Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương

Cùng Khuê Mật Thô Hán Biểu Ca Yêu Đương - Chương 72: Cầu cũng vô dụng (length: 7722)

Tạ Cảnh Thần nói xong cũng đi.
Từ Chỉ nhìn Phùng Viện ngồi xổm trong tiệm khóc, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.
Tan học, các học sinh đều đi ra, vốn định vào tiệm nhưng khi nhìn thấy Phùng Viện ngồi xổm khóc thì lại do dự. Bọn nhỏ sôi nổi vây đến bên người Từ Chỉ hỏi: "Tỷ tỷ, a di kia làm sao vậy? Sao lại ở trong cửa hàng của tỷ khóc thế?"
Các học sinh tuy hạ giọng hỏi, nhưng không chịu nổi người hỏi nhiều, nên âm thanh cũng lớn hơn.
Chỉ thấy Phùng Viện ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn đám học sinh ngoài cửa, "Vì sao các ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, còn gọi ta là a di?"
"Cô th·e·o tuổi mẹ cháu cũng không chênh lệch nhiều, nên gọi là a di chứ sao." Đứa bé nói chuyện vóc dáng không cao, thoạt nhìn khoảng lớp 2.
Phùng Viện đứng phắt dậy, bụm mặt chạy vào quầy thu ngân, cầm chiếc gương nhỏ của Từ Chỉ lên soi, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Từ Chỉ không nhìn nổi nữa, bèn vào tiệm kéo nàng ra ngoài, rồi bảo Hạ Tự trông tiệm, sau đó dẫn nàng tới nhà vệ sinh công cộng.
"Biểu tỷ, tỷ rửa mặt đi, dọa người quá." Tóc tai bù xù đã đành, đồ trang điểm tr·ê·n mặt lem nhem dính lại với nhau, trông như một bà đ·i·ê·n.
Phùng Viện bình thường rất chú trọng hình tượng, vừa rồi soi gương cũng làm chính nàng hoảng sợ, nữ nhân đ·i·ê·n trong gương kia là nàng sao?
Vừa nghĩ đến vừa rồi có nhiều người nhìn thấy bộ dạng này của mình, nàng liền sụp đổ, lập tức vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nước lã không thể rửa sạch hoàn toàn mấy thứ tr·ê·n mặt nàng, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với vừa rồi, ít nhất là sạch sẽ hơn một chút.
Từ Chỉ đứng ở cửa chờ, chờ nàng đi ra thì xoay người về tiệm.
Phùng Viện vẫn luôn th·e·o sau, túi xách của nàng còn ở trong cửa hàng của Từ Chỉ.
Trong cửa hàng có nhiều học sinh, Phùng Viện không tiện mở miệng, nhưng nàng không đi, mà khoác túi xách đứng ở cửa.
Mãi cho đến khi học sinh đều rời đi, Phùng Viện mới trở lại trong cửa hàng, "Tiểu Chỉ, Hạ Tự, các ngươi có thể giúp ta thêm lần nữa không?"
"Còn muốn giúp thế nào?" Từ Chỉ khó chịu trong lòng, vừa rồi nàng đã nói thế nào, Phùng Viện không hiểu sao?
"Giúp ta nói lại với hắn một lần nữa." Phùng Viện vẫn rất tự tin vào bản thân, nàng luôn cảm thấy Tạ Cảnh Thần hiện tại không đáp ứng chỉ là vì quá đột ngột, nói thêm vài lần nữa hắn sẽ d·a·o động.
Từ Chỉ đè mi tâm, đã m·ấ·t hết kiên nhẫn, "Biểu tỷ, ta vừa rồi đã nói với tỷ rồi, ta chỉ có thể giúp đến đây thôi, hiện tại Tạ Cảnh Thần không đồng ý, tỷ cầu bọn ta cũng vô dụng."
"Không phải, có thể là hắn đột nhiên biết chuyện này, cho nên mới không thể tiếp nhận, Hạ Tự nói giúp một chút, có thể hắn sẽ đồng ý, giúp ta việc này, với hắn mà nói cũng không có tổn thất gì." Phùng Viện vốn chỉ ôm một tia hy vọng, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Cảnh Thần thì đã thay đổi chủ ý, nam nhân này cho dù không giúp nàng, nàng cũng phải đ·u·ổ·i kịp hắn, cái công ty nát ở Hải Thành kia nàng đã sớm không muốn ở lại, nếu có thể ở bên Tạ Cảnh Thần; nàng còn đi làm cái gì nữa?
"Phùng Viện, ngươi không hiểu sao? Hắn không muốn giúp. Gặp phải chuyện này, ta đồng tình với ngươi, nhưng ta không có nghĩa vụ nhất định phải giúp ngươi, Tạ Cảnh Thần càng không có, chuyện này không hề có một chút quan hệ nào với hắn, ngươi c·h·ế·t tâm đi." Từ Chỉ vốn trong lòng còn chút đồng tình, nhưng bây giờ đã bị Phùng Viện mài mòn hết, đến cả biểu tỷ cũng không gọi mà gọi thẳng tên.
Phùng Viện không ngờ thái độ của Từ Chỉ lại kiên quyết như vậy, lại nhìn Hạ Tự, mặt lạnh như băng, nghĩ đến cũng sẽ không giúp nàng nữa.
Nàng từ nhỏ được chiều chuộng, đâu có thấy qua dáng vẻ mặt đen của Từ Chỉ và Hạ Tự, trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy có chút không xuống đài được.
Sau đó, Từ Chỉ trực tiếp không để ý tới nàng, đi vào trong bổ sung hàng hóa vào những chỗ còn t·r·ố·ng tr·ê·n giá, rồi quét dọn sàn nhà.
Phùng Viện ở lại thêm cũng chỉ tự chuốc lấy chán ghét, bèn kéo dây ba lô lên vai rồi đi ra ngoài.
Chờ nàng đi rồi, Từ Chỉ mới trở lại quầy thu ngân, kéo Hạ Tự ngồi xuống, "Hạ Tự, ngươi nói ta làm chuyện này có phải không thỏa đáng không?"
"Lão bà, loại sự tình này không có gì là đúng hay sai, nàng dù sao cũng là biểu tỷ của ngươi, ngươi mềm lòng cũng là nhân chi thường tình. Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đã làm những gì có thể làm rồi, chuyện kế tiếp, phải dựa vào chính nàng giải quyết."
"Ân, ta hiểu rồi." Từ Chỉ có chút thổn thức, dù sao Phùng Viện từ nhỏ điều kiện sinh hoạt đã tốt; dì càng là chiều nàng đến không có giới hạn, hiện tại thật vất vả tìm được một người thích hợp, lại có kết cục như vậy.
Thế nhưng nàng cũng biết, chuyện này nàng không có lập trường để giúp nữa, Phùng Viện thật sự phải dựa vào chính mình.
Hạ Tự tr·ê·n tay còn có việc, xử lý công việc còn phải về công ty, sắp hết năm, trong công ty có rất nhiều việc phải làm.
Buổi chiều, Từ Chỉ lại nhận được điện thoại của dì, ngay từ đầu khi nhìn thấy ghi chú tr·ê·n điện thoại thì nàng không nghe, sau đó bên kia lại gọi hai lần nữa, nàng mới nhận điện thoại.
Không đợi Từ Chỉ mở miệng, dì đã bắt đầu nói: "Tiểu Chỉ à, hôm nay Viện Viện đi tìm con à?"
"Phải."
"Vậy Tạ tiên sinh không chịu giúp đỡ sao?"
"Phải."
Dì thở dài, nói tiếp: "Tiểu Chỉ à, ta chỉ có một đứa con gái là Viện Viện, ta không nỡ nhìn nó khó chịu như vậy. Vừa rồi khi về nó cơm cũng không ăn, liền vào phòng, mới có một ngày, mà người nó đã gầy đi rồi."
Từ Chỉ cũng thở dài, "Dì, ngài đừng lo lắng, nàng ăn rất no cùng cháu, bát cơm kia không thừa lại chút nào, yên tâm đi, không gầy đi được đâu."
Đầu dây bên kia rõ ràng sửng sốt, một hồi lâu mới phát ra âm thanh: "Tiểu Chỉ à, biểu tỷ của con từ nhỏ đã được ta nuông chiều, một đường thuận buồm xuôi gió, vốn tưởng rằng sẽ gả cho người tốt, hưởng phúc cả đời, không ngờ tới... Ai, ta chỉ sợ nó không gượng dậy nổi."
Từ Chỉ thầm nghĩ, dì cũng biết là dì đã nuông chiều Phùng Viện à? Lại nói, nhìn ánh mắt của nàng ấy trong cửa hàng khi nãy nhìn Tạ Cảnh Thần, giống như hai tia laser, nàng ấy sẽ không gượng dậy nổi sao?
"Dì, ngài đừng lo, biểu tỷ rất kiên cường, hơn nữa nàng ấy ưu tú như vậy, về sau nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
"Ta biết, ta cũng khuyên nó như vậy nhưng nó không nghe, nó nói nếu hủy bỏ hôn lễ, thì công ty kia nó cũng không ở lại nữa, muốn về Ninh Thành. Con nói xem, chuyện này nên làm thế nào đây?"
Từ Chỉ nghe không nổi những lời này, giống như Ninh Thành kém cỏi lắm vậy.
"Có gì mà phải làm thế nào, muốn trở về thì trở về thôi, Ninh Thành cũng không kém, chỉ cần có năng lực, thì ở đâu cũng như nhau."
Dì hiển nhiên không nghĩ tới Từ Chỉ sẽ nói như vậy, giọng nói cứng rắn, "Tiểu Chỉ, sao ta nghe trong lời nói của con có ẩn ý vậy? Chuyện của biểu tỷ con là thật sự không có ý định giúp sao?"
A, thì ra ý nghĩ kỳ lạ của Phùng Viện là đã bàn bạc với dì, đúng là có mẹ nào con nấy.
Dì cứng rắn thì kệ dì, Từ Chỉ không nghe, "Dì, con không có ý gì khác, con chỉ là cảm thấy Ninh Thành cũng rất tốt, lại nói, chuyện của biểu tỷ quá khó xử cho người ta, người ta không muốn giúp cũng là bình thường, nên nghĩ thoáng một chút, hủy bỏ hôn lễ, phối hợp với cảnh s·á·t, mau chóng tìm ra ổ lợn đó đi."
"Con?" Dì tức đến không thở nổi, nói một chữ rồi lại dừng một chút, "Tiểu Chỉ, con thật sự muốn mắt mở trừng trừng nhìn Viện Viện mất việc sao?"
Từ Chỉ nhắm c·h·ặ·t mắt, "Dì, chuyện này con thật sự không giúp được, dì bảo biểu tỷ từ bỏ ý định đó đi. Còn nữa, Ninh Thành rất tốt, con không cảm thấy trở về là ủy khuất nàng ấy. Thôi, bên này của con có khách rồi, con không nói chuyện với dì nữa, con cúp máy đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận