần này ấm lên, 15 đến 18 độ, nhiệt độ này được chứ? 】 【 Ngươi chắc chắn? 】 Từ Chỉ mở dự báo thời tiết ra xem, đúng là viết như thế, thế nhưng căn cứ theo kinh nghiệm, cái dự báo thời tiết này cũng thật sự chỉ là dự báo mà thôi, nóng hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng của ông trời.
Hoàng Tịnh Vân ném qua một bức ảnh chụp bờ biển tới.
【 Đừng quan tâm những thứ kia, chỉ hỏi ngươi có đẹp không hả? Có đi không? 】 Biển xanh trời biếc, thuyền buồm phấp phới, nhìn mà Từ Chỉ ngứa ngáy trong lòng.
【 Đi! 】 【 Vậy được, ta đặt trước nhà nghỉ nha, ta đều nghiên cứu qua, cách bờ biển chỉ mười phút, hoàn cảnh siêu tốt. 】 【 Được, phương diện này ngươi rành hơn ta, ngươi đặt đi. 】
Tối về đến nhà, Từ Chỉ lập tức bắt đầu thu dọn quần áo, cách cuối tuần cũng chỉ còn một ngày.
Hạ Tự lúc về đến nhà nhìn thấy quần áo đầy giường của Từ Chỉ, không hiểu nói: "Lão bà, ngươi đang làm gì vậy?"
"A, quên nói cho ngươi, Tịnh Vân hẹn chúng ta đi bờ biển, ta đồng ý rồi." Nói xong, nàng liền ngây ngẩn cả người, quá hưng phấn nàng quên hỏi Hạ Tự có rảnh hay không, "Cái đó, cuối tuần ngươi có rảnh không? Thật xin lỗi, ta hình như hỏi hơi chậm."
Hạ Tự chiều nay đi công trường thi công, trên người có chút bụi, liền không vào phòng, đứng ở cửa nói: "Có, ngươi muốn đi đâu, ta đều đi cùng."
"Cảm ơn." Từ Chỉ buông quần áo trong tay xuống, cong khóe miệng lên nhìn Hạ Tự.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của nàng, Hạ Tự bỗng nhiên cảm thấy yết hầu căng lên, lập tức quên mất mình định nói gì, một lát sau mới hoàn hồn lại.
"Lão bà, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta chịu không nổi."
Từ Chỉ không nhìn nữa, xoay người sang chỗ khác tiếp tục chọn quần áo, "Vậy phải nhìn thế nào?"
"Ta cũng không biết, thôi vậy, ta đi tắm trước đã, tắm sạch sẽ rồi nấu cơm cho ngươi ăn." Tim Hạ Tự vẫn còn đập thình thịch, nếu không làm chút gì đó, hắn bây giờ liền muốn nhào tới.
Buổi tối ăn lẩu, hai người một nồi lẩu nhỏ, nguyên liệu nấu ăn đều là Hạ Tự sáng sớm hôm nay đi mua.
Chờ nước lẩu sôi trào, Từ Chỉ cũng thu dọn xong quần áo, đem vali hành lý cất kỹ, liền đi ra ăn lẩu.
Thời tiết như này ăn lẩu là tiện nhất, đồ nhúng chín tới gắp ra chấm với nước chấm, vừa nhanh vừa ngon.
Nhưng ăn lẩu cũng có cái không tốt, đó chính là dễ dàng ăn quá no.
Từ Chỉ cảm thấy mình không cử động được, toàn bộ sức nặng đều dồn vào bụng, cho nên nàng cứ như vậy dựa vào trên sô pha, tiếp tục xem nốt bộ phim hài hôm nay chưa xem xong.
Hạ Tự rửa chén xong, pha một tách trà hoa nhài đi ra, đặt lên trên bàn trà.
"Ăn no quá à?"
Từ Chỉ sờ sờ bụng của mình, "Ừm, căng cứng. Ta cảm thấy mỗi lần ăn lẩu, sức ăn đều gấp đôi bình thường."
"Có khoa trương đến vậy không?"
"Ta cảm thấy có, không tin ngươi sờ bụng của ta xem."
Hạ Tự nghe lời mà đưa tay đặt lên bụng của nàng, chà, nàng thật là nhỏ nhắn, một bàn tay của hắn dường như có thể che hết cả bụng nhỏ của nàng.
"Lão bà, ngươi chẳng có bụng gì cả, bảo ta sờ cái gì đây?"
"Ai nói không có? Ngươi xuống dưới một chút."
"Hả? Xuống chút nữa, vậy thì đến..."
Từ Chỉ một chưởng vỗ bật tay hắn ra, "Được rồi, ngươi không cần sờ soạng, ngồi xuống đi, xem phim hài cùng ta, không phải ngươi rất thích xem sao?"
Lần trước xem phim hài với bài học thảm thống, Hạ Tự vẫn còn nhớ rõ.
"Lão bà, có thể không xem phim hài được không? Ta sợ lát nữa ta lại thức đêm mất."
Cũng đúng, nếu hắn thức đêm thì sáng mai bữa sáng lại phải ra ngoài giải quyết, thôi vậy.
"Vậy ngươi muốn xem cái gì?"
"Phim điện ảnh, phim tình cảm."
"Được."
Từ Chỉ chọn một bộ phim hài.
Mấy năm gần đây phim hài trong nước vẫn rất đáng xem, có vài diễn viên hài vừa xuất hiện, cái gì cũng không cần làm, liền có thể khiến người ta cười lộn ruột.
Từ Chỉ cười từ đầu đến giữa phim, nước mắt đều giàn giụa, đang cầm khăn tay lau nước mắt thì phát hiện Hạ Tự mặt không biểu cảm ngồi đó.
"Sao vậy, không đáng cười à?"
Hạ Tự mặt ủ mày chau, "Lão bà, một buổi tối tốt đẹp ấm áp như này, ta có thể xem chút phim nào đó xúc tiến tình cảm vợ chồng, khiến chúng ta nóng lên không?"
"Cái này không nóng lên à? Ta cười đến nóng cả người rồi đây."
Hạ Tự dứt khoát trực tiếp đè nàng xuống ghế sofa, "Ta muốn không phải loại nóng lên này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận